Vần thơ tri-kỷ
Gặp người tri-kỷ mấy khi
Gặp người thơ để vân-vi đôi vần
Viết lên những áng thơ văn
Đùa vui ta nói bút thần tạo ra
Câu thơ làm nổi phong-ba
Câu thơ đem đến nghĩa xa thành gần
Có thơ mới thấy tình Xuân
Có thơ mới thấy tình thân đậm-đà
Đường đi cách trở bao-la
Nhớ nhau chỉ gởi những là thơ vui
Sẻ-san những nỗi đầy vơi
Xóa đi những nỗi ngậm-ngùi cách quê.
Chân qua muôn nẻo sơn khê
Nửa đời phiêu bạt chẳng về cố hương
Gặp người đồng cảnh tha phương
Cùng yêu thơ phú nên thường họa đôi
Hữu duyên hạnh ngộ người ơi!
Thơ là cầu nối,xa xôi cũng gần...
Chẳng hề gặp mặt một lần.
Chẳng quản tuổi tác, đâu cần giầu sang...
Vẫn đầy ắp hồn thơ mang
Tình người trong trẻo nhẹ nhàng vô tư...
Xa quê cả chục năm dư
Gặp người tri-kỷ hồn thơ dâng trào
Tình thơ xưa dấu nơi đâu ?
Mà nay thơ cứ dạt-dào trào tuôn !
Trôi đi bao nét tình buồn
Trắng trong được cả tâm-hồn sầu đông
Nếu người là một dòng sông
Tôi xin làm cánh bèo bồng-bềnh trôi
Người ơi ! chớ vội xa rời
Để hồn thơ héo... để người nhớ-nhung.
Vườn thơ thành mái nhà chung
Biết bao sông, biển hòa cùng về đây.
Thương Giang ,lưu lạc bao ngày
Giờ về Thư quán gặp ngay bạn hiền
Chẳng cùng trang lứa đồng niên
Lại sống xa vẫn bén duyên thân tình
Ơn Trời quen được Rdinh
Tranh thơ rất đẹp để mình học theo
Người ơi! Đừng ước cánh bèo
Sông Thương phiêu bạt...chớ theo làm gì...
Thương-Giang chắc sẻ nhiều chi (chi lưu)
Cho nên chẳng muốn ai đi theo mình
Bạn thân hiền nhất có Rdinh
Xin làm bèo nổi cũng đành cho "out"
Khen giỏi cứ khen aò-aò
Vậy mà tuột dốc lúc nào chẳng hay
Thôi thời cứ như thế này
Thơ ta cứ thả mỗi ngày cho vui
Chẳng cần phải nói "ngậm-ngùi"
Thương-Giang phiêu-bạt đến đời nào đây
Khéo mồm miệng quá Giang ôi !
Ở gần chắc bị Giang lôi Giang dìm (xuống sông).
Giang sợ sóng đánh nổi chìm
Bèo -anh tan tác biết tìm nơi đâu
Còn Giang phiêu bạt đã lâu
Quen chịu cơ cực dãi dầu gió sương
Bèo theo sông khổ trăm đường
Tha phương cầu thực bốn phương...tội tình
Cho nên mới chối Rdinh
Đừng làm bèo...chuốc vào mình phiền ưu
Chứ đâu phải lắm chi lưu
Một dòng trôi thẳng,nào mưu mẹo gì...
Nghĩ sao nói vậy,thôi thì...
Rdinh đừng có chấp chi Giang này...
Thân bèo vất-vả bấy nay
Sông sâu nào quản... sinh lầy nào nan
Vẫn theo dòng nước chứa-chan
Đông, Tây đã trải... gian-nam chẳng màng
Sông hiền vẫn gọi Thương-Giang
Có đâu sóng lớn mà tan-tác bèo
Vần thơ Tri-kỷ cùng theo
Thơ như dòng chảy , nào đèo tình riêng
Mong ai chớ vội ưu-phiền
Chỉ thơ đối họa chẳng buồn nỗi chi !
Rdinh-Thương Giang