THOẢNG... Sợ yêu mềm rồi thoảng phút chia ly Và hờn giận đợi ngày về sum họp Khi ánh nhìn... thôi còn khao khát Vệt lăn dài trên lối nhỏ, xa xưa... Quá khứ đi qua thoảng con gió theo mùa Ai đếm đong những điều được mất Chẳng thề ngờ... dẫu niềm riêng rất thật Nét ưu tư hằn trĩu nặng mi gầy Thả vào ngày đắm mê tuột tầm tay Ta cách nhau... luôn, một tầm yêu thương với Giữa cao xanh và chút tình dẫu vội Giữ cho mình, đêm thẳm... phía buồn tênh... lanh.ktq BUỒN Chân rớm máu giữa bến lạ gập ghềnh, Biết nói gì khi nổi nênh phiêu bạt? Đắng lòng lắm …và bờ môi mặn chát. Giọt lệ lòng vo thành hạt ngọc rơi… Đừng ngờ vực ,tội lắm cánh chim trời. Rã cánh mỏi giữa cuộc đời giông bão. Cố trốn chạy , lại vấp miền hư ảo, Ánh mắt buồn .Ơi con tạo khéo trêu… Nghẹn khúc ru tím thẫm cả trời chiều. Xa tầm tay, cả lời yêu thương nữa. Mặc tim mình cứ âm thầm hé cửa, Thổn thức cùng nỗi nhớ gọi người thôi! Thương Giang Lặng
Quá khứ chênh vênh quá khứ nửa đời người
Hai mươi năm... mỏi... dấu chân phiêu bạt
Đâu rồi xưa, đêm... Hội mình hát
Khúc nỉ non... người ở, đừng về...
Khói lam chiều giờ hun hút phía ấy... quê!
Ngoảnh lại nhìn cô liêu ngày hư ảo
Cả một đời... vá víu miền giông bão
Trách gì... thôi... con tạo cứ xoay vần...
Bến sông còn, lặng... gọi cố nhân
Em, về đi... nghe, lời yêu gõ cửa
Em, về đi... để chiều thôi cả gió...
Mặn chát môi xưa, anh... vẫn đợi người!
lanh.ktq
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.11.2013 14:43:10 bởi lanh.ktq >