Về bên sông Cầu
Tự ngắm mình
ghen với nước sông xưa
Em lơ thơ câu nhớ câu thương
tóc xõa sang mùa hè đầy nắng.
Làng vắng. Bờ sông hiu hắt cỏ gianh sót lại
ngã sóng xoài ôm bóng anh ngập ngừng nhoài về bến nước.
Em gọi sông
chỉ tiếng sóng hờ hững, xa ngái con sóng anh
như tiếng từ thinh không
đập vào trái tim bé bỏng.
Đi qua làng Quan họ
dan díu câu thương
mắc vào tương tư nhẹ như cơn gió
lúng liếng cám dỗ
Phận gái qua cầu cởi áo dối mẹ ngày nào
Đắng cay cho răm người ơi hoa cải về trời biền biệt.
Thế mà trong lòng da diết
câu hát la rằng, tình tang, lên núi, xuống sông...
vọng bóng anh cánh cò bay lả
chấp chới ráng chiều.
Chàng trai làng chài gác chân cạp thuyền khoan thai
đánh dấu một ngày mệt nhoài lùa cá
lạc tiếng gọi đò từ kiếp trước xa xăm.
Em về bên sông
Hoang vắng cánh đồng sau mùa gặt
quẩn quanh khói đốt đồng
Thấy trong cổ tích anh từ khói bước ra
nhạt nhòa
u oa tiếng động cơ đầu tàu kéo những xà lan cát
lặng lẽ xẻ dòng sông hai nửa
xẻ nỗi nhớ em.
2012
Nguyễn Đình Xuân