NỖI LÒNG NGƯỜI VIỄN XỨ
Trích đoạn: THƯƠNG GIANG
Biết bao giờ...
Người ơi!Biết đến bao giờ ,
Dòng sông chảy ngược về bờ ngày xưa?
Con thuyền dòng nước đẩy đưa
Lênh đênh dầu dãi nắng mưa cuộc đời...
Thuyền em phiêu bạt xứ người
Bao giờ trở lại nối lời yêu thương...
Trầu cau cũng đã nhạt hương
Vòng tay ngày ấy vấn vương...Tội người!
Thương Giang,25/1/2010
TIẾNG VỌNG QUÊ HƯƠNG
Đời anh nam bắc ngược xuôi
Hai mươi năm lẻ quê người tha phương
Đôi ta giờ lại đôi đường
Sao đành để nhạt phấn hương ơi người
Về đi cau vẫn còn tươi
Mấy ai xa xứ niềm vui được tròn?
Đêm nằm nghe tiếng ru con
Chợt thương lòng mẹ héo hon đợi chờ
Huế 27/1/2010
Sông Hương
Ngậm ngùi
Quê người lạc lõng ,ngác ngơ.
"Đèn ai nấy rạng..", thờ ơ tình người...
Anh thương em đã gọi mời
Về đi cau vẫn còn tươi để dành
Lá trầu ngày ấy vẫn xanh
Đợi em về để cho anh sang nhà...
Bao năm lưu lạc xứ xa.
Niềm vui chẳng trọn ,thường pha giọt sầu
Tủi buồn...chẳng dám về đâu.
Cho dù anh bảo rằng trầu vẫn tươi...
Em đi hai mốt năm rồi.
Thương anh chờ đợi ngậm ngùi xót xa...
Kiev 27/01/2010-TG
TỰ TÌNH "Ta về ta tắm ao ta..."
Vì đâu lại phải bôn ba xứ người?
Xa quê hai mốt năm trời
Thời gian đủ để hiểu đời bể dâu
Áo không mặc quá được đầu
Đời người ai tránh được câu ái tình
Duyên là định mệnh trời sinh
Bởi không duyên phận nên mình xa nhau??
Ai đi để lỡ mùa cau
Tình như tuyết trắng... cơi trầu dở dang?
Ai đi để những muộn màng Trời tây còn mảnh trăng vàng ngày xưa? Huế đêm 28/1/2010 Sông Hương
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.01.2010 08:18:49 bởi SongHuong >
TÌNH
Nợ duyên tình người đã từ lâu
Giờ bất ngờ chung một chuyến tầu ,
Thiên duyên tiền định nên chẳng thể,
Dễ gì bội xóa để quên nhau?
TG
NGUYÊN
Gặp gỡ, giao tình một chữ duyên
Họa thơ, chia xẻ bớt ưu phiền
Nghịch cảnh tình đời bao trắc trở
Chút lòng tri kỷ vẫn y nguyên
TT
"....Nợ duyên nhau...phải... định tiền
Mấy ai biết được...ưu phiền.... về sau ! "
NỢ
Dòng đời tấp nập biết bao người
Ta đã gặp nhau như khiến xui
Chắc hẳn mình nợ từ kiếp trước.
Kiếp này phải trả... ,dẫu xa xôi...
-TG
Duyên nợ !
Dòng đời vạn nẽo vẫn song đôi
Vướng víu vì sao.... nợ mất rồi
Không mơ tia nắng luồn qua động
Cách,lỡ mà chung.... bởi duyên thôi !
DUYÊN
Xuôi ngược nẽo đời ta gặp nhau
Khoảnh khắc thôi mà sao khắc sâu
Chẳng mong nhân quả từ kiếp trước
Duyên phận kết giao một chuyến tàu
TT
TÌNH
Nợ duyên tình người đã từ lâu
Giờ bất ngờ chung một chuyến tầu ,
Thiên duyên tiền định nên chẳng thể,
Dễ gì bội xóa để quên nhau?
-TG-
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.01.2010 13:33:38 bởi lelong54 >
ĐÊM BÊN
BIỂN NHỚ
Đêm chập chờn nằm bên biển nhớ
Lối xưa nào trong ký ức lên ngôi
Bờ quê hương nặng cánh lưng trời
Hàng dương liễu vi vu từng nhịp thở
Sóng nẩy mình dội cát lắc sao thưa
Còn đâu nửa những dấu hài in cát trắng
Câu hát xưa nghe nằng nặng bước ta về
Để giờ đây bải khuya người lẻ bóng
Dáng đi buồn thờ thẩn nhớ phương xa
Những dòng thơ đầy những bướm hoa
Và thỏ thẻ, rồi mình về cùng ta nhé
Biển đang chờ, sóng vỗ nhẹ bình minh
Chỉ là mơ trong đêm dày mộng mị
Chân trời xa ai thể bắt cầu
Biển thì gần, ngưởi ở phương nao
Đêm rất đầy nặng tiếng lòng dậy sóng
Như bạc đầu từng nhịp vỗ gần xa
Mãi đi tìm cánh buồm gió lộng hương hoa
Thùy dương ơi! thương nhớ quá...!!! dâng đầy.
Nguyên Hải
Trích đoạn: THƯƠNG GIANG
Tình em
Em thề chẳng đánh đổi đâu
Có Anh...Cả thế gian giầu nhất em
Hạnh phúc chan chứa dịu êm
Lời thương thủ thỉ say mềm lòng anh.
Tình em trong sáng ,chân thành.
Mềm như sợi lạt...trói anh chặt rồi...
Làm sao dứt áo người ơi?
Dẫu đi hồn vẫn đậu nơi quê nhà...
Một đời mỏi gối bôn ba
Dọc ngang bốn bể sơn hà đặt chân...
Giờ bên em thấy ngại ngần
Em thánh thiện quá- thiên thần yêu ơi!
Anh xin trao tặng cuộc đời.
Dành cho em cả một trời yêu thương.
Anh xây thêm nhé thiên đường.
Ngập hoa hồng thắm tỏa hương tặng người!
-TG-Kiev 21/01/2010
TÌNH ANH
Người ơi chót lỡ yêu rồi
Dầu mai lở đất sập trời vẫn yêu
Tình em chỉ có bấy nhiêu
Thương thì thương, nói một điều em hay
Nào em có chuốc anh say
Tóc tơ nào buộc cánh bay chim bằng
Ước làm sông tắm ánh Trăng
Ước làm con sóng vĩnh hằng vỗ thơ
Nụ Hồng trao tặng trong mơ
Hương thơm vương vấn bến bờ thịt da
Ơi người cách biệt phương xa
Tình anh đã ở quê nhà với em
Kim Giang
Card chúc xuân mừng năm mới....
Lam Hồng Minh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.02.2010 03:03:19 bởi Lam Hồng Minh >
Trích đoạn: THƯƠNG GIANG
TUYẾT LẠNH
Trong cái lạnh của mười bảy độ âm
Em vẫn đi làm trên bánh xe đầy tuyết
Ước gì được ngồi bên em tay nắm chắc vô-lăng
Để truyền cho nhau hơi ấm chứa đầy nhiệt huyết
TUYẾT LẠNH
& XUÂN
Em co ro trong tiết thời âm mười bảy
Con đường quen phủ tuyết trắng trơn
Thương những vòng ì ạch bánh xe lăn
Vô-lăng mõi tay lái giữ nhọc nhằn
Anh ở đâu? sao không cùng em bên cạnh
Chút hơi mình cộng hưởng ấm lòng nhau
Phố Kiev hoa trời bay, rơi lằng lặng
Hàng cây dài mặc áo tuyết buồn thiu
Như em vậy một mình trong buốt giá
Nắng quê mình ấm lắm phải không anh
Em bổng nhớ, thèm nghe câu "liền chị..."
Xuân về rồi, lòng viễn xứ gọi lê thê !
Kinh Bắc ơi ! Xuân nửa ta về.
-NHN-
KHÁT VỌNG
Xin được làm hàng cây
Mình phủ đầy tuyết trắng
Đứng bên đường trầm lặng
Dõi bóng em đi về
Xin được làm bánh xe
Theo em trên từng chặng
xin được làm giọt nắng
Sưởi ấm người phương xa
Xin làm câu dân ca
Đợi em mùa xuân đến
Biết bao nhiêu yêu mến
Hoài vọng mối tình quê
Én đã liệng ven đê
Mai về em yêu nhé!
Nguyên Ngoạt
ANH...
Anh bao giờ cũng thế,
Luôn lo lắng cho em
Thao thức ru từng đêm
Dỗ em ngon giấc ngủ...
Giờ đông dày tuyết phủ
Anh ước làm hàng cây
Chịu giá rét mỗi ngày,
Dõi theo chân em bước...
Con đường dài phía trước
Băng trơn trượt gồ ghề
Anh ước làm bánh xe
Luôn bên em từng chặng
Anh muốn làm giọt nắng
Sưởi ấm em ngày đông
Dẫu bên trời bão giông
Em chẳng còn lạnh nữa...
Tình anh nồng đượm lửa.
Dịu dàng câu dân ca
Dành cho em nơi xa
Đợi em ngày Xuân đến...
Dẫu lo em lỗi hẹn
Lặng lẽ giấu trong lòng...
Đếm từng giọt nhớ mong
Chờ em ngày trở lại...
Đêm , từng đêm khắc khoải.
Anh nhớ mãi dòng Thương
Nơi xứ xở bạch dương
Mùa đông đầy tuyết trắng...
Kiev,26/1/2O1O
KHÚC TÂM CA CHO THƯƠNG GIANG
MỘT mình em nơi đất khách quê người
KHUNG trời ấy còn nụ cười rạng rỡ
TRỜI tuyết lạnh để vương bao thương nhớ
THƯƠNG Giang về trong hơi thở thơ anh
NHỚ về miền quan họ trong xanh!
CÒN mùa xuân cho em miền quan họ
THƯƠNG người đi trong gió tuyết lạnh căm
CHIẾC cầu nào bắc hẹn ước trăm năm
DẢI sông Ngân âm thầm trong ly cách
YẾM thắm ấy thơ buồn luôn nối mạch
ĐÀO sắp nở rồi càng thương nhớ về em
ngng
Từ Em...
Từ em sang đó, đứng trên đò
Anh cứ trông nhìn, dạ ngẩn ngơ
Một chút chậm chân xa vạn lý
Giòng sông nước chảy lặng đôi bờ
Chẳng trách, đau lòng, nhói cả đôi...
Thì thôi từ ấy biết xa xôi
Thả hồn phiêu lãng đi muôn dặm
Nửa trái tim đau quặn héo rồi
Mỗi tối nhìn sao cứ khấn thầm
Người ta bên ấy mãi tri âm
Nằm nghe tiếng sóng gào trong tối
Nhớ kẻ cô đơn giữa bổng trầm
Mỗi sáng nhìn xa ngắm cỏ, mây
Người ta ngày ấy ở quanh đây
Cỏ may khâu gấu quần Jeans bó
Ngàn vạn mũi kim dấu cỏ may
Anh viết ngàn câu tỏ nỗi lòng
Đường đời cuộc sống lắm long đong
Thảo vân vân thảo vần thi phú
Mơ mộng lãng quên xác pháp hồng
Ngọn sóng ngày nao vẫn nhấp nhô
Ừ sao dáng cũ một con đò
Đưa em sang bến tình yêu lạ
Ta khóc lưng tròng dạ ngẩn ngơ
Nguyên Đỗ Em có ngờ đâu một chuyến đó
Có người đứng lặng mắt thầm ngơ
Đường trần vạn lý âu duyên kiếp
Bước em trôi dạt biết đâu bờ
Cũng muốn rằng mình sớm có đôi
Mà sao mơ ước mãi xa xôi
Thôi thì theo giáp mười hai bến
Biết đâu bến đợi để nên rồi
Em cũng từng đêm thấm giọt thầm
Tìm đâu một nửa để đồng âm
Nghe lời âu yếm trong băng giá
Chỉ quặn lòng đau nốt nhạc trầm
Đời cuốn theo đời trôi gió mây
Mở lòng quạnh vắng đón Đó-Đây
Sương chiều bảng lảng hoàng hôn xuống
Chẳng thấy sao nào sáng mắn-may
Đây những lời thơ vụn vỡ lòng
Chân tình trải mộng chẳng đếm đong
Tỏ tiếng tơ lòng câu chữ vụng
Mặc cho con tạo ghét xuân hồng
Nay đọc: "Từ Em..." bài anh viết
Làm em hồi tưởng chuyến sang đò
Thôi thì con sáo qua sông vậy
Hẹn anh kiếp khác thỏa lòng ngơ.
