NỖI LÒNG NGƯỜI VIỄN XỨ
        
        
    
    
    
	
        
    
        
        
            
            
              Em đâu...?  
   
   Em về..., hội đã tan rồi  
   Còn đâu yếm thắm..., quần sồi..., với nhau  
   Mỏng manh như lá trầu cau  
   Lụa đào một dải thấm màu thời gian  
   
   Nhớ ai nên úa trầu vàng  
   Liền anh liền chị ai sang ngang rồi  
   Đêm mơ..., dõi bóng mây trời  
   Câu ca sắc ngọt..., cũng thôi, để mòn...  
   
   Lỡ làng nhịp bước chân son  
   Tình người quan họ chon von..., nợ đời  
   À ơi..., ru giấc à ơi...  
   Người nao có biết một nơi để về...?  
   
   Tháng Ba..., đến hội..., xa quê!  
   Sông nay ướt ánh trăng thề ngày xưa  
   Mình em..., sớm trở nắng trưa...  
   Người ơi đừng hát..., lời mưa..., nhạt lòng...  
   
   22h35/11/03/2010             		              					 					 			 
   
  _____________________________ 
   
  lanh.ktq  
   --------  
   "Em về mấy thế kỷ sau   
   Nhìn trăng có thấy nguyên màu ấy không?"                                          		        Lời buồn  (đ) 
     Tháng Ba chưa hết mùa đông. 
  Mong trời tỏa nắng em hong lời buồn... 
  Nước đi rồi vẫn về nguồn , 
  Em đi đâu được khi còn yêu thơ...? 
   
  Hội tan ai đợi ai chờ 
  Ai người đã buộc sợi tơ ân tình. 
  Ai người vương mãi bóng hình. 
  Ngọt câu quan họ: "Trúc xinh" , hỡi người... 
   
  Tháng Ba tuyết vẫn còn rơi. 
  Ước  ao về hội nối lời hẹn xưa. 
  Nào ngờ bến vắng chiều mưa. 
  Ngày em trở lại hội vừa mới tan... 
   
  Biết mình duyên phận đa đoan. 
  Vịn câu quan họ  nồng  nàn ủ hương. 
  Hát rằng :"Chín nhớ mười thương" 
  Hội tan ...thôi hết  nẻo đường về thăm. 
   
  Mượn lời thơ gửi xa xăm. 
  Người ơi đừng trách...trăm năm lỡ làng. 
  Trầu cau đành để úa vàng. 
  Lời ca quan họ dịu dàng :''Còn duyên"*... 
  kiev 13/3/2010-TG  
   
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 14.03.2010 05:14:50 bởi THƯƠNG GIANG >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              VỀ MIỀN CA DAO   
       
    Con cò bay lả bay la*   
     Em buồn em bước sang nhà chị chơi   
     Chị ơi, dòng Đuống đầy vơi   
     Cho câu "mời nước*" xa thời thành quen   
      
     Thương nhau đến hội lại lên   
     Cho dâng nỗi nhớ không tên thủa nào   
     Cho người về miền ca dao   
     Liền anh, Liền chị xôn xao tiếng cười   
      
     Ai về cho sắc xuân tươi   
     Trầu têm cánh phượng rạng ngời môi xinh   
     "...Trúc xinh trúc mọc đầu đình   
     Em xinh em đứng đứng một mình..."* đợi ai   
      
     Anh Hai ơi, hỡi chị Hai   
     Sông Thương nước vẫn đêm ngày mộng mơ   
     Em buồn em vít câu thơ   
     Về miền cổ tích ngẩn ngơ đợi người!   
     venus4t.vns_hnu         
    ---------------   
    Sis TG ới ời ơi! Em ghé thăm sis chọc vài câu cho vui vẻ nè.
   
                 		              					 					 			 		        Về quê quan họ (đ)         
Em chưa lần tới Hội Lim   
   Chỉ vịn câu hát mà tìm về đây.  
   Hữu tình in bóng trời mây.  
   Dòng sông quan họ chở đầy phù sa.  
     
   "Khách đến đun nước pha trà"*  
   Mời trầu cánh phượng...đậm đà nét quê.  
   Cải ngồng vàng rực triền đê.  
   Đến đây quên mất đường  về người ơi!  
     
   Em buồn về hội Lim chơi.  
   Nghe người quan họ hát lời trao duyên.  
   Một lần ngồi tựa mạn thuyền.  
   Bồng bềnh hư ảo cõi tiên lạc vào...  
     
   Hệt như một giấc chiêm bao,  
   Cánh cò chở khúc ca dao mượt mà.  
   Đồng xanh thẳng cánh bao la  
   Lưng trời dìu dặt ngân nga sáo diều...  
     
   Về miền quan họ dấu yêu.  
   Như trong cổ tích ,bao điều rất hay.  
   "Yêu nhau cởi áo trao tay,  
   Về nhà dối mẹ  gió bay ... qua cầu"*  
     
   Trữ tình tha thiết lắng sâu.  
   Phải duyên quan họ  nhận trầu nghe em.  
   Để rồi đến hẹn lại lên.  
   Về quê quan họ - về miền ca dao!  
   Kiev 13/03/2010-TG  
     
   
  
                		              					  
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 14.03.2010 05:16:51 bởi THƯƠNG GIANG >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              LỤC BÁT BUỒN   
     
      Ngàn năm vẫn mãi đợi chờ   
    Em về lối mộng bơ vơ trăng gầy   
    Đường trần viễn cách tầm tay   
    Đợi người chốn cũ sầu vây mộng hồn   
    Nẻo đời giá lạnh hoàng hôn   
    Trái tim rớm lệ nỗi hờn trào dâng.  
     
   Đọc thơ tha thiết bâng khuâng.  
   Lẽ nào người đợi sầu dâng ngập hồn...?  
   Xin người chớ có giận hờn  
   Hãy gom câu lục bát buồn trả em.  
   Niềm vui hạnh phúc nhân thêm.  
   Tặng cho người nhé, dịu êm nồng nàn.  
   Đành rằng sống giữa nhân gian.  
   Làm sao tránh được muôn vàn đắng cay.  
   Người ơi! Lục bát đi vay  
   Thả cho  gió cuốn mây  bay về trời   
   Chỉ còn mình giữa cuộc đời.  
   Câu thơ đọng lại những  lời  yêu thương.  
   NN-TG  
     
            
            
         
     
    
 
    
    
    
        
        
            
            
              Nhớ Từ Ánh Mắt    
                 Nhớ ánh mắt  em, nhớ xa xôi   
     Hồn anh như đắm giữa trùng khơi   
     Yêu em anh lạc vào mộng ảo   
     Chìm trong thương nhchân trời   
        
     Em phương trời xa em có hay   
     Nỗi nhớ niềm thương cứ đong đầy   
     Nhớ nhung anh tìm vào giấc mộng   
     Phương trời Kiev em ngủ say ..    
                            
     NN  11/3/2010   
        
    Đôi mắt người xưa...  (đ) 
       
     Hun hút trời xa cuối chân mây.   
     Mắt em hoài vọng gửi chốn này.   
     Xuân đến  bao lần còn xa xứ.   
     Tết về sum họp... mắt  chợt cay...   
        
     Tha thiết nhớ thương mắt người xưa   
     Rưng rưng giọt buồn  lúc tiễn đưa...   
     Em mang dấu yêu đi xa mãi.   
    Sầu đông để lại bán ai mua...?   
       
    Anh có hỏi lòng rằng tại sao,   
    Không dưng lại nhớ người chốn nào   
    Trong giấc mơ kia...em có thực,   
    Mà  tim bồi hồi  nỗi khát khao...?   
       
    Dòng đời xuôi ngược với đua chen.   
    Lạc vào hồn anh mắt nhung huyền.   
    Kiev nơi xa...buồn viễn xứ.   
    Em đã nghe thấu anh gọi tên...   
    Kiev 11/03/2010-TG   
     
   Nhớ Người Chân Mây  
     
   Em đi về cuối chân mây  
    Tôi buồn trông bóng trăng gấy non xa  
    Hạ huyền nửa mảnh nguyệt tà  
    Hương yêu chợt thoảng như là cơn mơ  
      
    Tình thơ như giấc mộng hờ  
    Hồn tôi đâu phải bến bờ dừng chân  
    Chì mong em ghé một lần  
    Lòng tôi mang nặng nghĩa ân một đời  
      
    Đường trân nghìn dặm xa xôi  
    Đường tình đi hết cuộc đời chưa qua  
    Giờ chân mây có sương sa ?  
    Bên song gợi nhớ lời ca tự tình...  
     
   NN             
     
   Trao người niềm vui (đ) 
    
   Đằng Đông vừa hé bình minh. 
   Chân trời mây xám vô hình sẽ qua. 
   Trăng tròn  trăng khuyết trăng tà... 
   Tình thơ  sáng mãi trăng ngà người ơi! 
    
   Thơ buồn xin gửi cuối trời. 
   Còn niềm vui đọng trên môi:- nụ cười. 
   Đường đời vạn nẻo ngược xuôi. 
   Tình cờ  vương vấn mắt người hôm qua... 
    
   Chân mây dù có sương sa. 
   Vững tin ta bước nề hà chuyện chi... 
   Dẫu  đường  gấp khúc khó đi. 
   Câu thơ nối nhịp ngại gì khó khăn. 
    
   Anh mong em ghé một lần. 
   Hồn anh bến đỗ...Tri ân một đời... 
   Xin đừng nói vậy người ơi! 
   Thuyền  em dừng bến trao người niềm vui.   
   Kiev 13/3/2010-TG 
    
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 16.03.2010 17:18:19 bởi THƯƠNG GIANG >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              CHỜ ĐỢI   
   Bao năm chờ đợi mỏi mòn   
   Bờ sông in bóng trăng non thẫn thờ   
   Xanh rêu mặt nước lặng tờ   
   Bông lan loáng thoáng bóng mờ trong không   
   Đồi xa bàng bạc mây hồng   
   Người xa xăm ấy có trông thu về.   
   Nguyên Ngoạt            Người xa xăm (đ)           
Người đi khuất nẻo sơn khê.  
   Để người ở lại não nề đợi trông.  
   Đồi xa soi  bóng trên sông.  
   Bông lan ngơ ngẩn ...thinh không gió buồn.  
     
   Mây chiều lảng bảng...Hoàng hôn.  
   Sáo ai dìu dặt..nghe hồn chơi vơi...  
   Xa xăm có thấu lòng người.  
   Tháng ngày hoài vọng mắt người hôm qua...      Kiev12/02/2010-TG                  
DÒNG SÔNG THƯƠNG NHỚ!             Sông Thương chảy vào hồn ta  
    Tháng năm còn mãi phù sa đắp bồi  
    Mang theo hình bóng xa xôi  
    Chiều mưa bến lạnh em tôi chưa về  
    
    Bỏ rơi câu hát người về...  
    Đêm nao còn bóng trăng thề đợi trông  
    Nhớ mùi hương tóc thơm nồng  
     Gió mùa ân ái còn trông người về  
    
   Vẫn về... 
    
   Em con sông nhỏ  xa quê. 
   Đêm nghe tiếng sóng vỗ về bờ xa. 
   Nhớ người trong giấc mơ qua. 
   Câu thơ  day dứt...lòng sa giọt sầu. 
    
   Câu thề chẳng dễ  quên đâu. 
   Lời ru còn đó tím mầu nhớ thương. 
   Người ơi!Duyên nợ còn vương 
   Chiều mưa bến lạnh gió sương vẫn về... 
    
   NN-TG- 
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 16.03.2010 17:19:17 bởi THƯƠNG GIANG >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                       
   
  RU EM  
     
  Lời  ru thêu gối em nằm  
  À ơi anh hát câu tằm nhả tơ  
  Ru  em trọn cả hồn thơ  
  Tình đời khoan nhặt hững hờ đong đưa  
  Thuyền ơi có nhớ bến xưa  
  Đa trông mòn mắt mà chưa thấy  buồm  
  Tiếng chiều  rơi  ánh hoàng hôn  
  Tím trời thương nhớ, quặn lòng trái ngang.  
     
  Nguyên Hải  
   
  
 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              Lụa có bán đâu mà hỏi mua?  
  Cho dù lời lãi , hay thiệt thua.  
  Chẳng màng gì đâu ,v ì tấm lụa.  
  Dệt riêng để tặng cho người xưa...  
  -TG-    
  Lụa quê    
  Lụa đã theo người chợ hàng xa 
  Bán mua, thì cũng việc người ta 
  Riêng hồn của lụa còn vấn vít 
  Tiếng thoi, khung cửi với quê nhà.    
  Cảm ơn Bạn đã ghé thăm tôi. 
            
            
        
 
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              Nợ II  
   Nợ người từ thuở sơ sinh  
   Bởi duyên không phận nên mình ... nợ nhau  
   Biết rằng đã lỡ mùa cau  
   Lòng nào còn nỡ trách nhau hỡi người !!  
     
   Làm sao quên được nụ cười  
   Tình yêu có lẽ riêng... người biết không ??  
   Làm sao quên được má hồng  
   Quên bờ mi ướt quên vòng tay xa  
     
   Đội khi tự nhủ lòng ta  
   Ừ thôi cứ để phôi pha tháng ngày  
   Cho tình theo gió ngàn bay  
   Như trăng viễn xứ như mây cuối trời  
     
   Nhưng nào quên được ...người ơi  
   Vắt lòng còn đọng những lời hôm qua  
   Gom thành thơ với riêng ta  
   Từng đêm cứ mãi xót xa... nợ người  
   Huế 18/1/2010  
   Sông Hương 
    
   
     
   Duyên trầu cau (đ) 
    
   Mình  nợ nhau cả một đời. 
   Trầu cau  đã lỡ...duyên đôi chẳng thành. 
   Buồn khổ đâu chỉ riêng anh. 
   Em như hoa bứt lìa cành héo hon... 
    
   Đắng lòng anh những lời buồn. 
   Môi em mặn chát lệ tuôn dòng sầu... 
   Chiều nay qua bến Vân Lâu. 
   Thương anh đỏ mắt bên cầu đợi trông... 
    
   Người ơi...sáo đã sang sông... 
   Sao còn thổn thức nhớ vòng tay xa... 
   Vấn vướng ánh mắt hôm qua, 
   Nụ cười đọng lại... vậy mà khó phai. 
    
   Nén lòng một tiếng thở dài. 
   Thôi không duyên phận  trách ai bây giờ? 
   Đành gom nhặt những vần thơ. 
   Dệt niềm hy vọng đợi chờ kiếp sau... 
   Kiev 14/03/2010-TG 
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 16.03.2010 17:20:04 bởi THƯƠNG GIANG >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              Nay... (đ) 
    
   Xưa ai vay một nụ cười. 
   Giờ  chẳng thể  trả...để rồi nợ nhau.     Xưa ai đã tiếc cơi trầu 
   Nếu sang dạm hỏi thì đâu lỡ làng...          Triền đê hoa cải nở vàng. 
   Con đò xưa đã sang ngang mất rồi... 
   Quạnh buồn  ai ngắm mây trôi. 
   Để ai lặng lẽ gỡ  lời cỏ may... 
    
   Thương câu lục bát đi vay. 
   Người  tha hương trả đời này chẳng xong... 
   Nửa đời còn mãi long đong. 
   Nợ duyên nợ phận thật không dễ gì... 
    
   Lệ  buồn hoen ướt bờ mi. 
   Lời" Xưa" gợi nhớ những gì chưa xa. 
   Muộn phiền rồi cũng sẽ qua. 
   Nhưng chữ  duyên nợ hai ta mãi còn...  
   Kiev 14/03/2010-TG  
    
   
 
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 16.03.2010 17:20:40 bởi THƯƠNG GIANG >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              
Trích đoạn: THƯƠNG GIANG 
   
  LỤC BÁT BUỒN  
   
  Ngàn năm vẫn mãi đợi chờ  
  Em về lối mộng bơ vơ trăng gầy  
  Đường trần viễn cách tầm tay  
  Đợi người chốn cũ sầu vây mộng hồn  
  Nẻo đời giá lạnh hoàng hôn  
  Trái tim rớm lệ nỗi hờn trào dâng.  
   
  Đọc thơ tha thiết bâng khuâng.  
  Lẽ nào người đợi sầu dâng ngập hồn...?  
  Xin người chớ có giận hờn  
  Hãy gom câu lục bát buồn trả em.  
  Niềm vui hạnh phúc nhân thêm.  
  Tặng cho người nhé, dịu êm nồng nàn.  
  Đành rằng sống giữa nhân gian.  
  Làm sao tránh được muôn vàn đắng cay.  
  Người ơi! Lục bát đi vay  
  Thả cho  gió cuốn mây  bay về trời  
  Chỉ còn mình giữa cuộc đời.  
  Câu thơ đọng lại những  lời  yêu thương.  
  NN-TG  
   
    
  GỬI EM MUÔN DẶM TÌNH QUÊ 
    
  1.Muôn cách trở vẫn không ngăn được 
      Dặm nhớ thương vương mãi với thời gian 
     Tình cố xứ chảy đều qua con nước 
      Quê hương xưa nhớ mãi bóng Thương Giang 
  2.Muôn nẻo tha hương vạn nẻo đời 
    Dặm đường gió bụi nhớ chơi vơi 
    Tình thơ còn lắng sâu kỉ niệm 
    Quê hương ghi mãi thiết tha lời 
  3.Muôn vời cách trở em ơi 
    Dặm đường gió bụi phủ đời phong sương 
  Tình đi vào chốn vô thường 
  Quê cha vẫn nhớ giọt sương ban chiều 
  4.Muôn vần thơ rối bời trong kỉ niệm 
  Dặm đường dài loang tím nỗi hoài mong 
  Tình đất mẹ suốt một đời màu nhiệm 
  Quê hương nghèo vẫn ngọt mãi một dòng sông 
    
    
  ngng 
    
    
    
    
    
    
    
    
    
    
    
    
    
    
    
   
  
     
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              RU EM   
            Lời  ru thêu gối em nằm  
   À ơi anh hát câu tằm nhả tơ 
   Ru  em trọn cả hồn thơ 
   Tình đời khoan nhặt hững hờ đong đưa 
   Thuyền ơi có nhớ bến xưa 
   Đa trông mòn mắt mà chưa thấy  buồm 
   Tiếng chiều  rơi  ánh hoàng hôn 
   Tím trời thương nhớ, quặn lòng trái ngang. 
   Nguyên Hải                                    
   Nhớ người xa  (đ) 
  Mười hai bến nước mênh mang. 
  Phận em bến đục lỡ làng thuyền trôi 
  Anh đừng hờn trách người ơi! 
  Hững hờ bởi tại duyên Trời chẳng se. 
   
  Lênh đênh lạc nẻo bến quê. 
  Bao giờ trở lại mà thề?-tội anh... 
  Lời thương vốn đã mong manh. 
  Giờ còn xa xứ ...sao đành dối gian? 
   
  Biết người thương kiếp hồng nhan. 
  Xót xa phận liễu đa đoan một đời... 
  Đã là duyên số đành thôi. 
  Đục, trong ...Trời đã định rồi...biết sao? 
   
  À..ơi..! Khúc hát chiều nao. 
  Giờ anh thêu gối gửi  trao em nằm. 
  Chỉ thêu rút ruột con tằm. 
  Để em ngon giấc nhớ thầm  người xa... 
  Kiev 14/3/2010-TG 
   
  
    
    
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 14.03.2010 21:40:54 bởi THƯƠNG GIANG >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              ĐỢI EM NGÀY VỀ   
      
     Đợi em trên bến sông quê   
    Chiều vương bóng nắng đường về thôn xưa   
    Cầm tay nhớ buổi tiễn đưa   
    Khóc cho trôi hết lệ mưa ngày nào   
     
    Em không trong giấc chiêm bao   
    Em về hiện thực để trao ân tình   
    Em về nối nhịp chung tình   
    Chiếc cầu dải yếm đôi mình qua chung   
         
            Phút giây tương phùng (đ)    
Vui nào bằng buổi tương phùng.  
   Phút giây hội ngộ ta cùng  bên nhau.   
   Hạnh phúc mong đợi từ lâu.  
   Cầm tay mình bước qua cầu nên duyên.  
     
   Em về ...chấm hết muộn phiền.  
   Vầng trăng minh chứng lời nguyền thủa xưa.  
   Đợi em về dẫu nắng mưa.  
   Cuối Xuân sang Hạ giao mùa gặp nhau...  
   Kiev 14/3/2010-TG  
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 16.03.2010 17:23:53 bởi THƯƠNG GIANG >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              Như Chuyến Đò Chiều  
     
   Mong em nở một nụ cười  
   Là tôi như có niềm vui an bình  
   Biết rằng đơn lẻ chuyện tình  
   Nhưng bao hoài cảm đã in vào hồn  
   Đò ngang  một chuyến hoàng hôn  
   Thuyền rời, bến vắng đón cơn mưa chiều  
     
   Không là người tình, người yêu...!  
   Hồn tôi một chuyến đò chiều em qua...!  
     
   NN 
   
   
        Bến vắng chiều mưa (đ) 
       Bến vắng mưa nặng hạt sa. 
   Em người viễn khách ngang qua đò chiều. 
    Biết rằng chẳng phải người yêu 
   Sao người làm  biết bao điều vì nhau...? 
     
   Chiều mưa nghiêng những giọt sầu. 
   Xòe tay em đón để  xâu nỗi buồn... 
   Chuyến đò ngang giữa hoàng hôn 
   Chở che một mảnh tâm hồn tha hương. 
    
   Đò anh nhân ái  yêu thương. 
   Lo em lạc bến nhầm đường ,lại xa... 
   Mưa  còn giăng mắc nhạt nhòa. 
   Mai đò cập bến khó mà quên nhau... 
   Kiev 15/03/2010-TG 
    
      
 
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 16.03.2010 17:25:15 bởi THƯƠNG GIANG >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              
Trích đoạn: THƯƠNG GIANG 
   
   
  NN 
  
 
   
  Bến vắng chiều mưa 
   
  Bến vắng mưa nặng hạt sa. 
  Em người viễn khách ngang qua đò chiều. 
  Biết rằng chẳng phải người yêu 
  Sao người làm  biết bao điều vì nhau...? 
    
  Chiều mưa nghiêng những giọt sầu. 
  Xòe tay em đón để  xâu nỗi buồn... 
  Chuyến đò ngang giữa hoàng hôn 
  Chở che một mảnh tâm hồn tha hương. 
   
  Đò anh nhân ái  yêu thương. 
  Lo em lạc bến nhầm đường ,lại xa... 
  Mưa  còn giăng mắc nhạt nhòa. 
  Mai đò cập bến khó mà quên nhau... 
  Kiev 15/03/2010-TG 
   
     
 
  
    Ta Với Ta
Anh đứng trông ra biển mịt xa
Cánh chim cô lẻ quyện sương nhòa
Em đi biền biệt, bao thu chết?
Bến vắng, chiều hôm ngẩn ác tà
Sóng có ra khơi cùng trăng nữa?
Đưa thuyền trở lại kiếp phong ba
Tìm em trăng nát trên ngàn lá
Chết lịm hồn xuân nơi xứ xa!
HT
     
            
            
         
     
    
 
    
     
 
     
    
    
    
    
	
    
    
    
    
        
            
    
        Thống kê hiện tại
        Hiện đang có  0 thành viên và  9 bạn đọc.
        
 
            
         
     
    
    
    
    
    
    
        
        
        
	
            Kiểu: