NỖI LÒNG NGƯỜI VIỄN XỨ
Bước chân cuối cùng
Anh người lữ khách cuối cùng
Dừng chân trên bến lạnh lùng mắt em
Tương tư một dải sông mềm
Bơ vơ giữa chốn trời đêm mưa đầy!
Em bất ngờ...lữ khách này!
Dừng BƯỚC CHÂN CUỐI CÙNG, thay bước đầu...
Bài thơ tứ tuyệt bốn câu
Gieo bao cảm xúc...trong nhau ...ngọt ngào!
Nguyên Ngoạt-Thương Giang
*)Cám ơn anh em rất thích bài thơ này!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.11.2009 07:56:17 bởi THƯƠNG GIANG >
Trích đoạn: nguyenngoat
TIẾNG LÒNG NGƯỜI ĐẾN SAU
Thôi đành như giấc chiêm bao
Con chim mộng đã bay vào... vườn ai
Ngang qua mắt biếc trang đài
Vần thơ lưu niệm biết ai hiểu mình
Sông Thương hẹn kiếp lai sinh
Để anh chở nặng cuộc tình...mai sau...
Bước chân cuối cùng
Anh người lữ khách cuối cùng
Dừng chân trên bến lạnh lùng mắt em
Tương tư một dải sông mềm
Bơ vơ giữa chốn trời đêm mưa đầy!
Em bất ngờ...lữ khách này!
Dừng BƯỚC CHÂN CUỐI CÙNG, thay bước đầu...
Bài thơ tứ tuyệt bốn câu
Gieo bao cảm xúc...trong nhau ...ngọt ngào!
Nguyên Ngoạt-Thương Giang
*)Cám ơn anh em rất thích bài thơ này!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.11.2009 08:16:34 bởi nguyenngoat >
....
Biển rộng giông bão chắc nhiều...?
Còn em - sông nhỏ...thủy triều có đâu...
Tháng năm giữ mực nước sâu
Đủ cho thuyền nhỏ chứ tầu chẳng qua...
Sông quê mãi chảy hiền hòa...
Vẫn là bến đậu thuyền,phà...Vậy thôi!
Lữ khách không chê bến tồi
Sằn sàng là bến cho người dừng chân...
-TG-
SAO ĐÀNH
Biển cuồng nên nổi phong ba
Làm sao êm ả hiền hòa như sông
Núi lửa ngầm sâu đáy lòng
Va vào vết nứt rực hồng bùng lên
Sóng trào cuộn thét vang rền
Nỗi buồn bốc cháy không tên trở về
Sực tỉnh sau những cơn mê
Khi biết đón nhận vỗ về xót thương
Qua rồi biển lại bình thường
Cố xóa tất cả chán chường trôi nhanh
Nghẹn ngào tiếng hát biển xanh
Rì rầm than thở sao đành thờ ơ…
Giông bão kéo đến bất ngờ
Sóng xô rạn nứt đôi bờ yêu thương
Tan giông biển lại bình thường
Lao xao con sóng ru dương đôi bờ...
Ven sông lau trắng xác xơ
Sau cơn giông bão ,sông giờ trầm hơn...
Lặng lẽ xuôi chảy về nguồn
Đổ về Biển với nỗi buồn... nhớ...mong
Giờ Sông-Biển lại hòa dòng.
Nhấn chìm buồn xuống đáy lòng đại dương
Quên đi vụn vặt đời thường
Tâm hồn thư thái...yêu thương sẽ về...
BX. Mặc Nhân Sơn -Thương Giang
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.11.2009 08:33:31 bởi THƯƠNG GIANG >
...
Sương huyền ảo như mộng,
Thơ từng vần rơi rơi...
Thương Giang
NHẶT VẦN THƠ RƠI
Anh nhặt vần thơ rơi
Giữa dòng đời hiu quạnh
Để cho lòng đỡ lạnh
Trong nỗi nhớ chơi vơi
Vần thơ người em gái
Giữ mãi một dòng Thương
Bao giờ người trở lại
Giang hồ gót tha phương?
Anh nhặt vần thơ vương...
Còn bám đầy tuyết trắng
Như nỗi buồn trống vắng
Của lữ khách xa quê...
Biết bao giờ trở về...?
Em cũng chẳng biết nữa...
Nhớ em hãy ra cửa,
Tìm những vần thơ rơi...
Thương Giang -NguyênNgoat
KHÔNG HẸN NGÀY VỀ
Tuy đã biết ngày về không hẹn được
Anh vẫn chờ theo con nước thời gian
Vẫn nhớ hoài dòng sông nhỏ Thương Giang
Vẫn nhặt thơ rơi trong chiều vàng trước cửa
Vẫn cháy mãi trong tim ngọn lửa
Sưởi ấm lòng người em gái phương xa.
Hai mươi năm sống ở nước Nga
Hai mươi năm thành người viễn xứ
Có bao giờ nguôi ngoai nỗi nhớ
Luôn hiện hữu một hình bóng yêu thương
Biết bao giờ em đi hết đoạn đường...
Để trở về cố hương...Người mong đợi...?
Nguyên Ngoạt- Thương Giang
Giông bão kéo đến bất ngờ
Sóng xô rạn nứt đôi bờ yêu thương
Tan giông biển lại bình thường
Lao xao con sóng ru dương đôi bờ...
Ven sông lau trắng xác xơ
Sau cơn giông bão ,sông giờ trầm hơn...
Lặng lẽ xuôi chảy về nguồn
Đổ về Biển với nỗi buồn... nhớ...mong
Giờ Sông-Biển lại hòa dòng.
Nhấn chìm buồn xuống đáy lòng đại dương
Quên đi vụn vặt đời thường
Tâm hồn thư thái...yêu thương sẽ về...
Biển xanh êm ả bình yên Lao xao sóng vỗ ưu phiền trôi qua Không còn cuồng nộ phong ba Sóng im gió lặng hiền hòa du dương Trở lại cuộc sống bình thường Chăm sóc băng bó vết thương cho lành Biển giờ xa vắng buồn tanh Âm thầm lặng lẽ biến thành cô đơn Chẳng còn tha thiết giận hờn Bão giông gió cuốn sạch trơn cả rồi… BX. Mặc Nhân Sơn - Thương Giang
Giông bão kéo đến bất ngờ
Sóng xô rạn nứt đôi bờ yêu thương
Tan giông biển lại bình thường
Lao xao con sóng ru dương đôi bờ...
Ven sông lau trắng xác xơ
Sau cơn giông bão ,sông giờ trầm hơn...
Lặng lẽ xuôi chảy về nguồn
Đổ về Biển với nỗi buồn... nhớ...mong
Giờ Sông-Biển lại hòa dòng.
Nhấn chìm buồn xuống đáy lòng đại dương
Quên đi vụn vặt đời thường
Tâm hồn thư thái...yêu thương sẽ về...
Biển xanh êm ả bình yên
Lao xao sóng vỗ ưu phiền trôi qua
Không còn cuồng nộ phong ba
Sóng im gió lặng hiền hòa du dương
Trở lại cuộc sống bình thường
Chăm sóc băng bó vết thương cho lành
Biển giờ xa vắng buồn tanh
Âm thầm lặng lẽ biến thành cô đơn
Chẳng còn tha thiết giận hờn
Bão giông gió cuốn sạch trơn cả rồi… Biết làm sao được người ơi! Thăng trầm biến động dòng đời...đẩy đưa.
Trời còn có lúc nắng mưa
Một cây còn trái ngọt, chua...nữa là...
Thôi đừng nhắc chuyện đã qua
Hãy gom chút nắng chiều tà dần trôi
Kẻo mai đông lạnh sang rồi
Tìm đâu hơi ấm biển khơi mịt mờ...?
BX. Mặc Nhân Sơn - Thương Giang
_____________________________
Trích đoạn: nguyenngoat
TIẾNG LÒNG NGƯỜI ĐẾN SAU
Thôi đành như giấc chiêm bao
Con chim mộng đã bay vào... vườn ai
Ngang qua mắt biếc trang đài
Vần thơ lưu niệm biết ai hiểu mình
Sông Thương hẹn kiếp lai sinh
Để anh chở nặng cuộc tình...mai sau...
Muộn màng...mình mới quen nhau
Nhờ "Dải yếm thắm bắc cầu" lên duyên...
Tiếc rằng ván đã đóng thuyền
Ngang qua mắt biếc..lạc miền nhớ nhung
Thôi đành lỡ nhịp cầu chung
Khi con chim mộng tương phùng vườn ai...
Nguyên Ngoạt-Thương Giang
Gửi người
Bây giờ trời đã sang Đông
Tuyết rơi trắng xóa từng bông ngoài trời
Muốn gom chút tuyết xa xôi
Gửi về nơi ấy cho người..tôi thương...
Trích đoạn: THƯƠNG GIANG
Gửi người
Bây giờ trời đã sang Đông
Tuyết rơi trắng xóa từng bông ngoài trời
Muốn gom chút tuyết xa xôi
Gửi về nơi ấy cho người..tôi thương...
Tuyết lạnh Anh nhận chút tuyết tha hương Xem như kỉ vật người thương trao về Tuyết đông có lạnh tái tê Lòng anh vẫn ấm...bộn bề yêu thương Biết rằng mình chẳng chung đường Thơ lòng vẫn nối cầu thương bên trời Tuyết bay bay...tuyết rơi rơi... Một dòng thơ lạnh bến đời Thương Giang .
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: