Trích đoạn: THƯƠNG GIANG
Trích đoạn: lanh.ktq
Vương...
Hơn một lần chợt thảng thốt trong nhau
Mượn môi say... mềm chén sầu. Nhung... nhớ...!
Mảnh trăng gầy cong mình trăn trở*
Vạt sông Thương... xao xác, một người...
Biết dẫu rằng..., tất cả sẽ qua thôi
Để tháng Tư thôi còn cơn cớ
Mưa đầu mùa... hay ướt mi một thuở
Khóe mắt hoen, ngợp nắng. Ngày buồn...
Ở nơi này... Chiều lại nhớ... chiều hơn
Gánh ưu tư, đời oằn... Người xa xứ...
Trong hoải hoang giọt sầu ai thầm nhủ
Vẫn riêng em, phía ấy... một lối về...
lanh.ktq
Nợ thi nhân
Tháng Năm rồi..không gian ngập tiếng ve.
Mầu phượng đỏ đốt ngày hè …nhức nhối.
Có một người trên lối xưa vẫn đợi .
Cánh hạc gầy như sợi khói mong manh.
Sao chẳng về cho nỗi nhớ quẩn quanh?
Giữa chiều rộng cứ chòng chành câu hát.
Khóe mắt buồn khi nắng chiều phai nhạt.
Màn đêm buông ,gió khoáng đạt triền sông…
Tiếng cuốc kêu lẻ bạn suốt đêm ròng.
Âm thanh ấy, xoáy vào lòng khắc khoải.
Khiến thi nhân vương nỗi sầu thế thái,
Vốn đã nhiều …giờ đâu ngại buồn hơn?
Và dường như khi nhấm nỗi cô đơn.
Tiếng lòng mình mới thành nguồn thơ chảy?
Chăng biết nữa…suốt bốn mùa vẫn vậy.
Bất chợt mưa, rồi nắng…đấy …thi nhân
Thương Giang
Miền vắng...
Có một người khoảng lặng đến mong manh
Màu hoa đỏ... sẽ đốt thành... thương nhớ...?
Lối nhỏ xưa... vương... gót hài... còn nợ
Ai... chòng chành... con gió mùa xa...
Chiều lại buông xưa cũ ấy ngợp nhòa
Giữa thẳm sâu và miên man... miền vắng
Để lẻ bầy cuốc... kêu... thầm lặng
Xoáy vào lòng, đêm khắc khoải... từng cơn...
Khóe mắt buồn, người sẽ trách người hơn...?
Hay đợi chờ... về, trong nhau, câu hát...
Cả rộng dài... tháng năm... phai nhạt
Màn đêm buông... Sao, con sóng bạc đầu...?
Mảnh trăng gầy... cong... xa vắng, đêm thâu
Lạnh... cheo leo, giữa hai đầu... thương nhớ...
lanh.ktq