TRANG TRUYÊN DUONGQUOCTAM
duongquoctam 18.06.2009 11:02:05 (permalink)
KHÔNG QUÊN.

1.
Hôm nay, đã là ngày thứ 20, Nội nằm yên lặng với những dây, những nhợ quấn quanh người, trên chiếc giường lạnh lẽo của bịnh viện. Thương lắm Nội ơi! Con đã ở đây, bên Nội, suốt những đêm dài, bóp bóng cho Nội, tiếp cho Nội từng hơi sự sống, mà không thể nào không khóc. Với 96 năm trong cuộc đời mình, con tin rằng, Nội chưa bao giờ phải hối hận gì về những việc Nội đã làm. Giờ đây, muốn nói với Nội thật nhiều, muốn đọc cho Nội nghe thật nhiều, nhưng Nội không thể nào còn nghe được nữa. Trong những cơn co giật của cơ thể, Nội ơi! Nội có đau không??? Con không biết làm gì cho Nội giờ này, con muốn đau thay cơn đau của Nội, muốn gánh dùm Nội những điều không thoải mái này, nào có được đâu.

Chiều nay, chiều ngày thứ 26, con bấm bụng đến xin Bác sỹ cho Nội được về nhà, được ngủ yên trong ngôi nhà thân yêu của Nội. Con đã bị ông Bác
sỹ đó la cho một trận đã đời, nói con bất hiếu, còn nước thì phải tát chứ.Con đã khóc thật nhiều, vì thương Nội, vì thấy mình có lỗi.

Rồi chiều nay, ngày thứ 27, cũng ông Bác sỹ đó, gọi con lên và nói một cách lạnh lùng; "Thu xếp cho ông về đi!"
Con đứng như chôn chân, không bước được nữa. Rồi, bỗng dưng, con chạy, chạy như kẻ không hồn. Cầm di động, con gọi ba con, gọi các cô, gọi tất cả những ai mà con nghĩ đến trong lúc ấy... Nội ơi! Con như thấy một nỗi mất mát lớn đang đến gần bên con...
Chị Thiên Hương tất tả chạy vào, mắt đỏ hoe. Ba con chạy khắp nơi tìm xe để đưa Nội về. Cái bịnh viện Chợ Rẫy to đến thế, mà trong giờ phút này, không tìm được một chiếc xe cho Nội. May sao, ba con nhờ được một xe cấp cứu của Tỉnh Bình Thuận chuyển bịnh vào, quá giang cho Nội về. Bác tài và cô Y tá vui lòng với việc ấy.
Chúng con, mỗi người một việc. Con điện thoại về nhà cho Má Năm, Má Tám chuẩn bị giường cho Nội. Em Sơn thì đi mua cái bóp bóng cho Nội vì bịnh viện không cho mình mượn về mà chúng con muốn giữ được hơi thở cho Nội đến khi về đến nhà, chúng con muốn Nội được bình yên trong ngôi nhà ấm cúng của Nội, trên chiếc giường thân yêu của Nội. Chị Oanh thì tất tả chạy gom đồ đạc. Má con lo đi đóng viện phí. Anh Tâm và anh Bảo lo giấy xuất viện cho Nội. Riêng con, chỉ biết đứng bên Nội, kéo thêm cho Nội từng hơi thở mệt nhọc. Nước mắt con lăn dài, nhưng con cố nén lòng mình, cố gắng giữ lấy bình tĩnh, để lo cho Nội đến phút cuối cùng.
Vội vàng chào những người cùng phòng, chúng con đẩy Nội trên chiếc băng ca, nhanh chóng đưa Nội ra xe. Lúc đó là 18h chiều ngày 10 tháng 6 năm Nhâm Ngọ.
Lên xe, Bác Ba gái ngồi bóp bóng cho Nội, con điện cho Sư phụ để hỏi giờ cho Nội. Con nói trong nghẹn ngào. Nội ơi! Giờ phút ly biệt đã đến rồi. Duyên ông cháu giờ đã đến khi phải chia xa. Con thương Nội vô ngần, Nội ơi! Thầy con nói, giờ dành cho Nội là khoảng từ 19h30 đến 20h đêm hôm ấy. Nghĩa là, mọi việc đã được quyết định...

