Đừng cười...
Bây giờ em trở lại rồi
Rảnh rang sẽ ghé qua chơi bên nhà
Tập tành đối họa thi ca
Xếp câu ghép chữ...miễn là vần thôi.
Ngô nghê...anh đọc chớ cười.
Kẻo em chẳng dám học đòi làm thơ
Anh yêu người đẹp ngây thơ
Chứ đâu kén chữ.....mà thơ với vần
Anh yêu dòng nước trong ngần
Như tên vẫn gọi...bao lần.....Thương Giang !
Anh yêu....lòng sáng cao sang
Chân thành rạng rỡ......dịu dàng từ tâm !
Qua bao sóng gió thăng trầm
Luyến thương vẫn giữ ,giờ thầm gửi trao...
Buâng khuâng ,lòng thấy nao nao,
Cám ơn tình cảm ngọt ngào nơi anh.
Ru em giấc ngủ an lành
Trong mơ vẫn thấy thơ anh tặng mình...
Anh cười....em đã lòng tin
Xem rồi....rất đẹp...chỉ mình thưởng thôi
Long - Giang còn có trên dời
Mấy ai dám nghĩ....mình rời nhau...... đâu !
Vì thơ đã nối nhịp cầu
Cho nên thi hữu rời nhau sao đành...
Được cùng đối họa với anh
Em sẽ tiến bộ rất nhanh...không chừng...
Thêm bạn thơ thật là mừng
Thời gian dẫu bận cũng đừng quên nhau...
Làm sao quên giấc chiêm bao
Đã vào hiện thực ngọt ngào đơn sơ
Thơ mà....! Nên ý lẳng lơ...!
Để cho đời thực....chữ ngờ rõ thêm
Thơ nên....tình ý mượt mềm
Để cho dạ mở....êm đềm thênh thang
Duyên tình thơ phú mênh mang
Yêu nhiều......! Mới thật mơ màng thi ca !
Thương Giang - LêLong
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.10.2009 17:35:32 bởi lelong54 >