Trích đoạn: THƯƠNG GIANG
Ai người đợi mong...?
Người ơi! Chẳng dám hẹn đâu,
Xuân này đã lỡ...Xuân sau chắc gì...?
Tội người mong ngóng kẻ đi.
Hội Lim đến hẹn...em thì ở xa...
Bao năm sống xứ người ta.
Ước ao nghe hát dân ca quê mình
Làng Diềm quan họ Bắc Ninh.
Ngọt ngào câu hát trữ tình đắm say...
Trao người một miếng trầu cay.
Không ăn thì cũng đưa tay nhận rồi...
Trầu têm cánh phượng người ơi!
Như trong cổ tích một thời có Tiên...
Em thành cô Tấm thảo hiền
Trong lời quan họ trao duyên một thời...
Duyên xưa nay đã qua rồi.
Trúc xinh ngày ấy...ai người còn mong...?
Kiev06/03/2010-TG
*) Cho em xin lỗi vì sự hồi âm muộn màng này nhé.Em cảm ơn Lanh.tkq đã ghé thăm và lưu bài thơ hay tặng TG.
Lời xưa...
Sông Cầu vẫn thuở lơ thơ
Sao người đành nỡ..., hững hờ tình nhau
Đã đành..., son sắt trầu cau
Em ơi nếu nhận..., nguyên màu chớ phai
Cầu Diềm nước lỡ chia hai...?
Bến xưa vẫn đợi..., một hai người về
Xa quê..., ừ..., biết xa quê
Nương dâu, bãi mía..., lời thề..., còn không?
Mắt buồn thôn nữ xa trông
Câu ca quan họ... lạc dòng, nổi trôi
Thuở nao khúc hát bồi hồi
Liền anh liền chị..., một thời sắt son
Đồi Lim..., xa quá có còn?
Mắt người vẫn đợi..., mơ tròn giấc xưa?
Duyên em biết mấy cho vừa
Trúc xinh ngày ấy..., đâu thừa..., để duyên
Người xa, bến muốn gặp thuyền
Lẽ nào mãi khúc truân chuyên một đời...?
16h40/0503/2010