Bài thơ của Nghi về Hà Nội thật hay, nhẹ nhàng mà thùy mị, xa cách mà gần gũi,... Âm điệu nhẹ nhàng mơn man, rằng câu thơ như hỏi như trả lời cho chính câu hỏi đó, hỏi như không hỏi, trả lời như không phải trả lời...toát lên nỗi chơi vơi của một người xa hà nội, của một tình yêu xa hà nội...Hay lắm.
HÀ NỘI BÂY GIỜ KHÁC LẮM.
Hà nội giờ đây thay đổi quá
Đâu còn là nỗi nhớ của thi nhân
Chẳng còn góc công viên sạch sẽ
Chỉ còn nào rác rưởi lẫn xi lanh
Hà nội giờ đây phố cổ đau lòng
Những mái nhà lên rêu vì nhung nhớ
Cái thủa xa êm đềm ấm lạ
Khác hẳn nay bụi bặm tỏa khắp đường
Hà nội khóc những cơn mưa acid
Tuôn rơi những dòng lệ đen ngòm
Của những con sông ngày xưa trong vắt
Nhịp cầu đôi anh sánh vai em
Hà nội còn đâu tiếng leng keng tàu điện
Lướt qua nhà mỗi lúc tan ca
Mà giờ đây nào tắc đường, nào tai nạn
Tốn bao nhiêu của cải nước nhà
Hà nội giờ đây nào có những thảm xanh
Thủa hai đứa tung tăng váy áo
Chỉ còn lại những bãi rác lộ thiên
Lan trong gió mùi hôi ôi khó chịu
Đường hà nội giờ đây cũng khác xa
Những ngõ ngách ngoằn ngoèo hiểm trở
Bao nhiêu tội ác ẩn mình trong đêm tối
Chỉ trực chờ nuốt chửng tình dân
Nào buồn hơn những ổ gà đường nhựa
Có khác nào đường đất thủa sơ khai
Hậu quả của những lần đào xới - xới đào
Của Điện - Nước - của cáp quang đô thị