NHỮNG BÀI THƠ TÔI YÊU!

Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 30 trên tổng số 46 bài trong đề mục
Tác giả Bài
duongquoctam
  • Số bài : 334
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 31.05.2009
NHỮNG BÀI THƠ TÔI YÊU! - 19.06.2009 17:08:04
Tôi đã rất yêu bài thơ " Hoa trắng thôi cài lên áo tím" của Thi sĩ Kiên Giang.

Lối xưa tay trắng đi về...
THANH NGỌC


          Nhà thơ Kiên Giang đọc diễn văn chống đàn áp báo chí, kêu gọi dân chủ, dân sinh, chống chiến tranh xâm lược. Ảnh: TL năm 1974           Suốt quãng đời hơn nửa thế kỷ đầy sôi nổi của mình, nhà thơ Kiên Giang vẫn cứ nghèo, vẫn kiếp ở trọ, sống nhờ vào sự cưu mang của những văn nghệ sĩ Sài Gòn...           Hơn nửa thế kỷ bôn ba ở Sài Gòn viết báo, soạn tuồng cải lương, hoạt động cách mạng, làm thơ..., cuối cùng nhà thơ Kiên Giang quyết định về quê vợ ở Long Xuyên để sống tiếp những ngày còn lại của đời mình. Gặp nhau, thay cho câu trả lời về sức khỏe, ông hồ hởi khoe: “Tui vừa ra Huế dự đám giỗ nhạc sĩ Châu Kỳ”. Gợi lại bài thơ Hoa trắng thôi cài lên áo tím, ông bùi ngùi: “Ký ức màu hoa, sắc áo vẫn vẹn nguyên. Trong túi áo lúc nào tui cũng giữ hình ảnh của người xưa. Tình yêu bao giờ cũng đáng tôn thờ!”.


Tình yêu sống mãi với thơ ca


          Từ 50 năm trước, bài thơ Hoa trắng thôi cài lên áo tím của nhà thơ Kiên Giang đã làm xúc động bao trái tim yêu thơ. Thi phẩm này là niềm tự sự của mối tình đầu đời dung dị nhưng trường cửu giữa ông với cô gái xóm đạo ngoan hiền. Ông kể, ông vốn nhút nhát trong chuyện gái trai. Năm 1942, gia đình cho ông từ Kiên Giang lên Sài Gòn học tư thục. Một năm sau vì khó khăn, ông phải về học ở Cần Thơ cho gần. Trong lớp có cô bạn xóm đạo tên Tám Nhiều giỏi toán, chữ đẹp mà người lại nết na, lúc nào cũng cài một cành hoa trắng lên áo bà ba tím. Ông vốn giỏi văn chương nên được các thầy giao phụ trách tờ báo Ngày Xanh của trường. Tám Nhiều cũng được giao phần viết chữ. Xúc cảm ban sơ nảy nở, rung động đầu đời đơm hoa, ông thầm yêu cô bạn chung lớp tự lúc nào không hay.


Nhà thơ-soạn giả cải lương Kiên Giang. Ảnh: THANH NHÃ


          Mối tình như trái xanh còn chưa kịp chín thì Cách mạng Tháng Tám nổ ra. Ông về lại quê tham gia phong trào kháng Pháp trong tổ chức Thanh niên cứu quốc Rạch Giá rồi làm báo Tiếng súng kháng địch, vừa làm thơ vừa làm phóng viên chiến trường.
          Ngót mười năm sau, một lần tình cờ, ông gặp lại người quen cũ vốn là bà con với người bạn gái xưa, được cho biết người ấy vẫn còn chờ đợi mình. Trớ trêu thay, ông đã yên bề gia thất từ sự sắp đặt của gia đình. Năm sau, ông về Sài Gòn làm báo rồi quay ngược về thăm Tám Nhiều. Sau lần gặp lại đầy kỷ niệm ấy, Tám Nhiều lên xe hoa. Nhà thơ Kiên Giang viết bài thơ Hoa trắng thôi cài lên áo tím năm 1958 như đưa tiễn mối lương duyên không trọn vẹn.
          Ngay từ khi vừa ra đời, bài thơ đã thu hút hàng triệu người yêu thích, rồi lưu truyền trong hàng triệu quyển lưu bút, sổ thơ của bạn trẻ thời bấy giờ. Không những thế, khi bài thơ được nhạc sĩ Huỳnh Anh - con trai danh cầm Sáu Tửng phổ nhạc, cái tên Kiên Giang đã lộng lẫy trên thi đàn Việt Nam.
          Năm 1995, khi cùng Hãng phim TFS về Cần Thơ làm phim, ông mới hay tin bà Tám Nhiều đã qua đời. Từ đó đến nay, mỗi năm ông đều về Cần Thơ thăm mộ người yêu cũ.


Gia tài người nghệ sĩ tài hoa
 
          Ông nói mình tay trắng ra đi, trở về vẫn hoàn tay trắng. Thế nhưng ít ai biết ông đã có một gia tài lớn hơn mọi của cải, một cuộc đời đầy sôi nổi, khát khao. Đó là những bài thơ nổi tiếng, những vở cải lương đẫm chất thi ca góp phần làm nên tên tuổi nhiều nghệ sĩ cải lương, những bài báo phản chiến, kêu gọi tinh thần yêu nước làm đau đầu nhà cầm quyền chế độ cũ...
          Năm 1955, thời Sài Gòn bị tạm chiếm, ông lăn xả trên các mặt trận báo chí để chống lại chính quyền tay sai. Chính quyền Sài Gòn cũ vì thế bắt đầu chú ý đến Kiên Giang. Một lần, ông bị bắt cùng soạn giả Ngọc Linh. Trong tù, dù bị tra tấn đánh đập dã man, Kiên Giang vẫn âm thầm chịu đựng và tiếp tục làm thơ đợi ngày ra tù... Ông kể, một lần anh trung úy ngụy hỏi ông viết bằng tay nào. Ông bảo tay phải, anh ta đánh vào tay trái với lý do “để ông tiếp tục viết thơ, viết báo”. Không chỉ vậy, nhiều bà vợ sĩ quan biết ông là nhà thơ nổi tiếng đã lén cho người mua muối đem vào cho ông sát trùng vết thương.
          Nhận thấy số phận mình đầy bất trắc trong vòng kiềm tỏa của chính quyền Sài gòn, mấy năm sau Kiên Giang gửi vợ con về quê. Còn lại một thân một mình vừa làm cách mạng, vừa bươn chải với cuộc sống khó khăn, Kiên Giang mày mò viết tuồng cải lương. Ông nói, làm thơ thời nào cũng không đủ sống, viết tuồng để cải thiện chi tiêu.
          Nói mày mò thật không ngoa bởi Kiên Giang đã vất vả, nỗ lực đưa thơ vào tuồng để làm mới loại hình nghệ thuật sân khấu miền Nam. Vì thế những vở tuồng của ông như Áo cưới trước cổng chùa, Người đẹp bán tơ, Ngưu Lang - Chức Nữ... được công chúng đón nhận nồng nhiệt. Đặc biệt, vở Người vợ không bao giờ cưới của Kiên Giang còn đưa tên tuổi nghệ sĩ Thanh Nga vang danh với giải thưởng Thanh Tâm.
          Năm 1974, chính quyền Sài Gòn ra sức đàn áp báo chí, bắt bớ nhà báo chống chiến tranh, buộc báo chí đóng tiền ký quỹ cao ngất trời... Kiên Giang cùng với 17 nhà báo khác xuống đường tham gia phong trào “Ký giả ăn mày”. Báo Điện Tín số ra ngày 10-10-1974 giật tít lớn Thi sĩ Kiên Giang bị đánh kể lại vụ việc ông đã giật biểu ngữ của chính quyền rồi bị đánh đập dã man bằng gậy bốn phân vuông...


Nẻo về long đong...
 
          Sau ngày thống nhất đất nước, nhà thơ Kiên Giang tiếp tục hoạt động trong lĩnh vực nghệ thuật, sân khấu. Ông được đề cử làm phó đoàn ca kịch Thanh Minh - Thanh Nga rồi chủ nhiệm Câu lạc bộ Sân khấu thể nghiệm. Năm 1993, dù nghỉ hưu, nhà thơ Kiên Giang vẫn cùng các nhạc sĩ Mai Thành, Văn Bền... tiếp tục đi dạy ca cổ, dạy đàn cho học sinh trường khiếm thị Nguyễn Đình Chiểu.
          Suốt quãng đời hơn nửa thế kỷ đầy sôi nổi của mình, nhà thơ Kiên Giang vẫn cứ nghèo, vẫn cứ kiếp ở trọ, nay đây mai đó và sống nhờ vào sự cưu mang của những văn nghệ sĩ Sài Gòn. Hai tháng trước, ông được Ban ái hữu nghệ sĩ cho về ở tại trụ sở của ban trong tình cảnh không vợ, không con, không gia đình...
          “Lay lắt Sài Gòn đủ rồi, tháng 3 này ra tập thơ Lối mòn xe trâu nữa là về quê viết hồi ký để ghi lại quãng đời của mình. Hai công trình này cũng là cách mình tạ ơn những nơi đã cưu mang, tri ân cha mẹ đã vun đắp tâm hồn mình bằng ống thổi lửa, bằng dây chọi cột nhà” - ông tâm sự.
          Đối với nghệ sĩ, chỉ cần một tác phẩm để đời đã là hạnh phúc, nhà thơ Kiên Giang có quá nhiều sáng tác lưu danh. Nhưng chuyện cơm áo đã không còn đùa chơi được nữa với một con người tài hoa nhiều long đong. Nghệ sĩ âu cũng là con người - Ai cũng cần có một lối về.

