Suy ngẫm về cuộc đời và những thăng trầm đã trải qua tôi chưa làm gì có lỗi với bất cứ ai, tôi luôn cố gắng cắn răng cam chịu. Với những người đối xử với tôi tệ bạc nhất, khốn nạn nhất, vô lương tâm nhất ... tôi cũng chưa bao giờ thù hận họ và đến phút chót vẫn không làm gì có lỗi với họ. Tôi khiến họ trân trọng và nhớ mãi tôi đến cuối đời, khiến họ tận đáy lòng luôn ân hận vì để mất tôi. Nhưng còn bản thân tôi: tôi được gì và mất gì? Ngòai lòng tin và sự tôn trọng của mọi người tôi không được gì mà ngược lại mất tất cả: mất tuổi trẻ, mất những nụ cười. Nỗi đau khắc khỏai luôn bao phủ quanh tôi và tận trong máu thịt, đời đã dạy tôi không tin vào bất cứ ai và bất cứ điều gì. _____________________________________________________ Hạnh phúc không phải là cái bánh ngọt ở trên trời rơi xuống, mà do chính ta tự định doạt! Lòng vị tha là tốt, nhưng vị tha nào cũng có giới hạn khi kẻ mang đến đau khổ và bất hạnh đến cho mình không còn nhân tính. Đối với những kẻ đó không cần họ phải nhớ đến mình làm gì!? Yêu ai, cứ bảo là yêu! Ghét ai cứ bảo là ghét! (Phùng Quán). Nhân vật "tôi" của bạn cam chịu quá, nhẫn nhục quá, hay nói đúng hơn là hèn quá! Nếu không thay đổi, tôi nghĩ rằng hạnh phúc khó đến với nhân vật "tôi" của bạn. Vài lời dông dài, mong Mỹ Dung cảm phiền. <bài viết được chỉnh sửa lúc 04.07.2009 11:55:35 bởi kimle >