-NHN-
ĐÊM BÊN
BIỂN NHỚ
Đêm chập chờn nằm bên biển nhớ
Lối xưa nào trong ký ức lên ngôi
Bờ quê hương nặng cánh lưng trời
Hàng dương liễu vi vu từng nhịp thở
Sóng nẩy mình dội cát lắc sao thưa
Còn đâu nửa những dấu hài in cát trắng
Câu hát xưa nghe nằng nặng bước ta về
Để giờ đây bải khuya người lẻ bóng
Dáng đi buồn thờ thẩn nhớ phương xa
Những dòng thơ đầy những bướm hoa
Và thỏ thẻ, rồi mình về cùng ta nhé
Biển đang chờ, sóng vỗ nhẹ bình minh
Chỉ là mơ trong đêm dày mộng mị
Chân trời xa ai thể bắt cầu
Biển thì gần, ngưởi ở phương nao
Đêm rất đầy nặng tiếng lòng dậy sóng
Như bạc đầu từng nhịp vỗ gần xa
Mãi đi tìm cánh buồm gió lộng hương hoa
Thùy dương ơi! thương nhớ quá...!!! dâng đầy.
Nguyên Hải
BIẾT
NÓI
GÌ...?
Em biết nói gì cảm tạ đây?
Lòng thành ,tâm thiện ý tràn đầy...
Anh dành tất cả cho em đó
Chẳng hề đong đếm ,sợi mảy may...
Đêm chong mắt nhớ thương dòng sông
Giấu buồn chôn giận tận đáy lòng.
Em vô tâm lắm ! anh muốn trách...
Sao hoài im lặng để anh mong...?
Thật lòng luống thẹn ,biết nói gì?
Bao đêm thao thức rồi nghĩ suy
Vần thơ anh trao...em đón nhận
Ơn dày ,nghĩa nặng mãi khắc ghi...
Em biết từ đây nợ anh rồi...
Sợi lạt ân tình mỏng mảnh thôi.
Mà sao trói được đôi cánh rộng
Của loài thiên di mãi cuối trời...?
Đêm mệt nhoài những con sóng xanh
Xô mãi bờ cát trắng hiền lành.
Bờ thùy dương rì rào khúc hát:
Sông nơi em hòa biển nơi anh...
Kiev,29/1/2010-TG
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.02.2010 04:47:50 bởi THƯƠNG GIANG >
Trích đoạn: nguyenngoat
Trích đoạn: THƯƠNG GIANG
TUYẾT LẠNH
Trong cái lạnh của mười bảy độ âm
Em vẫn đi làm trên bánh xe đầy tuyết
Ước gì được ngồi bên em tay nắm chắc vô-lăng
Để truyền cho nhau hơi ấm chứa đầy nhiệt huyết
TUYẾT LẠNH
& XUÂN
Em co ro trong tiết thời âm mười bảy
Con đường quen phủ tuyết trắng trơn
Thương những vòng ì ạch bánh xe lăn
Vô-lăng mõi tay lái giữ nhọc nhằn
Anh ở đâu? sao không cùng em bên cạnh
Chút hơi mình cộng hưởng ấm lòng nhau
Phố Kiev hoa trời bay, rơi lằng lặng
Hàng cây dài mặc áo tuyết buồn thiu
Như em vậy một mình trong buốt giá
Nắng quê mình ấm lắm phải không anh
Em bổng nhớ, thèm nghe câu "liền chị..."
Xuân về rồi, lòng viễn xứ gọi lê thê !
Kinh Bắc ơi ! Xuân nửa ta về.
-NHN-
KHÁT VỌNG
Xin được làm hàng cây
Mình phủ đầy tuyết trắng
Đứng bên đường trầm lặng
Dõi bóng em đi về
Xin được làm bánh xe
Theo em trên từng chặng
xin được làm giọt nắng
Sưởi ấm người phương xa
Xin làm câu dân ca
Đợi em mùa xuân đến
Biết bao nhiêu yêu mến
Hoài vọng mối tình quê
Én đã liệng ven đê
Mai về em yêu nhé!
Nguyên Ngoạt
ANH...
Anh bao giờ cũng thế,
Luôn lo lắng cho em
Thao thức ru từng đêm
Dỗ em ngon giấc ngủ...
Giờ đông dày tuyết phủ
Anh ước làm hàng cây
Chịu giá rét mỗi ngày,
Dõi theo chân em bước...
Con đường dài phía trước
Băng trơn trượt gồ ghề
Anh ước làm bánh xe
Luôn bên em từng chặng
Anh muốn làm giọt nắng
Sưởi ấm em ngày đông
Dẫu bên trời bão giông
Em chẳng còn lạnh nữa...
Tình anh nồng đượm lửa.
Dịu dàng câu dân ca
Dành cho em nơi xa
Đợi em ngày Xuân đến...
Dẫu lo em lỗi hẹn
Lặng lẽ giấu trong lòng...
Đếm từng giọt nhớ mong
Chờ em ngày trở lại...
Đêm , từng đêm khắc khoải.
Anh nhớ mãi dòng Thương
Nơi xứ xở bạch dương
Mùa đông đầy tuyết trắng...
Kiev,26/1/2O1O
KHÚC TÂM CA CHO THƯƠNG GIANG
MỘT mình em nơi đất khách quê người
KHUNG trời ấy còn nụ cười rạng rỡ
TRỜI tuyết lạnh để vương bao thương nhớ
THƯƠNG Giang về trong hơi thở thơ anh
NHỚ về miền quan họ trong xanh!
CÒN mùa xuân cho em miền quan họ
THƯƠNG người đi trong gió tuyết lạnh căm
CHIẾC cầu nào bắc hẹn ước trăm năm
DẢI sông Ngân âm thầm trong ly cách
YẾM thắm ấy thơ buồn luôn nối mạch
ĐÀO sắp nở rồi càng thương nhớ về em
ngng
DUY NHẤT
Chỉ mình em thôi người yêu ơi!
Dù cho cách biệt tận phương trời
Tháng năm chờ đợi đầy tình lệ
Sắc màu dải yếm vẫn còn tươi
Chỉ mình em thôi người yêu ơi!
Thơ anh lặng lẽ nhỏ lệ đời
Tình anh yếu đuối dù trong mộng
Thơ lòng viết mãi ý chẳng vơi
Chỉ mình em thôi Thương Giang ơi!
Xuân về én dệt thảm muôn nơi
Kiev tuyết rơi còn lạnh lắm
Gửi lửa tim anh đến xứ người
ngng
Trích đoạn: THƯƠNG GIANG
NHỚ
Xa nhau đã mấy mùa trăng?
Chiều ngang phố Huế bằng lăng cũng buồn
Tàn canh còn ánh trăng suông
Với anh em mãi là nguồn suối thơ
Bao năm anh vẫn đợi chờ
Quê người thân gái bơ vơ... sao đành
" Lên rừng hái quả me xanh..."
Gừng cay muối mặn vẫn dành trao nhau
Gởi em trọn một đêm thâu
Gởi em một chút hương ngâu cuối mùa
Quê mình giờ đã vào mưa
Gởi bao nhiêu hạt cho vừa nhớ nhung ?
Huế 27/1/2010
Sông Hương
THƯƠNG
Hai ta xa cách ngàn trùng
Trăm năm nghĩa muối tình gừng trao nhau.
Cám ơn anh gửi đêm thâu
Ướp hương nhung nhớ -hoa ngâu dịu dàng.
Mưa trên phố Huế giăng ngang
Buồn thương ai để ...lỡ làng tình duyên.
Bây chừ...ván đã đóng thuyền
Răng còn thao thức lời nguyền ngày xưa...
Lang thang đi dưới chiều mưa
Anh buồn nhẩm tính mấy mùa trăng qua...
Vẫn thương người ở nơi xa.
Vẹn nguyên tình cảm thiết tha ngày đầu...
Thương anh chăm chút vườn trầu
Mong em trở lại...nhớ câu ước thề...
Em đi chẳng hẹn ngày về.
Dẫu lòng neo đậu bến quê cùng người...
Nặng lòng..thương lắm Huế ơi!
Rưng rưng ngấn lệ...khoảng trời cách xa
Bao giờ trở lại quê nhà
Hai sông hợp nhất hiền hòa Thương -Hương.*
*)Sông Hương ở Huế và sông Thương ở Bắc Giang
Kiev 28/1/2010-Thương Giang
CÒN CHĂNG EM Ơi người con gái Sông Thương
Bên trời tuyết trắng... còn vương câu Kiều ? (1)
Lỡ làng cũng một lần yêu
Sang sông còn nhớ những chiều mưa rơi ?
Ai đi cách một phương trời
Còn chăng câu hát "... người ơi đừng vê "
Còn chăng một mảnh trăng quê
Hay phai nhạt giữa bộn bề tháng năm?
Đường về sao quá xa xăm
Vườn cau vắng bóng người chăm hôm nào
Thả vào ta những hư vô
Thả vào em những dạt dào ngày xưa
Ai đem buồn hắt vào mưa
Mà nghe hạt nhặt hạt thưa trĩu lòng?
"Ai đem con sáo sang sông "
Để chiều nay vắng một vòng tay xa?
Bây giờ em của người ta Thương vay yêu mượn cũng là thế thôi Bây giờ neo đứt thuyền trôi Bến xưa còn mảnh trăng côi bẽ bàng Huế 30/1/2010 Sông Hương (1) Ý thơ Cụ Nguyễn Du
Sông Thương một dải nông lờ
Bên trông đầu nọ, bên chờ cuối kia
HUYỀN ẢO
Đưa tay viết vào không gian tím ngắt
Nầy gió ơi hãy lưu lại dùm mình
Rồi gởi đến bến bờ xa lắc
Nơi có người ta nhớ đến cuồng điên
Nàng là ảo giữa đời rất thật
Giấc mơ về ta nhập bóng người tiên
Phút mê say đêm lặng bình yên
Hồn bay bổng theo ngàn tinh tú
Cung mê ly trụi trần cơn gió hú
Trăng khuyết lòng, mây lãng đãng bay xa
Lòng đất trời đầy những hương hoa
Ta thầm hỏi, có phải đây lâu đài tình ái?
Đây có phải nơi rất nhiều trái cấm
Vườn địa đàng giữa trần thế tham lam
Sao chẳng thấy người ta yêu dấu
Bình mình lên rồi
hồn vở vụn
giọt sương tan.
Nguyên Hải
NUỐI TIẾC
Nụ hôn dài sao đêm ngắn vậy
Để lỡ làng hai nửa cặp môi tươi
Và gảy dòn hơi thở tươi mươi
Giăng sợi nhớ qua trùng khơi xa cách.
Chiều từng chiều đôi bờ sương lạnh
khép mi nhòa lởn vởn bóng người xưa
Giọt mưa thu ướt ánh sao thưa
Như lệ thấm cõi lòng sâu thẳm
Gió ăn mòn bờ liễu khóc leo reo
Năm tháng hởi! buông neo dừng lại
Đừng trôi xuôi theo dòng đời nghiệt ngả
Hãy quay tìm ngày ấy đậm yêu thương.
Nguyên Hải
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.01.2010 22:01:45 bởi NGUYÊN HẢI >
HỒN NGUYỆT
Chèo câu lục bát ra khơi
Vớt trăng lặn hụp lở bồi sông Tương
Xa đưa gió thoảng vấn vương
Ru hồn nguyệt lạnh trinh hương ngọc ngà.
Nguyên Hải
KHÚC RU NGƯỜI EM VIỄN XỨ
Ru em tình khúc chiều nay
Ngoài kia tuyết lạnh còn bay đầy trời
Trái tim thương nhớ chưa vơi
Hội Lim cố xứ em ơi lâu về
Nắng xuân ấm áp tình quê
Người em gái nhỏ chưa về nỗi đau
Giang ơi xin hát ru nhau
Trái tim tha thiết ban đầu trao em
Biết rằng nơi ấy hằng đêm
Về nơi Thư Quán để thêm nhớ người
Mong em tươi mãi nụ cười
Ngày mình mới gặp hoa tươi trong lòng
Em đi để lạnh dòng sông
Câu ca quan họ ngóng trông rũ sầu
Mắt xưa lúng liếng giờ đâu
Mà đêm huyền sử miếng trầu còn thơm
NGUYÊN NGOẠT
GỬI ANH Anh ru tình khúc chiều nay
Gói bao nhung nhớ chứa đầy tim côi.
Gửi em nơi ấy xa xôi
Lời ru tỏa nắng từ nơi quê nhà...
Bên em đông vẫn chưa qua,
Lời ru trĩu nặng xót xa giọt sầu.
Mắt xưa lúng liếng còn đâu...
Hội Lim đến hẹn ,bên cầu anh trông...
Trầu cay quyện với vôi nồng,
Như tình ta mãi sẽ không đổi rời.
Khúc ru anh gợi một thời.
"Lời thương đã ngỏ"* ,chơi vơi mái đình.
Em giờ chẳng hát "Trúc xinh"*
Xa anh lời cũ lặng thinh ngủ vùi.
Lòng dâng chua xót ngậm ngùi
Tha hương đất khách niềm vui đâu tròn...
Quai thao nón thúng vẫn còn
Yếm đào vẫn thắm như son đợi người...
Dẫu cho giá lạnh tím môi
Nghiêng che vành nón , nụ cười gửi anh.
Kiev31/01/2010-TG
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.02.2010 04:46:04 bởi THƯƠNG GIANG >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 6 bạn đọc.
Kiểu: