Trích đoạn: phan thanh minh
THẮP LÊN NGỌN LỬA
( thương về miền Trung bão lũ )
Hạt gạo chia năm xẻ bảy vẫn tròn
quỹ đạo chết lại ưa về chốn cũ
miền Trung ơi...nắng mưa bão kũ
bát cơm chưa đầy đã bứt đứt tâm can
Biển vẫn yêu thương
biển vẫn bạc vàng
cho thì ít lại hốt đi cùng kiệt
con trăng khóc người con trăng khuyết
người khóc người biển có tiếc mặn hơn..!
Trả lãi mồ hôi bằng giá áo túi cơm
chỉ biển biết có bạn nghèo chung thủy
túp lá cheo veo
đàn con tiều tụy
vợ làng chài nước mắt đẫm hơn vui
Ôi những mạn thuyền vật vã bão khơi
lênh đênh ván
dập duyềnh thây thoái rũ
người đi áo rách vai sờn cũ
kẻ ở vành tang khóc lụa là
Khói nhang trầm vẫn tức tưởi hồn hoa
chưa kịp buộc khăn thờ đôi phụ mẫu
chưa cạn hết lời tình đỗ đậu
cát bụi dần xay biền biệt quan hà
Mưa gió trùng trùng vẫn thắp nến gần xa
nến của người đang sống
nến của đau thương
nến thành hành động
sáng lên đi...nến của muôn lòng !
Xin chào làm wen Phan Thanh Minh nghen ! Mới đọc một số bài thấy đồng cảm lắm, nên và đây chen lấn chút, nếu có la thì la nho nhỏ em đi thôi, đừng quát tháo tội nghiệp nghen ! hi...hi...
Post bài cũ về cơn bão Chanchu
NHỮNG LỜI NGUYỆN CẦU TRÊN BÃI BIỂN
(Chia sẻ cùng ngư dân tai nạn trong cơn bão số 1, 2006 )
vợ trông tin chồng
mẹ chờ tin con
con chờ tin anh, tin cha
người già chờ tin con, tin cháu…
bờ biển không còn cát
bờ biển là những mái đầu xanh, vàng và bạc
những tiếng nấc vỡ oà…
biển màu đen và tím
hải âu bay, nước mắt rơi…
trên những mái đầu
mang nỗi sầu chờ đợi…
người người chờ âm thầm
giành nhau tin người sống
chị nguyện cầu chồng chị
em nguyện cầu chồng em
con nguyện cầu cho cha.
em nguyện cầu cho anh…
trăm ngàn lời cầu nguyện
dọc ngang… rối bời…
Thượng Đế cũng rối bời..
bởi lời nguyện cầu nào cũng phải.
nhưng rồi…
ai còn, ai mất…
anh về…
vợ con mừng khóc nấc
nhưng rồi sẽ thôi.
vợ người bạn mình cũng khóc nấc
nhưng khóc mãi không thôi…
từng bàn thờ dựng lên
trong tim, trong óc…
những nấm mồ đắp lên
cái bằng đất bằng cát
cái bằng gió bằng nước…
hương khói từ đây,
và cả đời…
luân lưu trong xương trong máu
chốc chốc cuồng lên
chốc chốc chảy ra
từ khí quản
từ chiếc mũi cay xè
từ đôi mắt dàng dụa
từ đôi mắt trong xanh…
Vợ giỗ chồng thắp hương trên nấm mộ
Con giỗ cha hương thắp… bờ biển xanh !
Những người khí tượng, thủy văn
những ai phòng chống giông bảo
cũng ngậm ngùi, tiếc thương
rồi cũng về… ngồi rút kinh nghiệm
nhưng những ngôi chùa trong tim
những bàn thờ trong trí nhớ
của chồng, cha, con, cháu …
mãi mãi khói hương…
23.05.2006
Ngô Hữu Đoàn
Rốt cuộc rồi đâu cũng vào đấy anh à, chỉ có người chết mất xác, chỉ thấy bầy trẻ thơ điêu đứng từng ngày. Dự báo sai, dự báo trễ dẫn đến chết hàng mấy trăm người rồi cũng ăn ngon ngủ yên thôi !
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.07.2006 00:01:41 bởi Ngo Huu Doan >