2.

Quay quanh giường Nội là một bầy con cháu phủ phục, không dưới bốn mươi con người. Phía bên, hai người cháu của Nội xuất gia làm Sư cũng vừa kịp về trợ niệm cho Nội, tiễn bước Nội đi. Đồng hồ nhích dần đến 19h25, con - lại cũng chính là con - đã xả bóng để rút dây cho Nội. Trời ơi! Con thấy đầu Nội giật liên hồi, con sợ quá, ú ớ gọi Nội mà tiếng chẳng thành lời. Con muốn gắn lại sợi dây để Nội không bị co giật nữa. May sao, vừa lúc đó, tiếng kinh lời kệ của các vị Sư cất lên hoà cùng tiếng niệm A DI Đà Phật của toàn gia con cháu, con thấy đầu Nội hết giật, gương mặt giãn ra và Nội như dần đi vào giấc ngủ thiên thu trong sự bình thản, nhẹ nhàng. Đồng hồ như dừng lại ở 19h50. Cả nhà chìm trong im lặng, chi nghe tiếng thút thít, thút thít như nghèn nghẹn trong cổ họng của từng người... Má Năm dặn không ai được khóc, để Nội yên lòng ra đi...
Thế là, con đã thực sự mất Nội, mất một tình thương lớn trong con. Con đau đớn nhìn Nội chìm vào giấc ngủ. Cả nhà không ai dám nói lớn tiếng, như sợ làm mất giấc ngủ của Nội... Nhìn gương mặt Nội thanh thản, con như được an lòng...
Gia đình quyết định lễ tẩn Nội vào 16h chiều ngày hôm sau. Thế là con vẫn còn có thể nhìn thấy Nội của con gần một ngày nữa. Con tiết kiệm từng phút, từng giây bên Nội vì không còn được ở bên Nội bao lâu nữa. Đêm ấy, con đã thức suốt bên Nội. Cầm bàn tay không còn ấm của Nội đặt mãi trên môi con. Con cúi xuống hôn lên đôi má đã quá nhăn nheo của Nội. Vuốt lại nếp áo cho Nội, đắp thêm cái mền cho Nội. Âu yếm nhìn Nội ngủ giấc ngàn thu. Nội ơi! Con yêu Nội vô cùng! Hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác tàn trên môi con. Cổ họng chát đắng. Con cố xua đi cảm giác lành lạnh trong con. Con cố quên đi rằng từ nay, con không còn có Nội...

3.
Nội ơi! Con nhớ ngày con đi mẫu giáo, Nội là người đã nắm tay con đưa con tới trường....
Nội ơi! Con nhớ ngày con theo người ta đi chơi mà không xin phép, để Nội và các cô phải đi tìm cả một buổi chiều. Khi về, con bị Nội bắt nằm cúi xuống đánh đòn, con đã khóc vang nhà mà nào Nội có đánh con đâu...
Nội ơi! Con nhớ ngày con vào học lớp một, Nội cùng là người đã dắt tay con đưa tới tận cửa lớp, gởi gắm con cho cô giáo của con, mà như gởi gắm cả niềm hy vọng của Nội...
Nội ơi! Con nhớ một trưa hè xa xôi nào đó, Nội đã là ông già ngoài 80, vẫn còn đạp chiếc xe đạp mini từ Bà Chiểu qua Thị Nghè thăm má con khi hay má con bị bịnh. Trong khi đi, Nội đã bị qua vẹt đến té xuống đường. Sau lần đó về, cả nhà không ai còn cho Nội đạp xe nữa...
Nội ơi! Con nhớ thời kỳ đất nước khó khăn, mua gạo phải có sổ. Cứ mỗi lần có người chạy xe ngang nhà kêu có gạo là Nội lại tất tả hối chúng con đi mua gạo về. Con thương Nội đã già, yếu răng mà gạo thì cứng quá, Nội ăn thật khó khăn nhưng vẫn móm mém cười...
Nội ơi! Con nhớ những lần đi cúng Lăng, cúng đình cùng Nội. Nội giảng cho con nghe về các bật anh hùng, dạy cho con bài học Nhân - Lễ - Nghĩa - Trí - Tín và luôn khuyên con sống bằng chữ Tâm...
Nội ơi! Con nhớ những buổi trưa, Nội nằm trên võng, biểu con đọc cho Nội nghe sách nhà Phật, biểu con đọc cho Nội nghe về Tứ Diệu Đế, về Bát Chánh Đạo, về lịch sử Đức Phật, về kinh Pháp Hoa...
Nhờ đó, con thấm nhuần thêm triết lý của Đức Phật, và thầm nguyện trọn cuộc đời này, cũng sẽ mãi theo Phật như Nội...
Nội ơi! Con nhớ ngày con cưới, đôi tay run run của Nội đã lên đèn cho vợ chồng con, nội đã thành tâm cầu xin hạnh phúc, êm ấm cho chúng con...
Nội ơi! Con nhớ khi con trai đầu lòng của con ra đời, Nội đã trông chờ cháu cố về nhà, dọn cho nó một căn phòng, và lại lầm rầm đứng cầu xin cho nó đươc sức khoẻ, bằng an....
Nội ơi! Con nhớ từng ánh mắt, nét nhìn, từng cái xoa đầu, vuốt tóc....
Nội ơi! Con nhớ lắm... nhớ lắm!

4.
Giờ thì, Nội của con đã nằm yên trong chiếc áo cuối cùng. Mắt con nhạt nhoà, tai con ù đi, không còn biết gì nữa. Có ai đó quấn lên đầu con một vành tang, để báo hiếu Nội, để tiếc nhớ Nội. Người ta kêu quỳ, con quỳ. Người ta biểu lạy, con lạy. Ai biểu gì, con làm nấy. Con chỉ biết quanh quẩn bên quan tài, để cắm thêm cho Nội nén nhang, khêu lại ngọn nến, và ngắm nhìn di ảnh Nội, bức di ảnh mới đẹp làm sao. Con thấy Nội cười cùng con, âu yếm nhìn con như dặn dò bao điều...
Người ta đến viếng và tiễn Nội rất đông, không biết Nội có biết không!? Vòng hoa xếp từ nhà ra ngõ không hết...Hoa nào cũng đẹp, dâng hết cho Nội, Nội ơi!
Lê chân theo từng bước xe lăn, trời giăng giăng mưa bụi. Phía trước là quý Thầy và các Phật tử cầm Bảo cái, Tràng phan. Phía sau là dòng con cháu và những người tiễn biệt. Xe của Nội đã đi đến ngã tư đường mà dòng người đưa tiễn chưa ra hết khỏi nhà. Nội ơi! Nội có biết không?... Có bao nhiêu người khóc vì Nội, vì những tình cảm mà Nội đã dành cho họ trong suốt cuộc đời chín mươi sáu năm của Nội.
Con và mọi người âm thầm nhặt lại từng vụn xương còn sót lại, gói ghém tro hài đem về, để là, theo di nguyện của Nội, thay Nội gởi về Tứ đại mênh mông.

5.
Trong con, giờ đây, bao giờ cũng có Nội. Ghi tạc những lời Nội dạy, con tự nhắc mình phải sống tốt trong cuộc sống này. Đây cũng là cách con thành kính dâng lên Nội tình yêu thương của con dành cho Nội. Nội ơi!
Lại một tháng sáu trở về, ngày kỵ của Nội sắp đến. Đoản bút này, con thành tâm dâng lên Nội, thắp nén hương lòng tưởng nhớ anh linh Nội.
                                                 Cháu của Nội
                                                   Như Bạch



<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.06.2009 08:07:14 bởi duongquoctam >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9