" TỪ KHI TRĂNG LÀ NGUYỆT " tặng Nguyệt
Từ độ nỗi buồn thay mộng ế
ta đi thơ thẩn dưới trời trăng
và đêm bỗng trở thành huynh đệ
thơ ném lên cao...góa chị Hằng
Từ ấy trần gian thừa mỹ nữ
ta quên vì mải miết mong chờ
tiếc thầm hoa đẹp trong vườn dữ
em giấu xuân thì dưới tóc tơ
Mùa vẫn quẩn quanh trên lối ngắn
bước thu quạnh quẽ đếm canh dài
gió lộng xôn xao bờ bến lặng
rải buồn mặc cảm xuống tương lai
Cô chủ ngày xưa giờ chắc lớn
chắc nên giai ngẫu phía cung ngà
trăng mãi là trăng từ đêm nguyệt
thái thời anh ánh đóa kiêu sa
Từ đó ta thành thi sĩ trắng
đem thơ sơn phết khắp phương buồn
đàn xưa vẫn tiếng cung trầm lạnh
tuổi đá chồng lên mái tóc con
Mộng mị không thành nên nghiệp lớn
ơi con chim nhỏ dưới trời hồng
bay đâu cho khỏi lời sương gió
một nhuốc bông phèng rửa mấy sông