Trích đoạn: THƯƠNG GIANG
Lặng Lẽ
Nghe nỗi đau chất chồng theo năm tháng
Ta ngồi đây nhìn vũng tối thật buồn
Vòng cuộc đời xoay mãi nửa càn khôn
Thấy đau buốt một mảnh đời cô quạnh
Tấm linh hồn nửa đời buồn hoang lạnh
Nửa cuộc đời còn lại cũng chơi vơi
Trong tim buồn nghe nghìn vạn thu rơi
Đang giãy chết tựa linh hồn đang chết
Ngọt ngào xưa thôi bây giờ đã hết
Em đi rồi sao băng giá lòng tôi
Em hỡi em phương trời đó xa xôi
Em có nhớ? Có bao giờ em nhớ..?
-Hoài Thương-
Gửi người viễn xứ...
Ai dễ quên khi tình yêu trắc trở?
Kỷ niệm xưa giờ tan vỡ...Đớn đau...
Hai chúng ta giờ mãi cách xa nhau
Hàng vạn dặm biết bao lâu gặp lại?
Đành chia tay trong nỗi buồn tê tái
Cắt đôi vầng trăng gửi lại cho người...
Thôi đừng buồn dẫu cô quạnh chơi vơi
Nơi đất khách quê người ta cũng tỏ...
Kẻ đi xa bao giờ mà chẳng nhớ,
Chút tình quê cũng vương nợ khôn nguôi...
Chôn nỗi buồn viễn xứ nhé người ơi!
Thu chưa đến ,lá vàng rơi chưa có...
Hãy gom đi chút nắng hạ rực rỡ
Để dành đi kẻo nhỡ thu sắp sang...
-Thương Giang_
Đọc tiêu đề trang thơ "Người viễn xứ" của bạn, TG thấy đồng cảnh nên ghé vào thăm và hoạ với HT bài thơ.Hy vọng bạn không chê dở nhé!
MỘT CHỮ TÌNH
Chữ tình ai đã trót vương mang
Khó trách làm chi chuyện lỡ làng
Để lòng mang mãi buồn vạn cổ
Nhìn chiếc lá vàng mấy Thu sang
Thôi đã muộn màng chuyến đò đưa
Tình xưa người xếp lại cho vừa
Mai về bên ấy trời ươm nắng
Người cũ nghe buồn chút duyên xưa
Ta trách làm sao được hỡi em
Bây giờ lòng chỉ muốn tìm quên
Nhưng đã càng quên càng thêm nhớ
Nên mãi ươm mầm giấc mơ đêm
Hoài Thương
Xin chân thành cám ơn bạn Thương Giang đã ghé thăm và cùng chia sẻ một nỗi niềm.
Chúc bạn tìm được nhiều niềm vui.