Người muôn thuở chợt về trong chốc lát
Có nghĩ rằng đã để một tiếng thương !?
Sóng vẫn vỗ và trời cao xanh ngát
Người đi rồi biển khóc ngập đại dương !
Tôi đứng lặng bên bờ dài cát trắng
Nghe thì thầm biển hát khúc yêu đương ...
Ôi đôi mắt cả khoảng trời xa vắng
Mải nhìn theo một bóng cuối con đường .
Tôi muốn hỏi gió mây ơi có biết
Cánh chim trời biền biệt chẳng về đây ?
Tháng ngày trôi người ra đi mải miết
Biển cùng tôi mong ngóng đến héo gầy ...
Tôi đã hiểu xây lâu đài trên cát
Sóng xô bờ sóng sẽ cuốn ra khơi
Tôi đã biết một cõi lòng tan nát
Đến bao giờ mới tỉnh một cơn mê !?
..............
Thật ấn tượng phải không traitimxulanh...
................
HƯƠNG XƯA
Ngày cỏ lá rớt mùa áo tím
thu ngang chiều lơ lửng heo may
tích tắc gieo hạt đời thương cảm
thời gian trôi vạt đắng lưu đày...
Nhớ thuở giọng hò óng mượt chân ngày
bím tóc mái gà lung linh mắt ngọc
ai bảo em xấu còn ưa khóc
cho dỗi hờn nhòe nhoẹt mi nai...
Tôi níu cánh diều không chắp nổi tương lai
không giữ nổi mắt miều quê kiểng
mùa trỗi gió vàng hoa bỏ bến
thương lục bình nhớ tím những miền sông...
Chợt lóe thôi một chút điếng trong lòng
chút nắng dỗi môi xưa gần gũi
là đủ đắng suốt quãng đời còn lại
vết sẹo trong tim sao thẩm mỹ bây giờ..?
Thơ viết toàn câu nửa thật nửa đùa
đùa như thật nào ai hay biết
một đời có mấy lần thua thiệt..?
ngang thân kiều vẫn chếnh choáng hương say...