MƠ…
Dường như... chiều bỗng mênh mông
Hoàng hôn ngắt tím nỗi lòng, riêng mang
Mùa xưa, trăng... cũng trễ tràng
Bến sông... hôm ấy, người sang một lần
Chập chờn... nỗi nhớ, lặng câm
Trót, lời ai ngỏ trước rằm... mình ai...
Chút dư hương muộn... tàn phai
Chìm trong gió cuốn gót hài, người đi...
lanh.ktq
ƯỚC…
Cách xa nhau cũng bởi vì ,,
Bão giông cuốn cánh thiên di cuối trời .
Xứ lạ ngơ ngác mình thôi.
Ngước lên đặc quánh bầu trời .Không trăng.
Uớc ao hóa cánh chim bằng,
Bay về nơi ấy mò trăng … đáy hồ.
Cùng người dệt mộng ,chuốt thơ…
Dư hương tìm lại nối bờ cách xa!
Thương Giang
Mong...
Người đi... ngỡ, mới hôm qua
Xót thân con gái mưa sa, cánh chuồn...
Xứ lạ ngơ ngác hoàng hôn
Chiều... em gói lại giọt buồn, gửi anh...
Bao... mùa trăng khuyết thiếu rằm
Bấy nhiêu mùa nước... con sông ngược về
Cải ngồng vàng cháy miền quê
Triền đê vẫn rối... lời thề cỏ may...
lanh.ktq