NỖI LÒNG NGƯỜI VIỄN XỨ
SẢI CÁNH VỀ ĐÂU
Lạc lỏng trần ai một cánh chim
Lòng thương dạ nhớ mãi trôi chìm
Bơ vơ , lẻ bóng buồn li biệt
Biết gửi về đâu những nỗi niềm?
Làm sao cạn tỏ mối hoài thương?
Tạ tội cùng ai bởi vấn vương!
Hẹn kiếp lai sinh cùng hạnh ngộ
Gìn lòng son sắt vẹn uyên ương.
Tơ hồng nguyệt lão đắn đo se
Hữu phận vô duyên buộc phải nghe
Thổn thức tim hồng chan chứa lệ
Cung buồn ray rứt lẻ phòng the.
-SD-
Trích đoạn: THƯƠNG GIANG
Em đi đâu?
Anh đến thăm em sao vắng nhà
Buồn dâng trăng lạnh ánh sao sa
Vườn thơ chờ đợi người thương mến
Bóng người còn vạn nẻo đường xa?
Em qua vườn người khác phải không?
Một phút chờ mong đến cháy lòng
Em mau về vội anh đang đợi
Anh nỗi ghen rồi em biết không?
Em đã về bên anh!
Em bị cảm nhẹ mấy hôm nay.
Chẳng vào thăm anh được mỗi ngày
Biết anh chờ đợi , lòng trống trải
Nên vừa đỡ mệt ,em đến ngay...
Anh sợ em buồn nên đùa thôi
Chứ bao giờ ghen với mọi người.
Trong vườn thi quán bạn hữu cả.
Đối họa-giao lưu anh hiểu rồi...
Nào phải bướm ong ghẹo trêu hoa...
Chủ phải đón khách đến thăm nhà,
Tri ân đáp lễ thịnh tình ấy ...
Bằng bài thơ họa ,khách gửi qua...
Còn hai chúng mình...dẫu tình thơ
Cũng vẫn thủy chung ,vẫn đợi chờ.
Bao giờ sông Thương cạn khô nước.
Thuyền tình cập bến khỏi mộng mơ!
Nguyên Ngoạt-Thương Giang
Anh rất sợ sông Thương ngày cạn nước
Thuyền làm sao vượt được bãi cát bồi?
Em rất gần nhưng cũng rất xa xôi
Để cho anh bồi hồi trong cõi ảo!
TỰ BẠCH
Non nửa trăm xuân nữa hãy còn
Ngược xuôi lẻ bóng mảnh đời con
Một thời khói lửa rèn thân trẻ
Mấy khúc thơ tình giữ bút son
Sương khói dạn dày tình thế thái
Nắng mưa lạnh rát nghiệp duyên mòn
Vai sờn áo bạt vui ngày tháng
Dặm liễu truông ngàn với nước non
NH
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.01.2010 23:00:36 bởi NGUYÊN HẢI >
TỰ BẠCH Non nửa trăm xuân nữa hãy còn
Ngược xuôi lẻ bóng mảnh đời con
Một thời khói lửa rèn thân trẻ
Mấy khúc thơ tình giữ bút son
Sương khói dạn dày tình thế thái
Nắng mưa lạnh rát nghiệp duyên mòn
Vai sờn áo bạt vui ngày tháng
Dặm liễu truông ngàn với nước non
NH Quá niên mới trạc ngoại tứ tuần
Vẫn còn trẻ chán! Vẫn đương Xuân!
Hơn bốn con giáp...Đâu nhiều nhặn?
Ngấp nghé ngũ tuần...chớ phân vân...
Hạnh phúc không tròn...đừng nghĩ ngợi
Khổ đau , từng trải chẳng ngại ngần!
Cầu mong đầu năm người sớm gặp
Người trong mộng đến kết duyên trần!
-TG-
LO LẮNG...
Anh rất sợ sông Thương ngày cạn nước
Thuyền làm sao vượt được bãi cát bồi?
Em rất gần nhưng cũng rất xa xôi
Để cho anh bồi hồi trong cõi ảo!
Em là bến để thuyền anh tránh bão.
Đừng giam mình trong ốc đảo cô đơn.
Những hoài nghi tự làm khổ mình hơn.
Tình cảm ấy vẫn vẹn tròn sau trước.
Anh lo gì...Sông bao giờ cạn nước,
Thuyền tình anh không qua được bãi bồi?
Anh biết đấy,mình xa cách đôi nơi...
Chuyện tình cảm phải dưỡng nuôi hy vọng
Em vẫn gần bên anh trong giấc mộng
Mình vẫn luôn như là bóng với hình...
''Giọt nắng mùa thu " vẫn tỏa lung linh
'' Lòng người viễn xứ" lưu tình anh gửi
Hãy yên lòng...em sẽ chẳng thay đổi
Ngã tư đường...em chọn lối có anh...
Đừng lo lắng...biển luôn giữ mầu xanh.
Như tình ta mãi ngọt lành hạnh phúc!
Nguyên Ngoạt-Thương Giang
Trích đoạn: THƯƠNG GIANG
Có những lúc...
Có những lúc chẳng giấu nổi buồn vương
Khi chúng ta hai phương trời xa cách
Em dòng sông...Gặp anh người lữ khách
Dừng gót phiêu du...sau thử thách bao lần....
Có những lúc sao chợt thấy ngại ngần...
Câu thơ gửi mà lòng ngân tiếng vọng
Anh gần đấy mà xa xôi ảo mộng
Thực trong thơ...lại xa cách giữa đời...
Có những lúc lòng trống vắng đơn côi
Anh nhẹ đến với những lời thủ thỉ...
Hát ru em khúc hát vượt hải lý
Vạn dặm xa, đến em những ngày đông...
Có những lúc em đã tự hỏi lòng
Cảm xúc ấy biết gọi tên sao nhỉ?
Có phải chăng hương tình yêu thi vị...
Anh đã về từ trong giấc mơ em...?
Thương Giang
Bà chị tôi sao mà tơ tưởng thế?
Chuyện tới tai anh rể chắc tỷ tiêu
Ảo là ảo chả có gì đáng yêu
Giả vẫn giả dẫu nhiều chẳng hóa thật!
Mơ mộng hoài tỷ thiệt thòi là chắc
Ở Ngoài đời chính mắt thấy còn sai
Thì huống chi điều tỷ nghe trong đây
Đâu mấy khác với mây bay gió thoảng?
Vâng đôi bờ thực/hư luôn cách khoảng
Đò không sang, chỉ lãng mạn vượt qua
Người hiện thực tỷ có, quý hơn nha
Em nhắc nhở, tỷ à đừng chuốc khổ!
Trọng Văn
Cám ơn đệ đã có lời nhắc nhở
Lo tỷ mình...sẽ chuốc khổ vào thân
Nhưng đệ ơi! Yên tâm chớ phân vân
Tình thơ ảo chưa một lần gặp mặt...
Yêu thương thế thì sao thành sự thật?
Nào hơn thiệt hay được mất gì đâu?
Còn đời thực vốn luôn đa sắc mầu.
Vì danh lợi ,họ hại nhau chẳng ngại...
Đời trắng đen, đảo lộn điều phải trái.
Tỷ mệt nhoài ,tìm thư thái bình yên.
Thả hồn thơ cho vơi bớt ưu phiền
Nào đâu phải tìm kết duyên tình mới?
Anh rể đệ chẳng bao giờ phản đối
Chuyện thi ca...ai hờn dỗi ghen tuông.
Đâu phải người thật giữa đời thường
Đây cõi ảo ...ai yêu thương mà ngại...?
Thương Giang
Tỷ may mắn có chồng hiểu biết
Nhiều ông già nói thiệt rất ghen
Như Thụy Du tỷ tỷ của em
Vừa xuất giá, bị cấm lên mạng!
Nên tỷ ấy từ đấy mất dạng
Chỉ lâu lâu, chán/trốn ghé thăm
Hoàn cảnh đó, nói thật hết ham!
Thấy tội nghiệp, nhưng làm gì được?
Trọng Văn - 20100108
Trích đoạn: THƯƠNG GIANG
LO LẮNG...
Anh rất sợ sông Thương ngày cạn nước
Thuyền làm sao vượt được bãi cát bồi?
Em rất gần nhưng cũng rất xa xôi
Để cho anh bồi hồi trong cõi ảo!
Em là bến để thuyền anh tránh bão.
Đừng giam mình trong ốc đảo cô đơn.
Những hoài nghi tự làm khổ mình hơn.
Tình cảm ấy vẫn vẹn tròn sau trước.
Anh lo gì...Sông bao giờ cạn nước,
Thuyền tình anh không qua được bãi bồi?
Anh biết đấy,mình xa cách đôi nơi...
Chuyện tình cảm phải dưỡng nuôi hy vọng
Em vẫn gần bên anh trong giấc mộng
Mình vẫn luôn như là bóng với hình...
''Giọt nắng mùa thu " vẫn tỏa lung linh
'' Lòng người viễn xứ" lưu tình anh gửi
Hãy yên lòng...em sẽ chẳng thay đổi
Ngã tư đường...em chọn lối có anh...
Đừng lo lắng...biển luôn giữ mầu xanh.
Như tình ta mãi ngọt lành hạnh phúc!
Nguyên Ngoạt-Thương Giang
tình tự cùng em
Em yêu ơi! trong cuộc đời có lúc
Tình trong mơ thôi thúc những ước mơ!
Có những chàng thi sĩ dại khờ
Đem trái tim trao người trong cõi ảo
Rồi hy vọng,rồi buồn thương, sầu não
Dệt thơ tình bằng những khúc bi ca
Rồi cuộc đời bao bão tố phong ba
Cứ ập đến bên bến tình hiu quạnh
Em đã cho anh biết bao sức mạnh
Bao niềm tin để làm đẹp cuộc đời
Em là dòng sông không bao giờ cạn Giang ơi!
Để anh viết những lời tràn cảm xúc
LO LẮNG...
Anh rất sợ sông Thương ngày cạn nước
Thuyền làm sao vượt được bãi cát bồi?
Em rất gần nhưng cũng rất xa xôi
Để cho anh bồi hồi trong cõi ảo!
Em là bến để thuyền anh tránh bão.
Đừng giam mình trong ốc đảo cô đơn.
Những hoài nghi tự làm khổ mình hơn.
Tình cảm ấy vẫn vẹn tròn sau trước.
Anh lo gì...Sông bao giờ cạn nước,
Thuyền tình anh không qua được bãi bồi?
Anh biết đấy,mình xa cách đôi nơi...
Chuyện tình cảm phải dưỡng nuôi hy vọng
Em vẫn gần bên anh trong giấc mộng
Mình vẫn luôn như là bóng với hình...
''Giọt nắng mùa thu " vẫn tỏa lung linh
'' Lòng người viễn xứ" lưu tình anh gửi
Hãy yên lòng...em sẽ chẳng thay đổi
Ngã tư đường...em chọn lối có anh...
Đừng lo lắng...biển luôn giữ mầu xanh.
Như tình ta mãi ngọt lành hạnh phúc! Tình tự cùng em
Em yêu ơi! trong cuộc đời có lúc
Tình trong mơ thôi thúc những ước mơ!
Có những chàng thi sĩ dại khờ
Đem trái tim trao người trong cõi ảo
Rồi hy vọng,rồi buồn thương, sầu não
Dệt thơ tình bằng những khúc bi ca
Rồi cuộc đời bao bão tố phong ba
Cứ ập đến bên bến tình hiu quạnh
Em đã cho anh biết bao sức mạnh
Bao niềm tin để làm đẹp cuộc đời
Em là dòng sông không bao giờ cạn Giang ơi!
Để anh viết những lời tràn cảm xúc Hãy tin nhau đừng bao giờ ngờ vực
Tấm lòng em luôn chân thực gửi trao.
Không thề non hẹn biển ồn ào,
Lời giản dị như ca dao mộc mạc... Bước chân em qua nghìn nẻo khác
Nhưng chẳng hề bước lạc người ơi!.
Xuân đang về ! anh chẳng đơn côi
Dẫu xa cách em đã gửi lại
Cô gái Hội Lim...nụ cười đọng mãi
Trong thơ anh , thực tại có em...
Khi nào buồn thao thức chong đêm.
Ngắm hình...sẽ thấy em bên cạnh...
Nguyên Ngoạt-Thương Giang
SẢI CÁNH VỀ ĐÂU
Lạc lỏng trần ai một cánh chim
Lòng thương dạ nhớ mãi trôi chìm
Bơ vơ , lẻ bóng buồn li biệt
Biết gửi về đâu những nỗi niềm?
Làm sao cạn tỏ mối hoài thương?
Tạ tội cùng ai bởi vấn vương!
Hẹn kiếp lai sinh cùng hạnh ngộ
Gìn lòng son sắt vẹn uyên ương.
Tơ hồng nguyệt lão đắn đo se
Hữu phận vô duyên buộc phải nghe
Thổn thức tim hồng chan chứa lệ
Cung buồn ray rứt lẻ phòng the.
-SD- Sải cánh chim bay về phương đông
Nơi có bình minh với nắng hồng.
Xua tan giá lạnh lòng cô lẻ...
Nơi ấy bình yên chẳng bão giông!
Sải cánh chim bay phía trời Xuân
Trời thanh tiếng sáo trầm bổng ngân
Trăng treo đầu non , lòng hứng khởi
Thơ sầu lẻ bóng sẽ tan dần...
Sải cánh chim bay cánh rừng xa
Hương nồng thoảng cay, dưới chiều tà.
Róch rách suối reo như tiếng nhạc.
Đắm mình trong cảnh sắc bao la...
Sải cánh muôn nơi chẳng vơi sầu.
Hãy dừng cánh nghỉ bến sông sâu.
Ngọt ngào chẳng cùng người chia xẻ.
Nhưng sẽ cùng người gánh buồn đau
-TG-
Trích đoạn: THƯƠNG GIANG
May mắn
Tỷ may mắn có chồng hiểu biết
Nhiều ông già nói thiệt rất ghen
Như Thụy Du tỷ tỷ của em
Vừa xuất giá, bị cấm lên mạng!
Nên tỷ ấy từ đấy mất dạng
Chỉ lâu lâu, chán/trốn ghé thăm
Hoàn cảnh đó, nói thật hết ham!
Thấy tội nghiệp, nhưng làm gì được?
Trọng Văn - 20100108
Tại Thụy Du hương trời sắc nước
Đức lang quân mới chuốc hờn ghen.
Cấm lên mạng sợ người khác quen
Rồi cuỗm mất cho nên chồng sợ...
Tỷ đây thì tạo hoá trót lỡ
Ghẹo trêu nên... nhăn nhó tỷ Giang
Ngu ngơ lại thua kém dung nhan
Anh rể đệ vẫn thở than thầm ước
Giá bây giờ...vợ mình có người rước,
Cám ơn rồi còn được quà mừng...
Tỷ may có chồng rất bao dung
Không cản cấm tỷ đừng đối họa!
Tỷ yêu thơ lối chơi tao nhã.
Từ xưa bậc vương giả vẫn chơi.
Chẳng lẽ nào vì thiển cận hẹp hòi
Lại có thể đưa lời cấm đoán..?
- TG-
Thơ giúp ta có thêm nhiều bạn Đem niềm vui an ủi nỗi đau đời Sưởi ấm lòng người bất hạnh , đơn côi Mang nắng về xua đi mùa Đông lạnh Thơ cho ta chắp thêm đôi cánh Đem niềm tin gửi gắm tới mai sau Thơ là thuốc thần xoa dịu nỗi đau Là "ông bụt", "Bà Tiên", là " thị vàng- cô Tấm" Thơ đem đến cho ta niềm hy vọng Là cõi thiền - quên hết những bon chen Thơ là nhân gian - đâu phân biệt sang hèn Thơ là vậy....Nỡ nào người lại cấm ??? Xin đừng ghen, trái tim này ấm nóng Biết yêu thơ , cũng sẽ biết yêu người Như dòng sông trôi muôn nẻo đường đời Vẫn ngàn năm xuôi về với biển..... NQ
Trích đoạn: THƯƠNG GIANG
LO LẮNG...
Anh rất sợ sông Thương ngày cạn nước
Thuyền làm sao vượt được bãi cát bồi?
Em rất gần nhưng cũng rất xa xôi
Để cho anh bồi hồi trong cõi ảo!
Em là bến để thuyền anh tránh bão.
Đừng giam mình trong ốc đảo cô đơn.
Những hoài nghi tự làm khổ mình hơn.
Tình cảm ấy vẫn vẹn tròn sau trước.
Anh lo gì...Sông bao giờ cạn nước,
Thuyền tình anh không qua được bãi bồi?
Anh biết đấy,mình xa cách đôi nơi...
Chuyện tình cảm phải dưỡng nuôi hy vọng
Em vẫn gần bên anh trong giấc mộng
Mình vẫn luôn như là bóng với hình...
''Giọt nắng mùa thu " vẫn tỏa lung linh
'' Lòng người viễn xứ" lưu tình anh gửi
Hãy yên lòng...em sẽ chẳng thay đổi
Ngã tư đường...em chọn lối có anh...
Đừng lo lắng...biển luôn giữ mầu xanh.
Như tình ta mãi ngọt lành hạnh phúc!
Tình tự cùng em
Em yêu ơi! trong cuộc đời có lúc
Tình trong mơ thôi thúc những ước mơ!
Có những chàng thi sĩ dại khờ
Đem trái tim trao người trong cõi ảo
Rồi hy vọng,rồi buồn thương, sầu não
Dệt thơ tình bằng những khúc bi ca
Rồi cuộc đời bao bão tố phong ba
Cứ ập đến bên bến tình hiu quạnh
Em đã cho anh biết bao sức mạnh
Bao niềm tin để làm đẹp cuộc đời
Em là dòng sông không bao giờ cạn Giang ơi!
Để anh viết những lời tràn cảm xúc
Hãy tin nhau đừng bao giờ ngờ vực
Tấm lòng em luôn chân thực gửi trao.
Không thề non hẹn biển ồn ào,
Lời giản dị như ca dao mộc mạc...
Bước chân em qua nghìn nẻo khác
Nhưng chẳng hề bước lạc người ơi!.
Xuân đang về ! anh chẳng đơn côi
Dẫu xa cách em đã gửi lại
Cô gái Hội Lim...nụ cười đọng mãi
Trong thơ anh , thực tại có em...
Khi nào buồn thao thức chong đêm.
Ngắm hình...sẽ thấy em bên cạnh...
Nguyên Ngoạt-Thương Giang
Em mãi bên anh suốt cuộc đời
Cho dù còn vạn nẻo trùng khơi
Tâm khảm hình em anh chạm khắc
Gửi cả tâm tư chẳng đổi dời
Dù chỉ là thơ chỉ trong mơ
Màu son dải yếm đến bây giờ
Vẫn thắm trong anh nhiều kỉ niệm
Trang đời còn giữ những vần thơ
CHIỀU TÍM
Hoa tím ngày xưa đọng tồn tiềm thức
Những chiều về nghe nhung nhớ mênh mông
Đời xuôi ngược lòng ta vẫn đợi, trông...
Và nuối tiếc khi hoàng hôn buông phủ.
Đây mái lá, đó vườn xưa lối cũ
Lời thệ ước còn bất hũ bên tai
Ôm kỉ niệm tháng ngày đã phôi phai
Lòng trĩu nặng dạ mong ai hạnh phúc.
Cuộc hành trình ắt xa nhau có lúc
Nhật kí này ghi lại nỗi niềm thương
Để hồng trần thêm hương vị yêu đương
Lưu hậu thế tình trường đầy trắc trở!!!
-sd-
May mắn Tỷ may mắn có chồng hiểu biết
Nhiều ông già nói thiệt rất ghen
Như Thụy Du tỷ tỷ của em
Vừa xuất giá, bị cấm lên mạng!
Nên tỷ ấy từ đấy mất dạng
Chỉ lâu lâu, chán/trốn ghé thăm
Hoàn cảnh đó, nói thật hết ham!
Thấy tội nghiệp, nhưng làm gì được?
Trọng Văn - 20100108 Tại Thụy Du hương trời sắc nước
Đức lang quân mới chuốc hờn ghen.
Cấm lên mạng sợ người khác quen
Rồi cuỗm mất cho nên chồng sợ...
Tỷ đây thì tạo hoá trót lỡ
Ghẹo trêu nên... nhăn nhó tỷ Giang
Ngu ngơ lại thua kém dung nhan
Anh rể đệ vẫn thở than thầm ước
Giá bây giờ...vợ mình có người rước,
Cám ơn rồi còn được quà mừng... Tỷ may có chồng rất bao dung
Không cản cấm tỷ đừng đối họa!
Tỷ yêu thơ lối chơi tao nhã.
Từ xưa bậc vương giả vẫn chơi.
Chẳng lẽ nào vì thiển cận hẹp hòi
Lại có thể đưa lời cấm đoán..?
- TG- Thơ giúp ta có thêm nhiều bạn Đem niềm vui an ủi nỗi đau đời Sưởi ấm lòng người bất hạnh , đơn côi Mang nắng về xua đi mùa Đông lạnh Thơ cho ta chắp thêm đôi cánh Đem niềm tin gửi gắm tới mai sau Thơ là thuốc thần xoa dịu nỗi đau Là "ông bụt", "Bà Tiên", là " thị vàng- cô Tấm" Thơ đem đến cho ta niềm hy vọng Là cõi thiền - quên hết những bon chen Thơ là nhân gian - đâu phân biệt sang hèn Thơ là vậy....Nỡ nào người lại cấm ??? Xin đừng ghen, trái tim này ấm nóng Biết yêu thơ , cũng sẽ biết yêu người Như dòng sông trôi muôn nẻo đường đời Vẫn ngàn năm xuôi về với biển..... NQ *)Cám ơn chị đã ghé thăm và nói thay lời Thương Giang bằng bài thơ thật hay và có ý nghĩa.Mấy hôm nay em không được khoẻ .Cho em khất lại mấy bữa khoẻ hẳn TG sẽ qua thăm và tri ân -đối họa ở trang thơ của chị nhé! .
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.01.2010 05:17:13 bởi THƯƠNG GIANG >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 6 bạn đọc.
Kiểu: