NỖI LÒNG NGƯỜI VIỄN XỨ
TIẾNG LÒNG
Nửa đêm đàn buộc cung lơi
Hồn hoang một cõi chơi vơi tiếng lòng!
Giọt đàn rơi xuống khoảng không.
Nỗi buồn thánh thót sầu đong vơi đầy...
Cung ngân trầm bổng ai hay?
Đêm trường thổn thức đoạ đày buồng tim.
Giọt trầm ,giọt bổng tan chìm
Lòng ai sầu muộn sao im lặng hoài ...?
Đợi ai nối phím so dây
Dạo lên khúc nhạc đắm say lòng này!
Dẫu chỉ còn lại một dây
Khéo tay chuốt nhạc vẫn đầy du dương...
Độc huyền mộc mạc yêu thương
Ngàn dây, ngàn khúc khéo thường...mất nhau!
Tiếng đàn rưng rức cung sầu
Để ai thương nhớ...đi đâu cho đành...
Đêm về đắp chiếc chiếu manh
Cô đơn nỗi nhớ, trăng thanh đầu thềm Tiếng đàn thay tiếng lòng em
Dẫu là gỗ đá cũng mềm lòng...thương...
(Mục Đồng) ND87-TG-SĐ Bài thơ này chị em mình họa cùng nhau khi chị đang có tâm trạng không được vui và em đã đến bên chị an ủi chia xẻ...Thế rồi bỗng nhiên em vụt biến mất cũng lẹ hệt như lúc xuất hiện...Hôm nay thấy trang thơ riêng của em xuất hiện chị lần theo đó tìm em để tri ân và họa tiếp bài thơ chị đang cùng em đây...
Triệu đoá hồng tặng em mừng ngày hội ngộ nghe bé ND yêu quí của chị !
_____________________________
Hãy chậm rãi mở từng trang...,từng trang...
Sẽ còn nhiều điều thú vị đang chờ bạn ở phía trước...
Thương Giang
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.12.2009 07:24:50 bởi THƯƠNG GIANG >
ANH SẼ CHỜ EM
Hội Lim sẽ đến bao giờ?
Neo thuyền nơi bến sông thơ chờ người
Nhìn em môi thắm nụ cười
Mắt còn lúng liếng ánh tươi đa tình
Để anh ôn chuyện đôi mình
Ngày xưa quan họ chung tình trăm năm
Em nghiêng vành nón xa xăm
Để anh sửa ánh trăng rằm đêm xuân
Mỗi năm hội mở một lần
Anh có chờ được ngày Xuân em về...?
Người quan họ giữ lời thề
Dẫu đi muôn nẻo ,chốn quê nặng lòng...
Gom bao tình nghĩa mặn nồng
Gửi trong câu hát nhớ mong trao người...
Nghiêng vành nón thúng em cười
Mắt nhung biết nói suốt đời ..Tặng anh...
Nguyên Ngoạt-Thương Giang _____________________________
Hãy chậm rãi mở từng trang...,từng trang...
Sẽ còn nhiều điều thú vị đang chờ bạn ở phía trước...
Thương Giang
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.12.2009 13:58:58 bởi THƯƠNG GIANG >
VỀ ĐÂU Dòng sông chảy xuôi về biển cả Hòa mạch trong rộn rả sóng ngời Ôm ấp núi muôn đời chẳng đổi In mây trời đấy nỗi mê say! Biển mênh mông mây bay, gió tạt Lượn ba đào ồ ạt trỗi lên... Thuyền nan qua bồng bềnh sóng nước Sẽ về đâu- mộng ước nhạt nhòa! -SD-
Trích đoạn: THƯƠNG GIANG
ANH SẼ CHỜ EM
Hội Lim sẽ đến bao giờ?
Neo thuyền nơi bến sông thơ chờ người
Nhìn em môi thắm nụ cười
Mắt còn lúng liếng ánh tươi đa tình
Để anh ôn chuyện đôi mình
Ngày xưa quan họ chung tình trăm năm
Em nghiêng vành nón xa xăm
Để anh sửa ánh trăng rằm đêm xuân
Mỗi năm hội mở một lần
Anh có chờ được ngày Xuân em về...?
Người quan họ giữ lời thề
Dẫu đi muôn nẻo ,chốn quê nặng lòng...
Gom bao tình nghĩa mặn nồng
Gửi trong câu hát nhớ mong trao người...
Nghiêng vành nón thúng em cười
Mắt nhung biết nói suốt đời ..Tặng anh...
Nguyên Ngoạt-Thương Giang
_____________________________
Hãy chậm rãi mở từng trang...,từng trang...
Sẽ còn nhiều điều thú vị đang chờ bạn ở phía trước...
Thương Giang
HẠNH PHÚC
Cảm ơn em đã cho anh
Dòng THƯƠNG giữ mãi xuân xanh ngày nào
Em trao những giấc chiêm bao
Thơ anh còn những lối vào vườn yêu
Đời anh đau khổ đã nhiều
Em về thắp sáng hoang liêu nẻo đời!
Trích đoạn:Thi Nang-Thương Giang
SÁNG ĐỢI CHIỀU MONG
Gió thoảng mơn cành lá úa rơi
Xa trông nắng nhạt cuối chân trời
In hình dưới nước mây lơ lửng
Vẽ bóng trên hồ liễu lả lơi
Cá bỏ bờ mơ về biển thẳm
Chim rời bến mộng đến non khơi
Để người ở lại buồn da diết
Sáng đợi chiều mong dạ rối bời!
Sáng đợi chiều mong dạ rối bời!
Nhìn ra nẻo ấy tít mù khơi
Ngân Hà tuyết trắng đành chôn chặt...
Nguyệt Lão tơ hồng nỡ buộc lơi...
Nỗi nhớ bao trùm toàn mặt đất
Niềm thương phủ kín cả lưng trời
Người xưa chẳng biết còn hay mất?
Khắc khoải canh trường giọt lệ rơi!
Thi Nang Vô tình đi miết...
Vô tình đi thẳng miết một hơi
Chẳng ghé lại thăm hỏi vài lời...
Thi hữu ngóng trông...chẳng hay biết,
Sáng đợi ,chiều mong...dạ rối bời!
Bao lần trách mình cũng vậy thôi
Vô tâm đãng trí...bệnh mãn tính...
Xin đừng buồn trách...thi nhân ơi!
Vô tình...đi thẳng miết một hơi
Gieo sầu , để nhớ biết bao người..
Xin người đừng trách oan Nguyệt Lão,
Rằng sợi tơ hồng nỡ buộc lơi...
Chỉ tại sông Thương mải miết trôi
Xuôi mãi theo dòng ra biển khơi
Giờ đây...sông sẽ chảy chậm lại...
Để ai canh trường...lệ thôi rơi...!
Thương Giang
Anh thứ lỗi cho sự vô tâm" mãn tính" của em nhé! Đúng là đi miết một hơi...Bây giờ mới kịp ngoái đầu nhìn lại để tạ lỗi cùng anh... Không có chi!Chúng ta là bạn thơ với nhau thôi nhé!Thương Giang cứ tự nhiên nha.
Khắc khoải canh trường giọt lệ rơi!
Trong mơ dạo bước khắp ngàn nơi
Non xanh chắn lối sương mờ mịt
Nước biếc lồng gương nguyệt rạng ngời
Ngoảnh lại vườn mai thương lá héo!
Quay về khóm trúc xót cành tơi!
Trở mình tỉnh mộng tim nhoi nhói
Ấp ủ tình ai suốt cả đời.
Ấp ủ tình ai suốt cả đời
Ngậm ngùi thấy bão cuốn hoa tơi!
Mùi hương thuở nọ chưa phai nhạt
Ánh mắt ngày nao vẫn sáng ngời
Thắt ruột mỗi người đi một nẻo
Đau lòng đôi lứa ở hai nơi
Âm thầm nén nhớ vào tâm não
Lặng lẽ bên thềm đếm lá rơi
Thi Nang
Lỡ hẹn...
Thứ bảy em hẹn đến chơi,
Thế rồi lỡ hẹn...vì trời đổ mưa...
Còn anh hết ngóng lại chờ,
Vào ,ra mở cửa thẫn thờ...Không em!
Nóng ruột anh thử bói xem:
Đến...,rồi không đến...anh thêm rầu lòng...
Bồn chồn đi lại trong phòng...
Sao em chẳng đến...Biết không?Anh buồn...
Thương Giang
Người ơi phố vắng mưa tuôn
Lòng em cũng thể héo hon vì người
Nhớ đôi mắt, nhớ nụ cười
Nhớ nụ hôn ấm bờ môi hôm nào
Vào – ra nỗi nhớ nôn nao
Mưa bao nhiêu hạt, cồn cào bấy nhiêu
Giọt nghiêng giọt ngã liêu xiêu
Mưa hay giọt lệ cuối chiều nhớ nhung...
Hai phương một mối sầu chung
Bao giờ mình lại tao phùng người ơi...
Ngân Giang
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.12.2009 01:30:18 bởi THƯƠNG GIANG >
HẠNH PHÚC Cảm ơn em đã cho anh Dòng THƯƠNG giữ mãi xuân xanh ngày nào Em trao những giấc chiêm bao Thơ anh còn những lối vào vườn yêu Đời anh đau khổ đã nhiều Em về thắp sáng hoang liêu nẻo đời! Dòng sông chảy mãi ra khơi
Thế rồi anh đến...dòng trôi chậm dần...
Em nghe như tiếng lòng ngân
Lời ru dịu ngọt bao lần anh trao...
Cám ơn anh biết nhường nào...
Dành NGUYÊN hạnh phúc,ngọt ngào cho em...
Nguyên Ngoạt-Thương Giang
Trích đoạn:Thi Nang-Thương Giang
SÁNG ĐỢI CHIỀU MONG
Gió thoảng mơn cành lá úa rơi
Xa trông nắng nhạt cuối chân trời
In hình dưới nước mây lơ lửng
Vẽ bóng trên hồ liễu lả lơi
Cá bỏ bờ mơ về biển thẳm
Chim rời bến mộng đến non khơi
Để người ở lại buồn da diết
Sáng đợi chiều mong dạ rối bời!
Sáng đợi chiều mong dạ rối bời!
Nhìn ra nẻo ấy tít mù khơi
Ngân Hà tuyết trắng đành chôn chặt...
Nguyệt Lão tơ hồng nỡ buộc lơi...
Nỗi nhớ bao trùm toàn mặt đất
Niềm thương phủ kín cả lưng trời
Người xưa chẳng biết còn hay mất?
Khắc khoải canh trường giọt lệ rơi!
Thi Nang Vô tình đi miết...
Vô tình đi thẳng miết một hơi
Chẳng ghé lại thăm hỏi vài lời...
Thi hữu ngóng trông...chẳng hay biết,
Sáng đợi ,chiều mong...dạ rối bời!
Bao lần trách mình cũng vậy thôi
Vô tâm đãng trí...bệnh mãn tính...
Xin đừng buồn trách...thi nhân ơi!
Vô tình...đi thẳng miết một hơi
Gieo sầu , để nhớ biết bao người..
Xin người đừng trách oan Nguyệt Lão,
Rằng sợi tơ hồng nỡ buộc lơi...
Chỉ tại sông Thương mải miết trôi
Xuôi mãi theo dòng ra biển khơi
Giờ đây...sông sẽ chảy chậm lại...
Để ai canh trường...lệ thôi rơi...!
Thương Giang
Anh thứ lỗi cho sự vô tâm" mãn tính" của em nhé! Đúng là đi miết một hơi...Bây giờ mới kịp ngoái đầu nhìn lại để tạ lỗi cùng anh... Không có chi!Chúng ta là bạn thơ với nhau thôi nhé!Thương Giang cứ tự nhiên nha.
Khắc khoải canh trường giọt lệ rơi!
Trong mơ dạo bước khắp ngàn nơi
Non xanh chắn lối sương mờ mịt
Nước biếc lồng gương nguyệt rạng ngời
Ngoảnh lại vườn mai thương lá héo!
Quay về khóm trúc xót cành tơi!
Trở mình tỉnh mộng tim nhoi nhói
Ấp ủ tình ai suốt cả đời.
Ấp ủ tình ai suốt cả đời
Ngậm ngùi thấy bão cuốn hoa tơi!
Mùi hương thuở nọ chưa phai nhạt
Ánh mắt ngày nao vẫn sáng ngời
Thắt ruột mỗi người đi một nẻo
Đau lòng đôi lứa ở hai nơi
Âm thầm nén nhớ vào tâm não
Lặng lẽ bên thềm đếm lá rơi
Thi Nang
Lặng lẽ bên thềm ngắm tuyết rơi
Phương xa khuất nẻo cánh chim trời
Hoài vọng ,tin xa ai có thấu...
Một vần thơ gửi...ấm lòng người!
Chẳng cần mỹ từ, lời sáo rỗng
Cốt ở tấm lòng quí mến thôi!
Nào phải cuộc đua tranh cao thấp.
Vườn thơ giao hữu...tìm nụ cười...
Vườn thơ giao hữu...tìm nụ cười...
Chong đêm thao thức chọn ý,lời
Yêu thơ ,gửi tâm tư vào đó
Như tằm nhả tơ...đến tàn hơi
Tìm được tri âm ,nay đã khó
Ăn ý hiểu nhau ...thật tuyệt vời!
Băn khoăn ,nghi ngại...Lời thắm thiết.
Yêu thương ,nhung nhớ...giấc mơ thôi Thương Giang
*)Tất nhiên em và anh họa thơ thôi chứ không có ý gì đâu.Hôm nay em nhiều việc bận nên họa bài này không được tập trung mong anh thông cảm cho em nhé!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.12.2009 05:33:47 bởi THƯƠNG GIANG >
VỀ ĐÂU
Dòng sông chảy xuôi về biển cả
Hòa mạch trong rộn rả sóng ngời
Ôm ấp núi muôn đời chẳng đổi
In mây trời đấy nỗi mê say!
Biển mênh mông mây bay, gió tạt
Lượn ba đào ồ ạt trỗi lên...
Thuyền nan qua bồng bềnh sóng nước
Sẽ về đâu- mộng ước nhạt nhòa!
Mộng ước nào khi sông đã trôi xa...
Còn thuyền nan vẫn là thân thiết...
Chẳng nói, cả thi đàn đều biết:
-Người đầu tiên:Anh dìu dắt ,khơi sông...
Anh đã tìm thấy nguồn nước trong ,
Đến lại đi...tìm dòng bến mới...
Em là sông nhớ về nguồn cội...
Thuyền tránh giông cứ tới dòng Thương...
-SD- TG
Chị à, em cũng tiếc vụ chị em mình đang hoạ vui....nhưng vì em có chút việc bận từ hè đến giờ và xen lẫn đó là mấy vụ ốm nhẹ nữa nên trang thơ vui quậy này bị đứt quãng. Em thực sự xin lỗi chị nhé! Cám ơn chị về "triệu bông hồng" Triệu đoá hồng tặng em mừng ngày hội ngộ nghe bé ND yêu quí của chị !
Nó làm em liên tưởng đến bài hát "Triệu đoá hồng"... hay thật. Giờ em nối lại cùng chị nhé!
TIẾNG LÒNG
Nửa đêm đàn buộc cung lơi
Hồn hoang một cõi chơi vơi tiếng lòng! (ND87)
Giọt đàn rơi xuống khoảng không.
Nỗi buồn thánh thót sầu đong vơi đầy... (Thương Giang)
Cung ngân trầm bổng ai hay?
Đêm trường thổn thức đoạ đày buồng tim (SD)
Giọt trầm ,giọt bổng tan chìm
Lòng ai sầu muộn sao im lặng hoài ...? (Thương Giang)
Đợi ai nối phím so dây
Dạo lên khúc nhạc đắm say lòng này! (SD)
Dẫu chỉ còn lại một dây
Khéo tay chuốt nhạc vẫn đầy du dương... (Thương Giang)
Độc huyền mộc mạc yêu thương
Ngàn dây, ngàn khúc khéo thường...mất nhau! (ND87)
Tiếng đàn rưng rức cung sầu
Để ai thương nhớ...đi đâu cho đành...(Thương Giang)
Đêm về đắp chiếc chiếu manh
Cô đơn nỗi nhớ, trăng thanh đầu thềm (ND87 - Mục Đồng) Tiếng đàn thay tiếng lòng em
Dẫu là gỗ đá cũng mềm lòng...thương...(Thương Giang) Người về bên bến sông Tương
Sầu đông ai ngóng tơ vương lệ nhoà (ND87 - Mục Đồng) Không gặp vẫn nhớ thiết tha Em ơi có phải mình ta -ý Trời...?(Thương Giang)
ND87 (Mục Đồng) -TG-SĐ
-------------------------------------
P/s: Chị TG và anh SD cùng cả nhà kính mến, để tiện cho chúng ta.... theo dõi, ND xin được () tên chúng ta ở từng đoạn nối nhé!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.12.2009 14:09:57 bởi THƯƠNG GIANG >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: