NỖI LÒNG NGƯỜI VIỄN XỨ
Yêu thương-Chia xẻ
Anh bảo tim mình còn trống đâu...
Phải mừng đấy nhé chớ buồn rầu
Chỉ sợ trái tim vô cảm...rỗng!
Gió thổi hoang lạnh ...Thật đớn đau....
Biết anh đùa vui trêu chọc cười
Cố để che đậy nỗi buồn thôi
Em hiểu tâm tư ,nên phụ hoạ
Thả thơ cho anh thấy yêu đời...
Chứ nào sâu sắc như anh khen
Cảm thông chia sẻ ,vốn đã quen
Với người có trái tim đa cảm
Mỏng manh dễ vỡ...sợ bon chen...
Số phận con người ai biết đâu
Kẻ nghèo hèn ư?Hay người giầu
Nay còn mai thác...nào biết trước...?
Trở về cát bụi...đều giống nhau...
Nên đem yêu thương đến mọi người
Cảm thông chia xẻ ,nỗi buồn vơi
Em muốn mỗi sớm mai thức dậy
Lòng mình thư thái với nụ cười...
Thương Giang
Từ tâm chia sẻ giúp vui Vậy mà khờ dại ngủ vùi trong mơ Sực tỉnh đau nhói vật vờ Nửa đời sao lại ngu ngơ lụy tình Mấy ai bố thí cho mình Một kẻ hành khất van xin lắm lời Vui tính nên đùa trêu chơi Giờ đây sáng mắt đáng đời trèo cao Với tay hụt hẫng ngã đau Dập bầm thể xác nát nhàu con tim… BX. Mặc Nhân Sơn
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.11.2009 14:54:15 bởi Biển Xanh >
NỢ NGƯỜI...
Sớm thăm vườn ,em tần ngần
Thảm cỏ còn đó...dấu chân của người...
Thương em, anh vẫn tới lui
Chăm khu vườn nhỏ tốt tươi ,mỗi ngày.
Em mang nghĩa nặng ơn dày
Bao giờ trả hết được đây...Hỡi người???
-TG- Nếu muốn trả hãy vui tươi
Hồn nhiên thả mộng vun đời thăng hoa
Vườn thơ rộn tiếng chim ca
Hương thơm ngào ngạt... lòng ta rộn ràng.
Trông em cô gái dịu dàng
Đoan trang hiền thục lòng càng vấn vương...
-hts-
Cám ơn anh đã mở đường
Mong em vui vẻ yêu thương cuộc đời...
Hương cay mà vị ngọt môi
Tấm lòng quân tử tặng người xa quê...
Nợ anh..gói lại mang về
Để suốt đời nhớ lời thề đã trao...
-TG-
Vì đâu?
Vì đâu trăng tỏa màu hồng?
Vì đâu tình lặn giữa dòng sông Thương?
Vì đâu sầu khổ tơ vương
Vì đâu thao thức đêm trường nhớ nhung?
Vì đâu xa cách muôn trùng
vì đâu dang dỡ tình chung hỡi người?
Phải chăng Thiên định duyên rồi
Cho ta gặp gỡ để rồi luyến thương...
Dòng đời muôn nẻo dặm trường
Cho lòng vương vấn đêm thường mộng mơ...
Mỗi sớm thức giấc mong chờ
Hôm nay người đến họa thơ cùng mình?
Làm sao quên được nghĩa tình
Một lời đã hứa- kết tinh muôn đời!
Cho dù vật đổi sao dời
Ngàn năm ghi nhớ những lời hôm nay...
LL-TG-NN-SD-HTS
Không quên
Qua tháng ngày cách trở
Mình thêm hiểu nhau hơn
Hoa tím xóa giận hờn
Tím thủy chung chờ đợi...
Dẫu đường xa vời vợi
Dẫu cách trở chông gai
Thắp niềm tin ngày mai
Cho em thêm vững bước...
Đường dài ở phía trước
Yên lòng khi có anh
Nỗi buồn sẽ qua nhanh
Niềm vui nhân lên mãi...
Tình anh đã đọng lại
Trong sắc tím yêu thương
Những tháng ngày tha hương
Luôn nhớ mầu hoa ấy...
Thương Giang
Lòng anh là thế đấy!
Nhiệt huyết luôn dâng dầy
Nào đâu muốn trật trầy
Dẫu là mối ban sơ.
Đời anh đã bơ vơ (...)
Tâm hồn luôn trống vắng
Tình đời hay mặn đắng
Trường đời lắm chua cay...!
Nhân cách chẳng giống ai
Như cụ non khó tình;
Tác phong như người lính
Dứt khóat nhanh gọn gàng.
Dòng đời muôn nẻo đàng
Thế nhân vạn ngõ ngách(!)
Niềm tin chỉ một cách:
Trái tim phủ tình thương.
-HTS-
Để cho em tỏ tường
Tính cách người quân tử
Chẳng chắp nhặt quá khứ
Luôn nhìn về tương lai
Đường đời vẫn còn dài
Bên nhau ta vững bước
Em mãi là dòng nước
Tưới chăm vườn thơ anh
Cho vườn thơ lại xanh
Cho anh vui trở lại
Bù lấp những trống trải
Trong ngày xa cách nhau
Cho dù ở nơi đâu
Vẫn không quên ngày tháng
Vườn thơ mình kết bạn
Vườn thơ mình quen nhau...
-TG-
G
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.11.2009 00:23:51 bởi THƯƠNG GIANG >
BIẾT PHẬN Thơ viết nét chữ còn rành Vậy mà lại bảo giận anh…lạ kỳ Đâu phải tự ý diễn suy Nghe buồn ray rứt tự ti trong lòng Tội nghiệp anh lắm phải không ?.. Chẳng biết thân phận đèo bòng trèo cao Thôi thì tuột xuống cho mau Kẻo không té ngã khổ đau cả đời Lãng du ngày tháng rong chơi Đừng mơ với mộng rã rời con tim Ảo tưởng sao cứ mãi tìm Dở sống dở chết đắm chìm sầu đau… BX. Mặc Nhân Sơn
DÒNG THƯƠNG BIẾT MẤY NÔNG SÂU Dòng thương biết mấy nông sâu Thuyền anh về bến đêm thâu muộn màng Thôi đành lỡ chuyến sang ngang Chiếc cầu dải yếm lỡ làng duyên nhau Hai bờ nỗi nhớ có đau Em về bên ấy nỗi sầu riêng mang. Lời anh quá đỗi dịu dàng
Cho người lỡ bước nghe càng xót xa... Lời trách ngọt , nhẹ ... thiết tha
Rưng rưng nỗi nhớ nhạt nhòa mắt cay
Em đi mang mảnh trăng gầy
Biết bao giờ ghép tròn đầy vầng trăng...?.
NN-TG
CẠN CHÉN ĐI EM!
Em ơi hãy cạn chén đi
Để anh hôn tuổi xuân thì ngày qua
Trời còn đày đoạ đôi ta
Cầu Ô chưa bắc đã xa nghìn trùng
Nghìn năm hai chữ thuỷ chung
Âm thừa kỉ niệm buông chùng phân ly
Em ơi hãy cạn chén đi
Uống hôm nay để nhớ ghi một đời!
Cho dù duyên lỡ làng rồi
Ngàn năm lưu giữ những lời hôm nay
Cầu Ô Thước vẫn còn xây
Mỗi năm dẫu chỉ một ngày gặp nhau...
Còn mình...Thôi nhắc thêm sầu
Kiếp này dang dở kiếp sau...đợi chờ...
Trăng vàng rớt đáy chén thơ
Nâng ly uống cạn giấc mơ nhé người...
NN-TG
XIN UỐNG CÙNG EM Uống cùng em chén tân toan Men sầu duyên kiếp lỡ làng trong nhau Xin trời tuyết hãy tan mau Để đông thôi hết nhuộm màu bi ai!
XIN UỐNG CÙNG EM
Uống cùng em chén tân toan
Men sầu duyên kiếp lỡ làng trong nhau
Xin trời tuyết hãy tan mau
Để đông thôi hết nhuộm màu bi ai!
Cùng em thức suốt đêm dài
Nâng chén ta cạn .. sầu hoài chẳng vơi...
Tuyết tan vẫn lạnh xứ người
Gửi em chút nắng từ nơi quê nhà...
____NN-TG_________________________
yêu thương và tha thứ
Xin được làm chiếc bóng(đ)
Em hãy cho anh được
Là chiếc bóng mà thôi
Lặng lẽ dõi theo người
Thầm yêu thương nhung nhớ...
Anh sẽ chẳng khổ sở
Khi em hạnh phúc đâu
Anh sẽ chẳng đớn đau
Em lạnh lùng hờ hững...
Anh đã quen chịu đựng
Tủi buồn nuốt vào trong...
Bao tháng ngày thầm mong
Một lần em thấu tỏ..
Anh như bông tuyết nhỏ
Rơi trên lối em qua...
Mùa đông ở nước Nga
Có bao nhiêu là tuyết...
Cho nên em chẳng biết
Cho nên em chẳng hay...
Anh mòn mỏi hao gầy
Yêu em trong tuyệt vọng...
Anh ước làm chiếc bóng
Lặng lẽ đi bên đời
Che em khi mưa nắng
Hay những lúc buồn vui...
-TG-
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.01.2010 05:59:33 bởi THƯƠNG GIANG >
Để cho em tỏ tường
Tính cách người quân tử
Chẳng chắp nhặt quá khứ
Luôn nhìn về tương lai
Đường đời vẫn còn dài
Bên nhau ta vững bước
Em mãi là dòng nước
Tưới chăm vườn thơ anh
Cho vườn thơ lại xanh
Cho anh vui trở lại
Bù lấp những trống trải
Tháng ngày xa cách nhau
Cho dù ở nơi đâu
Vẫn không quên ngày tháng
Vườn thơ mình kết bạn
Vườn thơ mình quen nhau...
-TG- RỒI TỪ ĐÓ Rồi từ đó đổi trao Bằng câu thơ nét chữ Mến thương luôn tồn trử Rộn ràng giữa bình minh. Rồi cơn hạ trở mình Tiếng ve sầu rỉ rã Hoa Phượng rơi lả chã Đọng giọt buồn cỏ cây... Rồi thu về đó, đây... Lá vàng rơi khắp ngõ Chân trời dường nhuộm đỏ Để lòng những bâng khuâng!!! Đông về dạ lâng lâng Xuân sang hòa sắc thắm Hương nồng như sưởi ấm Thuở thời mê... tỉnh...say...!!! -LL-
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: