Khát
Lang thang nhặt giọt vô tình
Đem về thả giữa phù sinh kiếp người
Lời ru... đắng đót đầu môi
Vẫy vùng bao nỗi cuộc đời trả vay
Lang thang góc lặng, tình này
Cho xao xác nhớ tỉnh say một thời
Vờ... ru con gió... mồ côi
Vô ưu tịnh độ, cuối trời câu thơ
Lang thang lạc lõng bến bờ
Cánh buồm chấp chới với ngơ ngẩn mình
Ước về rợp bóng... nguyên sinh
Cao xanh một giấc mộng bình yên thôi
Lang thang... hạnh phúc... Gửi người...!
lanh.ktq
r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.03.2014 16:46:58 bởi Huyền Băng >