NỖI LÒNG NGƯỜI VIỄN XỨ
TRỞ VỀ
Người đi khuất nẻo sơn khê,
Nghe lời nhắn gửi tái tê nỗi lòng...
Thương ai khắc khoải ngóng trông
Đồng điệu nỗi nhớ, nỗi mong người về...
Một chiều thấp thoáng trên đê,
Có người phiêu bạt xa quê ...Trở về!
Thương Giang
Đâu đây ngọn gió tràn trề
Ngạt ngào hương vị say mê thuở nào!
Lời thương lời nhớ...dạt dào
Lời mong lời đợi...rót vào tim ta.
Ước sao cay đắng xót xa...
Trôi theo năm tháng để mà bên nhau.
-SD-
Thời gian sẽ thoáng qua mau
Nỗi buồn tan hết nỗi đau sẽ lành.
Hồn thơ bay đến rất nhanh
Đậu vườn thơ cũ...đơm nhành nở hoa...
Sớm ra vườn nhặt sương sa...
Hoàng hôn lặn...đón trăng ngà như xưa...
-TG-
Tiếc rằng sao mọc lưa thưa
Gió buồn hiu hắt...ai vừa bước đi?
Để ai mang khối tình si
Theo niên tháng rộng ôm ghì nhớ mong
Đêm đêm lòng tỗi đợi trông...
Tan vào vũ trụ vẫn không thấy về!
-SD_
CHỊ...
Chị bao giờ cũng dịu hiền
Ngọt ngào chia hết ưu phiền mình mang.
Nhịn nhường...chị lại nhẹ nhàng
Tính cách cô giáo rõ ràng chẳng sai
Vào năm học mới nay mai
Chắc chị bận lắm soạn bài mỗi đêm?
Có còn dành chỗ cho em ,
Trò chuyện thơ đối êm đềm như xưa?
Thương Giang Mùa thu của thơ
Thân thương tặng những ai
đã xa tuổi học trò
Cảm ơn em đến bên đời
Mang mùa thu đẹp sắc trời xanh trong
Vang vang tiếng hát mở lòng
Mùa vui đất nước rợp hồng cờ ...hoa...
Em thơ náo nức lời ca
Đẹp thay cô giáo thướt tha áo dài
Lá bàng đã ngả vàng phai
Bay bay trong gió heo may đã về
Cầm tay hỏi khẽ: Này thơ
Có như ngọn gió vẫn mơ về cùng
Trời thu ...sách bút ...học đường...
Ngây thơ... trong trắng... chẳng vương buồn phiền
Mái trường ...mái lá bình yên
Giữa trời thân thiện: mẹ hiền - con ngoan...
Lê Minh Liên Thanh Thơ
Đêm cuối tuần, 15/8/2009
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.08.2009 21:20:32 bởi Liên Thơ >
NHỚ…
Thương Giang ơi !..Biển Xanh đã về
Từ lâu trốn lánh thoát bến mê
Cuộc đời Hai Lúa gắn đồng ruộng
Đèo bòng thêm khổ…người cười chê.
Đi xa vẫn nhớ đến Thương Giang
Nhiều đêm thao thức nằm mơ màng
Biết đến khi nào được gặp mặt
Hạ đã tàn…Thu sắp chớm sang.
Dẫu biết rằng mộng ảo hư không
Cách mặt lại càng cách xa lòng
Mà sao Hai Lúa thấy nhung nhớ
Đêm ngày thờ thẫn buồn mênh mông…
Biển Xanh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.08.2009 22:42:31 bởi Biển Xanh >
THU VỀ...
Thu về…lá vàng rơi rơi
Gió cuốn tan tác như đời của anh
Giờ đây tóc đã phai xanh
Vẫn còn bám víu trên cành đong đưa
Thu về…gợi nhớ thu xưa
Heo may se lạnh chiều mưa phập phồng
Tiễn em cất bước theo chồng
Ngẩn ngơ nhìn sáo sang sông mất rồi
Trở về gác vắng đơn côi
Tàn đêm đối bóng bồi hồi nhớ thương
Tiếng còi vọng nát đêm sương
Tàu đưa em đến nơi phương xa vời
Đêm thu mưa lất phất rơi
Hạt mưa tí tách như lời thở than
Tiếc cho tình đã dở dang
Nhớ nhung chờ đợi thu sang nghe sầu
Lang thang đi dưới mưa ngâu
Sân ga còn đó…người đâu chẳng về…
Biển Xanh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.08.2009 16:26:25 bởi Biển Xanh >
NHỚ…
Thương Giang ơi !..Biển Xanh đã về
Từ lâu trốn lánh thoát bến mê
Cuộc đời Hai Lúa gắn đồng ruộng
Đèo bòng thêm khổ…người cười chê.
Đi xa vẫn nhớ đến Thương Giang
Nhiều đêm thao thức nằm mơ màng
Biết đến khi nào được gặp mặt
Hạ đã tàn…Thu sắp chớm sang.
Dẫu biết rằng mộng ảo hư không
Cách mặt lại càng cách xa lòng
Mà sao Hai Lúa thấy nhung nhớ
Đêm ngày thờ thẫn buồn mênh mông…
Biển Xanh
Thương Giang...
Thương Giang rất vui gặp lại anh
Dù là Hai Lúa hay Biển Xanh
Vẫn là thi hữu ,tình thân thiết...
Hợp ý hợp lời...hoạ rất nhanh
Cám ơn anh vẫn nhớ vườn này
Vừa xa trở về đã ghé đây
Bài thơ lưu lại như quà tặng
Sau chuyến ngao du ngắm trời mây...
Anh nhắc nhở em ...đã cạn hè
Giã từ không gian với tiếng ve
Ngày mai ...có khi thu đã đến...
Lá vàng xao xác anh có nghe...?
Thương Giang
SAO EM NỠ…
Sài Gòn…anh chẳng biết mùa Thu
Không gió heo may sương giăng mù
Chỉ biết hai mùa…mưa và nắng
Chiều về mưa đổ trời âm u.
Đường xưa còn đâu lá me bay
Cột đèn cao áp nghiêng bóng dài
Chiều buồn lang thang trên phố cũ
Đi tìm thương nhớ bóng hình ai.
Bao năm em biền biệt nơi đâu
Xa anh phiêu bạt Bắc bán cầu
Bỏ lại sau lưng bao kỉ niệm
Mình anh cô độc mắt thâm sâu.
Anh như chiếc lá hết còn xanh
Thu về…vẫn cố bám trên cành
Khắc khoải đợi chờ trong mòn mỏi
Sao em lại đành nỡ xa anh…
Biển Xanh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.08.2009 16:14:48 bởi Biển Xanh >
Đăng nhầm chỗ.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.08.2009 15:19:16 bởi lelong54 >
SAO EM NỠ…
Sài Gòn…anh chẳng biết mùa Thu
Không gió heo may sương giăng mù
Chỉ biết hai mùa…mưa và nắng
Chiều về mưa đổ trời âm u.
Đường xưa còn đâu lá me bay
Cột đèn cao áp nghiêng bóng dài
Chiều buồn lang thang trên phố cũ
Đi tìm thương nhớ bóng hình ai.
Bao năm em biền biệt nơi đâu
Xa anh phiêu bạt Bắc bán cầu
Bỏ lại sau lưng bao kỉ niệm
Mình anh cô độc mắt thâm sâu.
Anh như chiếc lá hết còn xanh
Thu về…vẫn cố bám trên cành
Khắc khoải đợi chờ trong mòn mỏi
Sao em lại đành nỡ xa anh…
Biển Xanh
Xa anh...(đ)
Anh như chiếc lá chẳng còn xanh
Thu về cố bám níu lấy cành.
Sợ gió heo may về bất chợt,
Bứt lá lìa cành...Gió cuốn nhanh...
Em chẳng thể nào xa anh đâu
Dù rằng phiêu bạt Bắc bán cầu
Vẹn nguyên nỗi nhớ như thủa ấy...
Anh đừng trăn trở...Mắt quầng sâu...
Sài Gòn nơi anh đang mùa mưa,
Anh buồn thao thức kỷ niệm xưa?
Con đường me bay như huyền thoại,
Vắng em ,lòng anh ...Khoảng trống lùa...
Nên em chẳng thể xa được anh
Cuối hạ sang thu ...Hãy mộng lành.
Qui luật ngàn đời ,đâu thay được...
Nhưng đừng buồn nữa ...Em bên anh...
Thương Giang
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.01.2010 07:27:07 bởi THƯƠNG GIANG >
Em sao đành lòng để xa anh?
Cuối hạ thu sang...Hãy mộng lành
Qui luật ngàn đời đâu thay được...
Nhưng đừng buồn nữa...Em bên anh...
Thương Giang
EM NÓI... Em nói… không bao giờ xa anh Mà sao em lại nở đoạn đành Liếc mắt đưa tình với người khác Bỏ anh thờ thẩn đứng nhìn quanh. Em nói…yêu em cố gắng chờ Em về vun đắp những ước mơ Sao đành đem tim trao ai đấy Để anh mang lấy...tình bơ vơ.. Em nói…suốt đời mãi bên nhau Anh chờ anh đợi tóc phai màu Em lại vọng hướng về bến lạ Khiến anh hụt hẩng…thế mới đau… Biển Xanh
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 6 bạn đọc.
Kiểu: