THẦM
Thế rồi biển chợt hoang vắng lời yêu
Gót son xưa… hằn dấu em, lầm lạc
Giữa mênh mông đại dương và khát
Con sóng cồn khắc khoải bến bờ nhau…
Đã từng rồi biển vỗ về trái tim đau
Bờ vai xưa… một lần, ai trót tựa
Và tóc mây, tay mềm… lùa với gió
Những thầm thì tưởng vọng đến ngàn sau
Để rồi biển, bọt trắng… xóa muôn màu
Từ thẳm sâu lòng đại dương loi lẻ
Con dã tràng… thôi… đừng, nghỉ đi nhé
Hoài kiếm gì gom góp những hợp tan…?
lanh.ktq