Thơ dọc đường
Mình về mình nhớ Người Dưng
Người ta ở lại không chừng lại quên
Biết là tình ảo không bền
Mà sao vẫn cứ say miền mộng mơ
Kiếp sau liệu có ai chờ
Xin đừng quên những vần thơ ngày nào
Hoàng hôn tím những hanh hao
Nỗi buồn gom lại gửi vào hư vô...
*
* *
Anh như là cục than hồng
Em như nước đá mùa đông hững hờ
Khó mà chia sẻ giấc mơ
Để anh ngày tháng thẫn thờ vì em
Để anh tan nát con tim
Hết niềm hy vọng đi tìm gặp nhau...
*
* *
Nào ai trách gió hững hờ
Mây lang thang giữa đợi chờ lãng quên
Anh đâu dám trách gì em
Đơn phương vô vọng nỗi niềm mộng mơ
Con tim nông nổi dại khờ
Cứ vương vào những vu vơ âu sầu
Anh về cất giấu nỗi đau
Trả lại em ở kiếp sau muộn màng
Kiếp nay cam phận bẽ bàng
Cũng là duyên phận lỡ làng.Thế thôi !
T.H 11/11/2009
Nỗi niềm !
Anh đừng óan trách, tội em !
Tình anh ghi tạc trong tim chất chồng
Cả đời em vẫn chờ mong
Những lời tha thiết, mặn nồng tặng trao
Khát khao dư vị ngọt ngào !
Của tình yêu thực, xôn xao mỗi ngày
Nhưng rồi gió táp, mưa bay
Cuốn đi tất cả hương say ái tình
Chỉ còn lại cuộc mưu sinh
Tối ngày vất vả, bồng bềnh, nổi trôi
Tình yêu mòn, cạn, rụng rơi
Đến khi nhìn lại, hỡi ơi ! - ngậm ngùi !
Bây giờ lòng bỗng bồi hồi !
Lặng nghe chăm chú bao lời mộng mơ
Bâng khuâng thương nhớ vẩn vơ !
Biết rằng mình cảm hồn thơ của Người !
SH