Nhà thơ-soạn giả Kiên Giang tên thật là Trương Khương Trinh, sinh ngày 17-2-1929 tại Kiên Giang. Ông còn có các bút danh khác như Hà Huy Hà, Nam Bình... Kiên Giang là bút danh làm thơ viết cho quê hương và đề tài phản chiến. Lối mòn xe trâu có thể là tập thơ cuối cùng gồm khoảng 50 bài thơ do chính ông chọn lọc và hiệu đính.
Nguồn:http://www.phapluattp.vn/news/can-canh/view.aspx?news_id=242061




HOA TRẮNG THÔI CÀI LÊN ÁO TÍM
 
 
                                   KIÊN GIANG

Lâu quá không về thăm xóm đạo
Từ ngày binh lửa xoá không gian
Khói bom che lấp chân trời cũ
Che cả người thương, nóc giáo đường
 
Mười năm trước, em còn đi học
Áo tím điểm tô đời nữ sinh
Hoa trắng cài duyên trên áo tím
Em là cô gái tuổi băng trinh

Trường anh ngó mặt giáo đường
Gác chuông thương nhớ lầu chuông
U buồn thay ! Chuông nhạc đạo
Rộn rã thay ! Chuông nhà trường

Lần kia anh ghiền nghe tiếng chuông
Làm thơ sầu mộng dệt tình thương
Để nghe khe khẽ lời em nguyện
Thơ thẩn chờ em trước thánh đường

Mỗi lần tan lễ, chuông ngừng đổ
Hai bóng cùng đi một lối về
E lệ, em cầu kinh nho nhỏ
Thẹn thùng, anh đứng lại không đi

Sau mười năm lẻ anh thôi học
Nức nở chuông trường buổi biệt ly
Rộn rã từng hồi chuông xóm đạo
Tiễn nàng áo tím bước vu quy

Anh nhìn áo cưới mà anh ngỡ
Chiếc áo tang liệm khối tuyệt tình
- Hoa trắng thôi cài lên áo tím
Thôi còn đâu nữa tuổi băng trinh

Em lên xe cưới về quê chồng
Dù cách đò ngang, cách mấy sông
Anh vẫn yêu em người áo tím
Nên tình thơ ủ kín trong lòng

Từ lúc giặc ruồng vô xóm đạo
Anh làm chiến sĩ giữ quê hương
Giữ tà áo tím, người yêu cũ
Giữ cả lầu chuông, nóc giáo đường

Mặc dù em chẳng còn xem lễ
Ở giáo đường u tịch chốn xưa
Anh vẫn giữ lầu chuông gác thánh
Nghe chuông truy niệm mối tình thơ

Màu gạch nhà thờ còn đỏ thẫm
Như tình nồng thắm thuở ban đầu
Nhưng rồi sau chuyến vu quy ấy
Áo tím tình thơ đã nhạt màu

Ba năm sau chiếc xe hoa cũ
Chở áo tím về trong áo quan
Chuông đạo ngân vang hồi vĩnh biệt
Khi anh ngồi kết vòng hoa tang

Anh kết vòng hoa màu trắng lạnh
Từng cài trên áo tím ngây thơ
Hôm nay vẫn đoá hoa màu trắng
Anh kết tình chung gởi xuống mồ

Lâu quá không về thăm xóm đạo
Không còn đứng nép ở lầu chuông
Những khi chuông đổ anh liên tưởng
Người cũ cầu kinh giữa thánh đường

"Lạy Chúa con là người ngoại đạo
Nhưng tin có Chúa ở trên cao
Trong lòng còn giữ màu hoa trắng
Cứu rỗi linh hồn con, Chúa ơi !"

Mẹ là biển rộng sông dài
Cha là núi biếc cao dày Thái Sơn
Tình là một sợi dây oan
Theo ta đi mãi trên con đường trần

duongquoctam
  • Số bài : 334
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 31.05.2009
RE: NHỮNG BÀI THƠ TÔI YÊU! - 20.06.2009 02:28:55
Máu chảy trên đường phố        


(Làm sau cuộc biểu tình của học sinh tại Sài Gòn - Chợ Lớn ngày 19-1-1950)


Những học sinh của Sài Gòn - Chợ Lớn
Bước chân tơ ngày hai buổi tới trường
Lắng tai nghe sóng gió dậy ngàn phương
Ôi! Bực bội! Bốn bức tường nhỏ hẹp!
Ngoài kia vang sắt thép?
Ngoài kia rực ánh vàng son?
Ngoài kia vui? Sao đây sầu vạn kiếp?
Nắng ngoài kia? Đây lạnh buốt tâm hồn?
Là những mầm non
Hoa chờ trái đợi
Hồn trong trắng thơm tho trang vở mới,
Bàn tay mềm như mái tóc tơ xanh
Đàn chim non bay mát rượi kinh thành
Trao hứa hẹn giữa nụ cười kết bạn.
Mùa thu năm bốn lăm
Toàn dân làm cách mạng
Sao vàng mọc, núi sông trào ánh sáng
Khắp đô thành nhảy múa một màu son
Hạnh phúc về quy tụ giữa tim non
Hoa độc lập hẹn thơm mùa giải phóng.



Giặc Pháp thừa cơ
Đem binh chiếm đóng
Chợ Lớn - Sài Gòn hỗn loạn bóng xâm lăng
Dân chúng âm thầm
Nuốt hờn ngậm nhục
Trong tay giặc, nghiến răng không khuất phục
Giữa đêm dày hồn vẫn thắm cờ son.
Những học sinh của Sài Gòn Chợ Lớn
Lắng tai nghe sóng gió dậy ngàn phương
Bước chân tơ ngày hai buổi tới trường
Mà cảm thấy như mình đi lạc lối
Ôi! Khao khát hoa rừng thơm nước suối
Ôi! Thèm nghe chim hót sáng bình minh
Cha chúng ta trong những chiến khu xanh
Mài gươm bén đêm đêm truy kích giặc
Các anh ta vượt Trường Sơn ra Việt Bắc
Bác ngoài kia khuya sớm vọng về Nam…
Mà ở đây trong vuốt giặc hung tàn
Nghẹt thở quá! Họng muốn trào máu đỏ.
- “Lũ giặc nước lại ra tay khủng bố
Lại giam cầm các bạn của ta sao?
Không! Không! Không! Không! Chẳng có khi nào!
Hãy trả lại cho ta năm bạn ấy!
Ta có bạn và tim ta máu chảy
Anh em ơi! Làm một cuộc biểu tình!
Máu Việt Nam là dòng máu xuân xanh
Kết hợp lại, hiền hòa, trật tự…”
Nhưng đế quốc là một bầy thú dữ
Bọn bù nhìn là một lũ chó săn
Với chúng ư? Đâu còn có công bằng
Đâu nhân đạo và đâu là luật pháp?
Giương nanh vuốt chúng thản nhiên đàn áp,
Máu học sinh tuôn đổ giữa châu thành
Máu nhuộm tóc xanh
Máu loang áo lụa
Máu nhòe má đỏ
Máu bết môi non
Em mười lăm tuổi mới chớm trăng tròn
Đầu vỡ nát, óc văng đầy trộn cát
Súng sáu, liên thanh, lưỡi lê, ma trắc
Giặc reo cười, đạp, bắn, giết như mưa
Cánh tay mềm, đôi mắt sáng, ngực non tơ
Bọn Pháp Mỹ xả vào, man rợ!
Em ngã xuống rồi
Chị xông lên đỡ
Tiếng thét tiếng la
Căm hờn giãy giụa.
Rời vú mẹ miệng vẫn thơm mùi sữa
Mới sáng nay còn đầm ấm giữa gia đình
Vì đế quốc các em giờ tắt thở
Đời các em như tia nắng bình minh
Bỗng vụt tắt bởi bàn tay lũ giặc.
Các bạn học sinh
Chịu cơn tàn sát
Máu các bạn đổ nhiều
Chúng hả hê ca hát
Miệng sài lang vẫn khát máu thanh niên.
Các em đôi mắt dịu hiền
Chan hòa lửa hận
Khăng khít kinh hoàng
Tình thương nỗi giận.
Ngực các em đầy đốm máu hồng tươi
Như những tấm huy chương rực rỡ chói ngời
Những huy chương tranh đấu
Lịch sử muôn đời
Những anh hùng đất nước
Chưa tới tuổi hai mươi.
Môi mím chặt mà các em không khóc
Chân không run mà tay chẳng rời tay
Giữa Sài Gòn Chợ Lớn, giữa ban ngày
Đem tuổi thơ sinh các em đi phá ngục…
Dòng máu xuân xanh
Chói màu bất khuất
Đường phố chuyển mình
Thấm sâu lòng đất
Cả non sông rung chuyển khối căm thù.



Người ở chiến khu
Lòng đau kính mến
Mắt đăm đắm phía kinh thành tạm chiếm
Lệ muốn trào mà lửa hận bừng sôi
Lửa bốc cao ngang với lửa mặt trời
Lệ không chảy mà lòng dâng biển hận
Bọn đế quốc, lũ bù nhìn, quân khốn nạn
Tới ngày cùng uống cả máu thơ sinh
Một ngày kia ta giải phóng kinh thành
- Tiến lên! Các bạn!
Bọn đế quốc, lũ bù nhìn, quân khốn nạn
Phải tan thành cát bụi dưới chân ta!
Hỡi quân thù, loài lang chó thối tha!
Mi phải chết, phải đền bao tội ác
Bọn quỷ cùng đường
Dã man hèn nhát
Giết học sinh không vũ khí trong tay
Giết học sinh trên đường phố giữa ban ngày
Cả nhân loại sẽ nghìn đời vạn kiếp
Nguyền rủa chúng bay!
Các bạn học sinh ơi!
Những tương lai đất nước
Thù hận dường này
Các bạn làm sao quên được!
Thù hận dường này
Dân tộc làm sao quên được!



                         Nguyễn Bính

Mẹ là biển rộng sông dài
Cha là núi biếc cao dày Thái Sơn
Tình là một sợi dây oan
Theo ta đi mãi trên con đường trần

duongquoctam
  • Số bài : 334
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 31.05.2009
RE: NHỮNG BÀI THƠ TÔI YÊU! - 20.06.2009 02:39:12
         GHEN!

Cô nhân tình bé của tôi ơi!
Tôi muốn môi cô chỉ mỉm cười
Những lúc có tôi, và mắt chỉ
Nhìn tôi những lúc tôi xa xôi.

Tôi muốn cô đừng nghĩ tới ai,
Đừng hôn dù thấy bó hoa tươi,
Đừng ôm gối chiếc đêm nay ngủ,
Đừng tắm chiều nay biển lắm người.

Tôi muốn mùi thơm của nước hoa.
Mà cô thường xức, chẳng bay xa
Chẳng làm ngây ngất người qua lại,
Dẫu chỉ qua đường khách lại qua.

Tôi muốn những đêm đông giá lạnh
Chiêm bao đừng lẩn quất bên cô.
Bằng không, tôi muốn cô đừng gặp
Một trẻ trai nào trong giấc mơ.

Tôi muốn làn hơi cô thở nhẹ,
Đừng làm ẩm áo khách chưa quen
Chân cô in vết trên đường bụi,
Chẳng bước chân nào được giẫm lên.

Nghĩa là ghen quá đấy mà thôi,
Thế nghĩa là yêu quá mất rồi,
Và nghĩa là cô và tất cả,
Cô, là tất cả của riêng tôi.

                          Nguyễn Bính
Mẹ là biển rộng sông dài
Cha là núi biếc cao dày Thái Sơn
Tình là một sợi dây oan
Theo ta đi mãi trên con đường trần

duongquoctam
  • Số bài : 334
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 31.05.2009
RE: NHỮNG BÀI THƠ TÔI YÊU! - 20.06.2009 02:49:23
  Truyện cổ tích



Em ạ! Ngày xưa vua nước Bướm
Kén nhân tài m
ở Điệp lang khoa
Vua không lấy trạng, vua thề thế
Con bướm vàng tuyền đậu Thám hoa.

Vua liền gọi gả con gái yêu
Nàng đẹp như em, chả nói điêu
Vua nuông hai vợ chồng phò mã
Cho nhởn xem hoa sớm lại chiều.

Một hôm hai vợ chồng quan Thám
Mê mải xem hoa lạc lối về
Vợ khóc: "Mình ơi! Em hãi lắm!"
Trời chiều lạc lối tới vườn lê.

Vườn đầy hoa trắng như em ấy
Bỗng một bà tiên hiển hiện ra
Sao mà đẹp thế! Tiên mà lại!
Nữ chúa vườn lê đi thăm hoa.

Bà thấy vợ chồng con bướm dại
Sụt sùi ngồi khóc dưới hoa lê
Đến bên âu yếm bà thương hại:
"Ý hẳn hai con lạc lối về?

"Đây về nước Bướm đường thì xa
"Về tạm nhà ta ngủ với ta
"Có đủ chăn thêu cùng gối gấm
"Có nhiều bánh ngọt ướp hương hoa...

Đêm ấy chăn êm và gối êm
Vợ chồng ăn bánh với bà tiên
Ăn xong thoắt chốc liền thay lốt
Chồng hoá làm anh, vợ hoá em.



                              Nguyễn Bính

                                     1938
Mẹ là biển rộng sông dài
Cha là núi biếc cao dày Thái Sơn
Tình là một sợi dây oan
Theo ta đi mãi trên con đường trần

duongquoctam
  • Số bài : 334
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 31.05.2009
RE: NHỮNG BÀI THƠ TÔI YÊU! - 20.06.2009 03:13:42
Dối lòng

Xé bao nhiêu lụa rồi,
Em không cười một miệng.
Đốt bao nhiêu lửa rồi,
Em không lên một tiếng

Lòng anh như lụa đây,
Tình anh như lửa đấy
Bao Tự ngày xưa em!
Nàng dễ chiều biết mấy!

Trên đường môi nho nhỏ
Trên màu môi hồng hồng,
Cái gì anh đã thấy.
Hình như là mùa đông?

Hương lầu hoa chìm chìm...
Cửa lầu hoa vẫn đóng
Có khác gì môi em!
Cơ hồ anh tuyệt vọng.

Có khác gì lòng em,
Cửa lầu hoa vẫn đóng.
Nghe hồn anh chìm chìm...
Nghe buồn anh rộng rộng

Một toán quân khát nước
Đương đi tìm rừng mơ,
Sao em không bắt chước
Nói dối như người xưa?

Anh dối lòng anh mãi
Rằng đây là rừng mơ.
Anh dối lòng anh mãi
Rằng em là Nàng Thơ.
Anh dối lòng anh mãi:
"Em sắp cười bây giờ!"
               Nguyễn Bính
Mẹ là biển rộng sông dài
Cha là núi biếc cao dày Thái Sơn
Tình là một sợi dây oan
Theo ta đi mãi trên con đường trần

duongquoctam
  • Số bài : 334
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 31.05.2009
RE: NHỮNG BÀI THƠ TÔI YÊU! - 20.06.2009 03:21:55
Đêm cuối cùng

Hội làng mở giữa mùa thu
Giời cao gió cả giăng như ban ngày
Hội làng còn một đêm nay
Gặp em còn một lần này nữa thôi
Phường chèo đóng Nhị Độ Mai
Sao em lại đứng với người đi xem?
Mấy lần tôi muốn gọi em
Lớp Mai Sinh tiễn Hạnh Nguyên sang Hồ.

Tình tôi mở giữa mùa thu
Tình em lẳng lặng kín như buồng tằm.

                                Nguyễn Bính
Mẹ là biển rộng sông dài
Cha là núi biếc cao dày Thái Sơn
Tình là một sợi dây oan
Theo ta đi mãi trên con đường trần

duongquoctam
  • Số bài : 334
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 31.05.2009
RE: NHỮNG BÀI THƠ TÔI YÊU! - 20.06.2009 07:54:54
Lạy trời cấm cửa rừng mai

Tháng mười nàng bỏ khăn tang,
Giờ đi cánh cửa lầu trang mở rồi.
Tú Uyên! Nàng Tú Uyên ơi!
Nàng còn nhớ đến con người ấy đâu!
Bao nhiêu xứ bướm qua lầu,
Nàng toan gieo quả kim cầu cho ai?

Lạy trời cấm cửa rừng mai,
Để nàng đan áo lấy vài mùa đông.
Trong triều thi cử vừa xong,
Trạng nguyên tôi đỗ kiệu hồng tôi sang.
Quả kim cầu ở tay nàng
Làm sao lại ở giữa bàn tay tôi...
                   Nguyễn Bính
Mẹ là biển rộng sông dài
Cha là núi biếc cao dày Thái Sơn
Tình là một sợi dây oan
Theo ta đi mãi trên con đường trần

duongquoctam
  • Số bài : 334
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 31.05.2009
RE: NHỮNG BÀI THƠ TÔI YÊU! - 20.06.2009 07:57:04
Dòng dư lệ

                                                 Tặng T.T.KH

Cho tôi ép nốt dòng dư lệ
Rỏ xuống thành thơ khóc chút duyên
                                        T.T.KH

Gió đưa xác lá về đường
Thu sang nhuộm cả sầu thương một trời
Sầu thương nhuộm lấy hồn tôi,
Đêm qua ngồi đọc thơ người xa xăm.

Một ngàn năm, một vạn năm,
Con tằm vẫn khiếp con tằm vương tơ.
Tặng người gọi một dòng thơ
Hay là dòng nước mắt thừa đêm qua?

Đường về Thanh Hoá bao xa
Bao giờ ra nhớ rủ ta với, Chàng!
Bảo rằng quan chẳng cho sang
Ai đời quan cấm đò ngang bao giờ!

Vườn Thanh qua đấy năm xưa
Trọ nhờ đêm ấy trời mưa tối trời
Quanh lò sưởi ấm, bên tôi,
Bên người lão bộc đương ngồi quay tơ

Tuổi nàng năm ấy còn thơ
Còn bao hứa hẹn đợi chờ một mai.
(Rồi đây bao gió bụi đời,
Tôi quên sao được con người vườn Thanh)

Lạnh lùng canh lại sang canh,
Lòng tôi thao thức với tình bâng quơ.
Bởi sinh lạc kiếp giang hồ,
Dám đâu toan tính xe tơ giữa đường.

Thu sang rồi lại thu sang
Cúc bao lần nở, lá vàng bao rơi?
Bao nhiêu vật đổi sao dời?
Đường bao dặm thẳm! Hỡi người bốn phương!
Trọ bao nhiêu quán bên đường,
Nhưng không lần nữa qua vườn Thanh xưa.
Cô nàng năm ấy quay tơ.
(Tôi quên sao được!) Hẳn chưa lấy chồng.
Một hôm lòng lại nhủ lòng:
Nơi đây giáp với cánh đồng vườn Thanh.
Rồi tôi len lén một mình,
Ra đi với một tấm tình hay hay.
Đường mòn tràn ngập bông may,
Gió heo báo trước một ngày thu sang.
Dừng chân trước cửa nhà nàng.
Thấy hoa vàng với bướm vàng hôn nhau.
Tìm nàng chẳng thấy nàng đâu.
Lá rơi lả tả bên lầu như mưa...
Chợt người lão bộc năm xưa,
Từ đâu mang mảnh guồng tơ lại nhà
Một hai xin phép ông già,
Trọ nhờ đêm ấy, nữa là hai đêm.
Ông già nể khách người quen.
Ngậm ngùi kể lại một thiên "hận tình"
Rồi ông kết: (giọng bất bình)
"Trời cay nghiệp thế cho đành! Thưa ông.
Cô tôi nhạt cả môi hồng,
Cô tôi chết cả tấm lòng ngây thơ.
Đâu còn sống lại trong mơ,
Đâu còn sống lại bên bờ sông yêu?
Buồng the sầu sớm thương chiều.
Khóc thầm biết có bao nhiêu lệ rồi.
Tơ duyên đến thế là thôi!
Thế là uổng cả một đời tài hoa.
Đêm đêm bên cạnh chồng già,
Và bên cạnh bóng người xa hiện về..."
Rùng mình tôi lại gạt đi:
"Già ơi! Thảm lắm! Kể chi dài dòng?
Cháu từ mắc số long đong,
Yêu đương chìm tận đáy lòng đã lâu.
Đau thương qua mấy nhịp cầu,
Cạn dòng nước mắt còn đâu khóc người!

"Dối già một chút mà thôi,
nghe lời già kể cháu mười đêm luôn
Chợt thương, chợt khóc, chợt buồn,
Cháu như một kẻ mất hồn, già ơi!"

Truyện xưa hồ lãng quên rồi,
Bỗng đâu xem được thơ người vườn Thanh.
Bao nhiêu oan khổ vì tình,
Cớ sao giống hệt chuyện mình gặp xưa?
Phải chăng? Mình có nên ngờ,
Rằng người nǎm ngoái bây giờ là đây?
                Nguyễn Bính
Mẹ là biển rộng sông dài
Cha là núi biếc cao dày Thái Sơn
Tình là một sợi dây oan
Theo ta đi mãi trên con đường trần

duongquoctam
  • Số bài : 334
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 31.05.2009
RE: NHỮNG BÀI THƠ TÔI YÊU! - 20.06.2009 12:28:10
Hàn Mặc Tử (1912-1940)

Nhà thơ với cuộc đời đau thương có một không hai này, tên thật là Nguyễn Trọng Trí, sinh ngày 22-9-1912 ở Lệ Mỹ (Đông Hới). Ông làm thơ từ thuở nhỏ. Lấy hiệu là Phong Trần và Lệ Thanh, trong những năm 16 tuổi. Vốn ở Qui Nhơn từ nhỏ. Cha mất sớm, nhà nghèo. Học đến năm thứ ba ở trường Qui Nhơn, kế đó mắc bịnh hủi, đưa vào nhà thương Qui Hòa rồi mất ở đó, ngày 11-10-1940.

Ông từng chủ trương tờ phụ trương văn chương báo Saigon mới đổi hiệu là Hàn Mặc Tử.

Đã đăng thơ: Phụ Nữ Tân Văn, Saigon, Trong Khuê Phòng, Đông Dương Tuần Báo, Người Mới.

Đã xuất bản: Gái quê (1936), Thơ Hàn Mặc Tử (1959) gồm có: Thơ Đường Luật, Gái Quê, Đau Thương, Xuân Như Ý.

Tất cả các thi phẩm nầy được nhà xuất bản Tân Việt in lại (1959). Càng ngày thơ Hàn Mặc Tử càng được phổ biến rộng và có nhiều người say sưa. Phần nhiều những người mê thơ Hàn Mặc Tử, lớp thanh niên ngày nọ... thường lê thê lếch thếch ở cá hè quán dơ bẩn và điên loạn... họ điên loạn để tỏ ra giống Hàn Mặc Tử, họ bày đặt đau thương khốn đốn, thơ thì dùng chữ cho sáo, cho kêu, tiếc rằng không tìm được một HànMặc Tử thứ hai để cho mình chiêm ngưởng.

Ngày nào còn bình tỉnh tôi chỉ thích đọc thơ Xuân Diệu, thơ Lưu Trọng Lư với những linh hồn sầu mộng muôn đời đó, cũng như những người làm thơ hôm nay... cái nhẹ và cao sâu của Trần Dạ Từ, Đỗ Qui Toàn và những bài thơ lục bát của Trần Đức Uyển vậy... nhưng, lúc tỉnh cũng như lúc điên... giòng thơ Việt với đôi hình sắc lạ thường rẻ thành hai nẻo... cùng hướng vọng về ân sủng của Thượng Đế, chỉ có Huy Cận ngày xưa, không cầu mong Thượng Đế điều gì, vì thi nhân mang cả cái linh hồn trần gian nầy mà trả lại cho Người. Nhưng đến lúc sầu hận điên đảo khôn nguôi, tôi trở về với Ôn Như Hầu... với Chế Lan Viên... và nhất là với Hàn Mặc Tử. Thơ không vốn để vỗ về lấy đau thương của ai cũng không phải để nói lên cái đau khổ, mà để tạo lập một vũ trụ một cõi mới lạ... điều nói của Loài Người cả đấy thôi... thì dù ở đâu, ở hoang đảo nào, ở một thế giới nào đi nữa, chúng ta vẫn cắm lều cô độc, chúng ta vẫn đến cái đỉnh chót vót của tâm hồn tẻ quạnh của ta và chừng đó hoặc là trở về cô độc bằng thái độ sống, nếu không, thì chúng ta sẽ điên, điên như Chế Lan Viên, kinh dị như Hàn Mặc Tử và sau này trên một nguồn đó còn có nhà thơ Viên Linh với Hóa Thân xuất bản vừa rồi.

Nhà thơ đi lọc ánh sáng để gieo vần, đơn độc đẩm mình trong suối ngọc cỏ thơm, trong niềm đau thương xô đẩy đến một thế giới trăng sao lộng lẫy. Thi ca là nguồn suối ở trên cõi siêu hình đảo lộn cả mọi suy tưởng đậm đà của tình nhân gian sầu mộng. Ở đó chỉ có linh hồn thi nhân và trân châu ngọc bích của Thượng Đế. Ở đó sự kỳ lạ được nhà thơ điểm vào óng ánh tinh khí, thực thể trơ thành huyền hoặc lý lẽ cõi đời không có đất nẩy mầm, cõi điên loạn dị thường được soi trong cặp kính của một vì Sáng Thế, được gảy bởi cung đàn thiên tiên bất tuyệt.

Từ lắng nghe niềm đau thương vọt máu của sự tình đến khao khát ân ái của nhục thể, từ lang thang cô đơn ở trong xã hội gọi là chỗ hợp quần này tương trợ và thông cảm này... rốt lại chỉ còn vò võ từng đêm, hoảng hốt và đau buốt xương da từng đêm trong bệnh viện Qui Hòa. Từ cõi bị đày này, thi nhân xưa vẫn là người tiên ở thượng giới cho đến cõi tạm bợ đày đọa này, rồi lại bị đày thêm lần nữa ở một vũng cô liêu cũ vạn đời...

Với niềm đau thương của Hàn Mặc Tử người đời còn có thể nhắc tới. Nhưng tiếc rằng nhắc tới để cảm thấy một cuộc đời rất là say đắm... rất là khốn cùng... rất là thơ mộng!!! Chứ nào ai đã cảm nhận một người đó vượt khỏi cái âm u, hoang lạnh của hư vô bủa vây trùng điệp... đen tối mịt mù như thứ mê hồn trận. Những giờ phút tê điên hồn phách, sượng sùng xương da, ở giữa một căn nhà với ngọn nến, trông ra bốn bể đêm tối bủa vây, bãi tha ma hoang lạnh. Linh hồn kinh dị đến tột cùng, choán ngộp cơ hồ nghẹt thở... đau đớn bốc dậy cùng từng sớ thịt, từng đường gân, từng mạch máu, từng phút từng lo âu và khẩn nguyện.

Như một kẻ lâm vào ác mộng, vũ trụ quay cuồng, vang vọng đến tiếng gọi rợn người của tử thần rình rập. Cựa quậy khôn thoát, cuối cùng thể xác đành ngã gục... đành tê điên, đành tan rả, nhưng linh hồn Người đã đến một nơi cư ngụ bình yên... Trong đời ta, ít nhất là ta đã va chạm một lần với cái chết khủng khiếp, ta mê cuồng và thét gọi; ta điên đảo và bấu víu vào đời sống này một cách vừa bi thảm vừa run sợ. Ít nhất là như thế... ta mới cảm thông với một người trải nhiều ác mộng, luôn luôn thấy bàn tay lông lá của tử thần vương đến chụp xuống đầu cổ, vò bóp xương da. Cuộc chiến đấu bất lực của con người với định mệnh ác nghiệp, cuộc chiến đấu giữa thể xác tanh hôi ghì kéo linh hồn chìm ngập trong đó, và ý chí thi bay vượt lên, điểm linh hồn với cõi trú ngụ mông lung mù mịt của thế giới trăng sao huyền hoặc của tho Người.

Thơ Hàn Mặc Tử không nên đọc trong lúc bình tỉnh vì nó sẽ dẫn ta vào chơi vơi hoang đảo trong đêm biển mù tăm. Nhưng lúc quá đau thương, ta vào cõi thơ của người để mà lảo đảo, hít làn tinh khí trăng sao, của hoa trái thanh tân, nhìn thấy ngất trời tinh đẩu, với nỗi đau đớn lạ thường, cảm giác lạnh tê. Ở đó, ta chịu nhận hồn ta vào cõi vô cùng nọ, ta cùng lùa ánh sáng như lùa một thứ tình mộng, như lù những làn sóng trong ngần của bầu trời tinh mơ, của biển vàng rực rỡ. Ta sẽ vơi bớt nỗi đau đớn mà cảm thấy một hồng ân, bánh mật của Thượng Đế. Và kẻ nào từ chối thứ bánh mật đó, từ chối mọi ân sủng thiêng liêng đó... cũng đứng lên than vãn cõi đời ô trọc làm chi nữa, đừng tìm làm chi nữa hạnh phúc ở trong cõi trần này. Nếu có gan liều phó mặc với triều sóng thời gian đẩy ra khơi mãi thì đừng đọc thơ Hàn Mặc Tử nữa, sẽ tự dựng lấy một thế giới riêng, ở đó mặc tình vùng vẫy.

Nói về thơ Hàn Mặc Tử, ngẫm nghĩ lại, mình không nói được gì cả... bao nhiêu lời từ trước đến giờ như là cây mục, như là cỏ khô... bởi vì thơ người quá ư tràn trề ánh sáng, nhưng lúc tắm trong vùng ánh sáng nọ, thoát nó lại biến mất... lúc ta ngỡ thơ chàng là ánh sáng thái dương thì thơ chàng lại là vầng trăng thiên cổ... lúc ta nắm được linh hồn, nắm được bản chất thơ của Người ở cõi đời này... thì thơ chàng đâu có... mà ta cầm nắm đâu, vì:

Người thơ chưa thấy ra đi nhỉ?
Trinh bạch ai chôn tận đáy mồ.

Và chân lý mà ta thấy được ở tận cõi xa mù nào... không thể hiểu nỗi nữa!

Trích Thi Nhân Việt Nam Hiện Đại - Quyển I của Trần Tuấn Kiệt.



Bến Hàn Giang

(Này đây lời ngọc song song)

Này đây lời ngọc song song
Xin dâng muôn sóng tơ đồng vơi vơi
Xin dâng này máu đang tươi
Này đây nước mắt giọng cười theo nhau

Mới hay phong vị nhiệm màu
Môi chưa nhấp cạn, mạch sầu đã tuôn
Ớ Địch ơi, lệ có nguồn
Hãy chia bớt nửa nỗi buồn sang tôi

Hôm nay trời lững lơ trời
Dòng sông ánh sáng sẽ trôi hoa vàng
Tôi ngồi ở bến Hàng Giang
Khóc thôi mây nước bàng hoàng suốt đêm

Mẹ là biển rộng sông dài
Cha là núi biếc cao dày Thái Sơn
Tình là một sợi dây oan
Theo ta đi mãi trên con đường trần

duongquoctam
  • Số bài : 334
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 31.05.2009
RE: NHỮNG BÀI THƠ TÔI YÊU! - 21.06.2009 03:40:59
                   KINH DƯ HƯƠNG

Vẫn còn đó mùi hương hoa kỷ niệm,
Ngỡ bên mình hiển hiện mắt môi em,
Ta mỉm cười trong hạnh phúc êm đềm,
Tung khói thuốc vào linh hồn phố xá.
Vẫn là ta và hàng đèn nghiêng ngả,
Bóng ngắn dài theo từng bước chân qua,
Vẫn là ta đơn lẻ vẫn riêng ta,
Hôn lại chút hương nồng nàn thương nhớ.
Vẫn là khói trong khoảng trời vụn vỡ,
Xuôi theo từng điếu nhỏ quấn vành môi,
Xuôi theo từng hơi thở của kiếp người,
Buồn lãng vãng trong nụ hồn lần cuối,
Vẫn còn đó mùi hương hoa tiếc nuối.
Cho linh hồn tượng đá bỗng say sưa.
Máu trào lên và nhịp thở đong đưa,
Chân di động theo kiếp vừa sống lại.

                                      Dương Quốc Tâm


<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.07.2009 13:30:13 bởi duongquoctam >
Mẹ là biển rộng sông dài
Cha là núi biếc cao dày Thái Sơn
Tình là một sợi dây oan
Theo ta đi mãi trên con đường trần

duongquoctam
  • Số bài : 334
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 31.05.2009
RE: NHỮNG BÀI THƠ TÔI YÊU! - 21.06.2009 10:20:22
     ANH CÓ BIẾT

Anh biết không, em thèm một bờ vai

Ngả đầu vào, và anh ru em ngủ
Trong giấc mơ với bao vì tinh tú
Em kiếm tìm một ngôi sao yêu.
 
Anh biết không, em thèm lắm những chiều
Tay trong tay, chúng mình cùng dạo bước
Đến bao giờ thì em có được
Chút duyên thừa, anh để dành cho em?
 
Anh biết không, em thèm trong những đêm
Tấm thân em, vòng tay anh giữ trọn
Ghì chặt em, để em quên đau đớn,
Khi cận kề với thế giới xa xăm
 
Anh biết không, em thèm trong trăm năm
Em có anh, dù nơi nào xa xa lắm,
Anh gởi trao em, những ái ân nồng ấm.
Để chốn lạnh lùng, em vẫn được anh yêu!

_____________________________

Thiên Trang
Mẹ là biển rộng sông dài
Cha là núi biếc cao dày Thái Sơn
Tình là một sợi dây oan
Theo ta đi mãi trên con đường trần

duongquoctam
  • Số bài : 334
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 31.05.2009
RE: NHỮNG BÀI THƠ TÔI YÊU! - 25.06.2009 12:11:24
Bài Thơ Tặng Vợ

Mình vừa là chị là em
Tấm lòng người mẹ, trái tim bạn đời
Mai này tới phút chia đôi
Hai ta ai sẽ là người tiễn nhau?
Xót mình đã lắm thương đau
Tôi xin làm kẻ đi sau đỡ mình
Cuộc đời đâu phải phù sinh
Nước non chan chứa nghĩa tình, mình ơi!


<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.06.2009 12:23:13 bởi duongquoctam >
Mẹ là biển rộng sông dài
Cha là núi biếc cao dày Thái Sơn
Tình là một sợi dây oan
Theo ta đi mãi trên con đường trần

duongquoctam
  • Số bài : 334
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 31.05.2009
RE: NHỮNG BÀI THƠ TÔI YÊU! - 25.06.2009 12:18:36



              Hận Chinh Phu

                                                                         Hồ Dzếnh



Ai đã sống như ta thời chói lói,
Lưỡi gươm vàng đâm suốt bản đồ Âu,
Khúc chiến thắng cao lừng trời vòi vọi,
Cờ nguyên nhung mừng đóng gió Tây Châu.

Thuở ấy, quân Nguyên áo giáp, nhung,
Tay huơi hoa kích, đẹp vô cùng,
Ngựa phi nuốt chửng ngày trăm dặm,
Nắng chảy bồi hôi loáng khắp lưng.

Tướng Nguyên mồm thét ra hơi lửa,
Tay chỉ thành xa, kiếm rạch trời,
Giấc mộng chinh biên hừng máu đỏ,
Tâm hồn nung nấu vạc dầu sôi.

Sa mạc mênh mông, người thấy đâu,
Gió sương lạnh lẽo, giá băng sầu,
Muôn hồn chiến sĩ trơ như đá,
Đem quẳng ân tình xuống vó câu.

Trăng lạ bao lần soi cảnh lạ,
Mây vàng quan ải , gió biên cương,
Lòng kiêu tham vọng, tràn cao cả
Vẫn rõi, huy hoàng mộng bá vương.

Vua Nguyên trong chín lần cung cấm,
Đốt nến ngồi xem bức cáo thư,
Mơ bước quan quân ngoài vạn dậm
Vang lừng ngựa hý gió Ba Tư...

"Chiến sĩ một đi không trở lại",
Chiến mã một đi không hề về,
Giáo chỉ đường xông tên vút lối,
Hồ đông máu tím lạnh ngồi tê....

Khúc hát chinh phu rộn khắp đường,
"Ta say trời lạ, khát trùng dương,
Tay ta víu cả vào thiên hạ,
Chận dưới ngai rồng một bắc phương."

Nhưng... khúc quân ca bỗng chốc ngừng,
Chiến kỳ vấy máu đắp bình nhung,
Phải chăng sông Bạch, tri âu hẹp,
Không đủ gươm thần rộng lóe vủng


Mẹ là biển rộng sông dài
Cha là núi biếc cao dày Thái Sơn
Tình là một sợi dây oan
Theo ta đi mãi trên con đường trần

duongquoctam
  • Số bài : 334
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 31.05.2009
RE: NHỮNG BÀI THƠ TÔI YÊU! - 25.06.2009 12:21:14
 



               Đừng Cho Lòng Bay Xa

                                                   Hàn Mặc Tử



Thượng thanh khí tiết ra nguồn sinh khí
Xa xôi trăng mọc nước Huyền Vi,
Đây Miên Trường, đây Vĩnh Cửu, tề phi!
Cao cao vượt với hai hàng bóng vía .
Trời nhật nguyệt cầu vồng bắt tứ phía,
Ôi Hoàng Hoa, hồn phách đến nơi đây .
Hương ân tình cho kết lại thành dây,
Mong manh như lời nhớ thương hàng triệu
Đàn cung bậc gió dồn lên âm điệu,
Sững lòng chưa ? Say chấp cả thanh bai .
Sang chơi thôi, sang chơi thôi! mà ai,
Thu đây rồi, bước lên cầu Ô Thước
Sao! Vàng sao rơi đầy nơi sóng nước,
Đừng ngả tay mà hứng máu trời sa .
Thôi kéo về đừng cho lòng bay xa ...
Thu vươn này, thu vươn ra như ý ...
Mau rất mau trong muôn hoa kiều mỵ,
Mùa rất trai và ánh sáng rất cao .
Đừng nói buồn mà không khí nao nao,
Để chơi vơi này bông trăng lá gió,
Để phiêu phiêu này tờ thơ vàng võ,
Để dầm dề hạt lệ đôi ta .
Tầng thượng tầng lâu đài ngọc đơm ra .
Khói nhạt nhạt xen vô màu xanh biếc.
Đẩy đưa dài hơi ngào ngạt trầm mơ .
Thinh không tan như bào ảnh hư vô,
Giải Ngân Hà biến theo cầu Ô Thước.
Và ước ao nhớ nhung lần lượt
Đắm im lìm trong mường tượng buồn thiu .


                                                          (Trích trong tập Thượng Thanh Khí)

Mẹ là biển rộng sông dài
Cha là núi biếc cao dày Thái Sơn
Tình là một sợi dây oan
Theo ta đi mãi trên con đường trần

duongquoctam
  • Số bài : 334
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 31.05.2009
RE: NHỮNG BÀI THƠ TÔI YÊU! - 25.06.2009 12:27:06
 



     Anh Ðiên

                                              Hàn Mặc Tử



Anh nằm ngoài sự thực
Em ngồi trong chiêm bao
Cách nhau xa biết mấy
Nhớ thương quá thì sao?

Anh nuốt phứt hàng chữ
Anh cắn vỡ lời thơ
Anh cắn cắn cắn cắn
Hơi thở đứt làm tư!

Mẹ là biển rộng sông dài
Cha là núi biếc cao dày Thái Sơn
Tình là một sợi dây oan
Theo ta đi mãi trên con đường trần

duongquoctam
  • Số bài : 334
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 31.05.2009
RE: NHỮNG BÀI THƠ TÔI YÊU! - 25.06.2009 12:29:24



       Em Lấy Chồng

                             Hàn Mặc Tử



Ngày mai tôi bỏ làm thi sĩ
Em lấy chồng rồi hết ước mơ
Tôi sẽ đi tìm mỏm đá trắng
Ngồi lên để thả cái hồn thơ.

Mẹ là biển rộng sông dài
Cha là núi biếc cao dày Thái Sơn
Tình là một sợi dây oan
Theo ta đi mãi trên con đường trần

duongquoctam
  • Số bài : 334
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 31.05.2009
RE: NHỮNG BÀI THƠ TÔI YÊU! - 25.06.2009 12:35:27
                    Gái Quê

                                                                                  Hàn Mặc Tử



Xuân trẻ, xuân non, xuân lịch sự
Tôi đều nhận thấy trên môi em
Làn môi mong mỏng tươi như máu
Đã khiến môi tôi mấp máy thèm.
Từ lúc tóc em bỏ trái đào
Tới chừng cặp má đỏ au au
Tôi đều nhận thấy trong con mắt
Một vẻ ngây thơ và ước ao
Lớn lên, em đã biết làm duyên
Mỗi lúc gặp tôi che nón nghiêng
Nghe nói ba em chưa chịu nhận
Cau trầu của khách láng giềng bên.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.07.2009 10:26:47 bởi duongquoctam >
Mẹ là biển rộng sông dài
Cha là núi biếc cao dày Thái Sơn
Tình là một sợi dây oan
Theo ta đi mãi trên con đường trần

duongquoctam
  • Số bài : 334
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 31.05.2009
RE: NHỮNG BÀI THƠ TÔI YÊU! - 06.07.2009 10:25:31
MỘT NGÀY LỠ...
 
"Một ngày lỡ đánh mất nhau,
Là thôi từ đó, thu sầu miên man" "MH"
Lòng riêng, riêng những ngỡ ngàng
Người vừa kề cận, mơ màng đã xa
Xuân về, Hạ đến, Đông qua,
Tình Thu một thưở đậm đà còn đây
Người giờ góc bể chân mây,
Để người một nỗi sầu tây trĩu lòng.
Nhớ mông lung, nhớ mông lung.
Dù tình Thu đã ngàn trùng phân ly.
Giữ cho nàng, nét đoan nghi,
Giữ trong cõi nhớ huyền vi nụ cười
Giữ trong tôi, nét rạng ngời.
Giữ tình Thu đã tuyệt vời ngày xưa...
Giữ lại những buổi chiều mưa
Giữ lại kỷ niệm ngày chưa biết sầu...
 
Một ngày buộc phải mất nhau
Là thôi từ ấy ai lau .... nỗi niềm ....
 
 
Mẹ là biển rộng sông dài
Cha là núi biếc cao dày Thái Sơn
Tình là một sợi dây oan
Theo ta đi mãi trên con đường trần

duongquoctam
  • Số bài : 334
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 31.05.2009
RE: NHỮNG BÀI THƠ TÔI YÊU! - 06.07.2009 10:29:10
Tình Thu

Trăng thu vỗ giấc mơ màng
Người thu giờ đã miên man đất trời
Giọt thu tấm tức trào rơi
Tình thu giờ đã ngậm ngùi vùi chôn.

                                                                    dương quốc tâm
Mẹ là biển rộng sông dài
Cha là núi biếc cao dày Thái Sơn
Tình là một sợi dây oan
Theo ta đi mãi trên con đường trần

duongquoctam
  • Số bài : 334
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 31.05.2009
RE: NHỮNG BÀI THƠ TÔI YÊU! - 13.07.2009 20:15:29
 
 
NHÀ THƠ XUÂN DIỆU
 
 
Xuân Diệu (2 tháng 2, 1916 - 18 tháng 12, 1985) là một trong những nhà thơ lớn của Việt Nam. Ông nổi tiếng từ phong trào Thơ mới với tập Thơ thơ và Gửi hương cho gió. Những bài được yêu thích nhất của Xuân Diệu là thơ tình làm trong khoảng 1936 - 1944, thể hiện một triết lý bi quan, tuyệt vọng về tình ái nhưng lại có một mạch ngầm thúc giục, nhiều khi hừng hực sức sống. Nhờ đó, ông được mệnh danh là "ông hoàng thơ tình". Ông từng được Hoài ThanhHoài Chân đưa vào cuốn Thi nhân Việt Nam (1942).
Sau khi theo đảng (1945), thơ ông chủ yếu ca ngợi đảng lao động,
Hồ Chí Minh, thơ tình của ông không còn được biết đến nhiều như trước.
Ngoài làm thơ, Xuân Diệu còn là một
nhà văn, nhà báo, nhà bình luận văn học.
Ông tên thật là Ngô Xuân Diệu, còn có bút danh là Trảo Nha, quê quán làng Trảo Nha, huyện
Can Lộc, tỉnh Hà Tĩnh nhưng sinh tại Gò Bồi, xã Tùng Giản, huyện Tuy Phước, tỉnh Bình Định. Cha là ông Ngô Xuân Thọ và mẹ là bà Nguyễn Thị Hiệp.
Xuân Diệu lớn lên ở
Qui Nhơn. Sau khi tốt nghiệp tú tài, ông đi dạy học tư và làm viên chức ở Mĩ Tho (nay là Tiền Giang), sau đó ra Hà Nội sống bằng nghề viết văn, là thành viên của Tự Lực Văn Đoàn (19381940). Ông tốt nghiệp cử nhân Luật 1943 và làm tham tá thương chánh ở Mỹ Tho một thời gian trước khi chuyển về ở Hà Nội.
Bên cạnh sáng tác
thơ, ông còn tham gia viết báo cho các tờ Ngày Nay và Tiên Phong. Ông là một trong những người sáng lập Đoàn báo chí Việt Nam, nay là Hội Nhà báo Việt Nam[1].
Trong sự nghiệp sáng tác thơ văn của mình, Xuân Diệu được biết đến như là một nhà thơ lãng mạn trữ tình, "nhà thơ mới nhất trong các nhà thơ mới", "ông hoàng của thơ tình".
Xuân Diệu là thành viên của Tự Lực Văn Đoàn và cũng đã là một trong những chủ soái của phong trào "Thơ Mới". Tác phẩm tiêu biểu của ông ở giai đoạn này: Thơ (
1938), Gửi hương cho gió (1945), truyện ngắn Phấn thông vàng (1939), Trường ca (1945).
Hai tập Thơ thơ và Gửi hương cho gió được giới văn học xem như là hai kiệt tác của ông ca ngợi tình yêu và qua các chủ đề của tình yêu là ca ngợi sự sống, niềm vui và đam mê sống. Và ca ngợi tình yêu thì làm sao mà không ca ngợi tuổi trẻ, mùa xuân, ca ngợi thiên nhiên là tổ ấm và cái nôi của tình yêu. Và Xuân Diệu cảm nhận sâu sắc đến đau đớn nỗi thời gian trôi chảy, sự mong manh của đời người cũng như lòng khát khao vĩnh cửu, tất cả đã được diễn tả bằng những câu thơ xúc động, có khi đậm đà triết lý nhân sinh. (
Huy Cận, tháng 4 năm 2000)
Năm
1944, Xuân Diệu tham gia phong trào Việt Minh. Sau Cách mạng Tháng Tám, ông hoạt động trong Hội văn hóa cứu quốc, làm thư ký tạp chí Tiền phong của Hội. Sau đó ông công tác trong Hội văn nghệ Việt Nam, làm thư ký tòa soạn tạp chí Văn nghệ ở Việt Bắc.
Xuân Diệu tham gia ban chấp hành, nhiều năm là ủy viên thường vụ Hội Nhà văn Việt Nam.
Từ đó, Xuân Diệu trở thành một trong những nhà thơ hàng đầu ca ngợi cách mạng, một "dòng thơ công dân". Bút pháp của ông chuyển biến phong phú về giọng vẻ: có giọng trầm hùng, tráng ca, có giọng chính luận, giọng thơ tự sự trữ tình. Tiêu biểu là: Ngọn quốc kỳ (
1945), Một khối hồng (1964), Thanh ca (1982), Tuyển tập Xuân Diệu (1983).
Là cây đại thụ của nền thi ca hiện đại Việt Nam, Xuân Diệu đã để lại khoảng 450 bài thơ (một số lớn nằm trong di cảo chưa công bố), một số truyện ngắn, và nhiều bút ký, tiểu luận, phê bình văn học.
Xuân Diệu từng là đại biểu
Quốc hội Việt Nam khóa I. Ông còn được bầu là Viện sĩ thông tấn Viện Hàn lâm nghệ thuật nước Cộng hòa dân chủ Đức năm 1983.
Ông đã được truy tặng
Giải thưởng Hồ Chí Minh đợt I về văn học nghệ thuật (1996).
Tên của ông được đặt cho một đường phố ở
Hà Nội.

Đời sống riêng
Xuân Diệu đã lập gia đình riêng một lần với NSND
Bạch Diệp nhưng hai người đã ly dị và họ không có con chung. Sau khi ly dị ông sống độc thân cho đến lúc mất vào năm 1985. Xuân Diệu là người cùng quê Hà Tĩnh với Huy Cận (làng Ân Phú, huyện Vũ Quang, tỉnh Hà Tĩnh) nên khi gặp nhau, hai ông đã trở thành đôi bạn thân. Vợ của Huy Cận, bà Ngô Xuân Như là em gái của Xuân Diệu. Có người cho rằng Xuân Diệu cùng với Huy Cận là hai nhà thơ đồng tính luyến ái.Huy Cận và Xuân Diệu từng sống với nhau nhiều năm. Những bài thơ "Tình trai", "Em đi" của Xuân Diệu và "Ngủ chung" của Huy Cận được cho là viết về đề tài đó. Theo hồi ký Cát bụi chân ai của Tô Hoài thì Xuân Diệu từng bị kiểm điểm về việc này

Câu nói nổi tiếng
Trong tập Chân dung và đối thoại,
Trần Đăng Khoa ghi lại câu nói của Xuân Diệu:

"Nhà văn tồn tại ở tác phẩm. Không có tác phẩm thì nhà văn ấy coi như đã chết."

Tác phẩm
Thơ

  • Thơ thơ (1983, 1939, 1968, 1970)
  • Gửi hương cho gió (1945, 1967)
  • Ngọn Quốc kỳ (1945, 1961)
  • Hội nghị non sông (1946)
  • Dưới sao vàng (1949)
  • Sáng (1953)
  • Mẹ con (1954)
  • Ngôi sao (1955)
  • Riêng chung (1960)
  • Mũi Cà Mau - Cầm tay (1962)
  • Một khối hồng (1964)
  • Hai đợt sóng (1967)
  • Tôi giàu đôi mắt (1970)
  • Hồn tôi đôi cánh (1976)
  • Thanh ca (1982)

Văn xuôi
  • Phần thông vàng (1939, truyện ngắn)
  • Trường ca (1945, bút ký)
  • Miền Nam nước Việt (1945, 1946, 1947, bút ký)
  • Việt Nam nghìn dặm (1946, bút ký)
  • Việt Nam trở dạ (1948, bút ký)
  • Ký sự thăm nước Hung (1956, bút ký)
  • Triều lên (1958, bút ký)

Tiểu luận phê bình
  • Thanh niên với quốc văn (1945)
  • Tiếng thơ (1951, 1954)
  • Những bước đường tư tưởng của tôi (1958, hồi ký)
  • Ba thi hào dân tộc (1959)
  • Phê bình giới thiệu thơ (1960)
  • Hồ Xuân Hương bà chúa thơ Nôm (1961)
  • Trò chuyện với các bạn làm thơ trẻ (1961)
  • Dao có mài mới sắc (1963)
  • Thi hào dân tộc Nguyễn Du (1966)
  • Đi trên đường lớn (1968)
  • Thơ Trần Tế Xương (1970)
  • Đọc thơ Nguyễn Khuyến (1971)
  • Và cây đời mãi xanh tươi (1971)
  • Mài sắt nên kim (1977)
  • Lượng thông tin và những kỹ sư tâm hồn ấy (1978)
  • Các nhà thơ cổ điển Việt Nam (tập I, 1981; tập II, 1982)
  • Tìm hiểu Tản Đà (1982).

Dịch thơ
  • Thi hào Nadim Hitmet (1962)
  • V.I. Lênin (1967)
  • Vây giữa tình yêu (1968)
  • Việt Nam hồn tôi (1974)
  • Những nhà thơ Bungari (1978, 1985)
  • Nhà thơ Nicôla Ghiđen (1982)

                                                                (nguồn Wikipedia)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.07.2009 20:46:12 bởi duongquoctam >
Mẹ là biển rộng sông dài
Cha là núi biếc cao dày Thái Sơn
Tình là một sợi dây oan
Theo ta đi mãi trên con đường trần

duongquoctam
  • Số bài : 334
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 31.05.2009
RE: NHỮNG BÀI THƠ TÔI YÊU! - 13.07.2009 20:24:35
                                 Lời kỹ nữ

Khách ngồi lại cùng em trong chốc nữa;
Vội vàng chi, trăng lạnh quá, khách ơi!
Đêm nay rằm: yến tiệc sáng trên trời;
Khách không ở, lòng em cô độc quá!
Khách ngồi lại cùng em! Đây gối lả,
Tay em đây mời khách ngả đầu say;
Đây rượu nồng. Và hồn của em đây,
Em cung kính đặt dưới chân hoàng tử.

Chớ đạp hồn em! Trăng về viễn xứ.
Đi khoan thai trên ngự đỉnh trời tròn.
Gió theo trăng từ biển thổi qua non;
Buồn theo gió lan xa từng thoáng rợn.
Lòng kỹ nữ cũng sầu như biển lớn,
Chớ để riêng em phải gặp lòng em;
Tay ái ân du khách hãy làm rèm,
Tóc xanh tốt em xin nguyền dệt võng

Đẩy hộ hồn em triền miên trên sóng,
Trôi phiêu liêu không vọng bến hay gành;
Vì mình em không được quấn chân anh,
Tóc không phải những dây tình vướng víu,
Em sợ lắm. Giá băng tràn mọi nẻo,
Trời đầy trăng, lạnh lẽo suốt xương da.
Người giai nhân: bến đợi dưới cây già;
Tình du khách: thuyền qua không buộc chặt.

Lời kỹ nữ đã vỡ vì nước mắt,
Cuộc yêu đương gay gắt khách làng chơi.
Người viễn du lòng bận nhớ xa khơi
Gỡ tay vướng để theo lời gió nước.

Xao xác tiếng gà. Trăng già lạnh buốt.
Mắt run mờ, kỹ nữ thấy sông trôi.
Du khách đi. Du khách đã đi rồi.
                                        Xuân Diệu

                                                   (Hà Nội 1939)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.07.2009 20:58:27 bởi duongquoctam >
Mẹ là biển rộng sông dài
Cha là núi biếc cao dày Thái Sơn
Tình là một sợi dây oan
Theo ta đi mãi trên con đường trần

duongquoctam
  • Số bài : 334
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 31.05.2009
RE: NHỮNG BÀI THƠ TÔI YÊU! - 13.07.2009 20:30:40
        Tương tư chiều

Hôm nay lạnh, mặt trời đi ngủ sớm,
Anh nhớ em, em hỡi! Anh nhớ em.
Không gì buồn bằng những buổi chiều êm.
Mà ánh sáng đều hoà cùng bóng tối.
Gió lướt thướt kéo mình qua cỏ rối:
Vài miếng đêm u uất lẩn trong cành:
Mây theo chim về dãy núi xa xanh
Từng đoàn lớp nhịp nhàng và lặng lẽ
Không gian xám tưởng sắp tan thành lệ

Thôi hết rồi! Còn chi nữa đâu em!
Thôi hết rồi, gió gác với trăng thềm,
Với sương lá rụng trên đầu gần gũi,
Thôi đã hết hờn ghen và giận dỗi,
(Được giận hờn nhau! Sung sướng bao nhiêu).
- Anh một mình, nghe tất cả buổi chiều
Vào chậm chậm ở trong hồn hiu quạnh.

Anh nhớ tiếng. Anh nhớ hình. Anh nhớ ảnh.
Anh nhớ em, anh nhớ lắm! Em ơi!
Anh nhớ anh của ngày tháng xa khơi
Nhớ đôi môi đang cười ở phương trời.
Nhớ đôi mắt đang nhìn anh đăm đắm.
                                                 Xuân Diệu
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.07.2009 20:58:39 bởi duongquoctam >
Mẹ là biển rộng sông dài
Cha là núi biếc cao dày Thái Sơn
Tình là một sợi dây oan
Theo ta đi mãi trên con đường trần

duongquoctam
  • Số bài : 334
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 31.05.2009
RE: NHỮNG BÀI THƠ TÔI YÊU! - 13.07.2009 20:35:38
               Xa cách

                                             Tặng Đỗ Đức Thu

Có một bận em ngồi xa anh quá
Anh bảo em ngồi xích lại gần hơn,
Em xích gần hơn một chút anh hờn,
Em ngoan ngoãn xích gần hơn chút nữa.

Anh sắp giận, em mỉm cười, vội vã
Đến kề anh, và mơn trớn: "Em đây"
Anh vui liền, nhưng bỗng lại buồn ngay.
Vì anh nghĩ, thế vẫn còn xa lắm.

Đôi mắt của người yêu, ôi vực thẳm!
Ôi trời xa, vừng trán của người yêu!
Ta thấy gì đâu sau sắc yêu kiều
Mà ta riết giữa đôi tay thất vọng.

Dầu tin tưởng: Chung một đời, một mộng,
Em là em; anh vẫn cứ là anh.
Có thể nào qua Vạn Lí trường thành
Của hai vũ trụ chứa đầy bí mật.

Thương nhớ cũ trôi theo ngày tháng mất,
Quá khứ anh, anh không nhắc cùng em.
- Linh hồn ta còn u ẩn hơn đêm,
Ta chưa thấu, nữa là ai thấu rõ.

Kiếm mãi, nghi hoài, hay ghen bóng gió,
Anh muốn vào dò xét giấc em mơ,
Nhưng anh giấu em những mộng không ngờ,
Cũng như em giấu những điều quá thực...

Hãy sát đôi đầu! Hãy kề đôi ngực!
Hãy trộn nhau đôi mái tóc ngắn dài!
Những cánh tay! Hãy quấn riết đôi vai!
Hãy dâng cả tình yêu lên sóng mắt!

Hãy khăng khít những cặp môi gắn chặt
Cho anh nghe đôi hàm ngọc của răng;
Trong say sưa, anh sẽ bảo em rằng:
"Gần thêm nữa! Thế vẫn còn xa lắm!"
                                                  Xuân Diệu
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.07.2009 20:58:47 bởi duongquoctam >
Mẹ là biển rộng sông dài
Cha là núi biếc cao dày Thái Sơn
Tình là một sợi dây oan
Theo ta đi mãi trên con đường trần

duongquoctam
  • Số bài : 334
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 31.05.2009
RE: NHỮNG BÀI THƠ TÔI YÊU! - 13.07.2009 20:40:16
      Vội vàng

Tôi muốn tắt nắng đi
Cho màu đừng nhạt mất;
Tôi muốn buộc gió lại
Cho hương đừng bay đi

Của ong bướm này đây tuần tháng mật;
Này đây hoa của đồng nội xanh rì;
Này đây lá của cành tơ phơ phất;
Của yến anh này đây khúc tình si;
Và này đây ánh sáng chớp hàng mi,
Mỗi sáng sớm, thần Vui hằng gõ cửa;
Tháng giêng ngon như một cặp môi gần;
Tôi sung sướng Nhưng vội vàng một nửa:
Tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân.
Xuân đang tới, nghĩa là xuân đang qua,
Xuân còn non, nghĩa là xuân sẽ già,
Mà xuân hết nghĩa là tôi cũng mất.
Lòng tôi rộng, nhưng lượng trời cứ chật,
Không cho dài thời trẻ của nhân gian;
Nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn,
Nếu tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lạị
Còn trời đất, nhưng chẳng còn tôi mãi,
Nên bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời;
Mùi tháng, năm đều rớm vị chia phôi,
Khắp sông, núi vẫn than thầm tiễn biệt....
Cơn gió xinh thì thào trong lá biếc,
Phải chăng hờn vì nỗi phải bay đi ?
Chim rộn ràng bỗng đứt tiếng reo thi,
Phải chăng sợ độ phai tàn sắp sửa ?
Chẳng bao giờ, ôi ! chẳng bao giờ nữa...
Mau đi thôi ! mùa chưa ngả chiều hôm,

Ta muốn ôm

Cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn;
Ta muốn riết mây đưa và gió lượn,
Ta muốn say cánh bướm với tình yêu,
Ta muốn thâu trong một cái hôn nhiều
Và non nước, và cây và cỏ rạng,
Cho chếnh choáng mùi thơm, cho đã đầy ánh sáng,
Cho no nê thanh sắc của thời tươi;
-- Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi!
                                                    Xuân Diệu
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.07.2009 21:00:31 bởi duongquoctam >
Mẹ là biển rộng sông dài
Cha là núi biếc cao dày Thái Sơn
Tình là một sợi dây oan
Theo ta đi mãi trên con đường trần

duongquoctam
  • Số bài : 334
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 31.05.2009
RE: NHỮNG BÀI THƠ TÔI YÊU! - 13.07.2009 20:42:36
             Biển

Anh không xứng là biển xanh
Nhưng anh muốn em là bờ cát trắng
Bờ cát dài phẳng lặng
Soi ánh nắng pha lê...

Bờ đẹp đẽ cát vàng
Thoai thoải hàng thông đứng
Như lặng lẽ mơ màng
Suốt ngàn năm bên sóng...

Anh xin làm sóng biếc
Hôn mãi cát vàng em
Hôn thật khẽ, thật êm
Hôn êm đềm mãi mãi

Đã hôn rồi, hôn lại
Cho đến mãi muôn đời
Đến tan cả đất trời
Anh mới thôi dào dạt...

Cũng có khi ào ạt
Như nghiến nát bờ em
Là lúc triều yêu mến
Ngập bến của ngày đêm

Anh không xứng là biển xanh
Nhưng cũng xin làm sóng biếc
Để hát mãi bên gành
Khúc tình chung không hết

Để những khi bọt tung trắng xoá
Và gió về bay toả nơi nơi
Như hôn mãi ngàn năm không thoả,
Bởi yêu bờ lắm lắm, em ơi!
                           Xuân Diệu
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.07.2009 20:57:26 bởi duongquoctam >
Mẹ là biển rộng sông dài
Cha là núi biếc cao dày Thái Sơn
Tình là một sợi dây oan
Theo ta đi mãi trên con đường trần

duongquoctam
  • Số bài : 334
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 31.05.2009
RE: NHỮNG BÀI THƠ TÔI YÊU! - 13.07.2009 20:53:52
Chiều

Hôm nay trời nhẹ lên cao
Tôi buồn không hiểu vì sao tôi buồn
Lá hồng rơi lặng ngõ thuôn
Sương trinh rơi kín từ nguồn yêu thương
Phất phơ hồn của bông hường
Trong hơi phiêu bạt còn vương máu hồng
Nghe chừng gió nhớ qua sông
E bên lau lách thuyền không vắng bờ
Không gian như có dây tơ
Bước đi sẽ đứt động hờ sẽ tiêu
Êm êm chiều ngẩn ngơ chiều
Lòng không sao cả, hiu hiu khẽ buồn

                                                              Xuân Diệu
Mẹ là biển rộng sông dài
Cha là núi biếc cao dày Thái Sơn
Tình là một sợi dây oan
Theo ta đi mãi trên con đường trần

duongquoctam
  • Số bài : 334
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 31.05.2009
RE: NHỮNG BÀI THƠ TÔI YÊU! - 13.07.2009 20:56:57
Gửi Hương Cho Gió

Biết bao hoa đẹp trong rừng thẳm
Ðem gửi hương cho gió phụ phàng!
Mất một đời thơm trong kẽ núi
Không người du tử đến nhằm hang!

Hoa ngỡ đem hương gửi gió kiều,
Là truyền tin thắm gọi tình yêu.
Song le hoa đợi càng thêm tủi,
Gió mặc hồn hương nhạt với chiều.

Tản mác phương ngàn lạc gió câm
Dưới rừng hương đẹp chẳng tri âm.
Trên rừng hoa đẹp rơi trên đá,
Lặng lẽ hoàng hôn phủ bước thầm.

Tình yêu muôn thuở vẫn là hương
Biết mấy lòng thơm mở giữa đường
Ðã mất tình yêu trong gió rủi
Không người thấu rõ đến nguồn thương!

Thiên hạ vô tình nhận ước mơ
Nhận rồi không hiểu mộng và thơ...
Người si muôn kiếp là hoa núi
Uống nhụy lòng tươi tặng khách hờ.
 
                                    Xuân Diệu
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.07.2009 21:13:02 bởi duongquoctam >
Mẹ là biển rộng sông dài
Cha là núi biếc cao dày Thái Sơn
Tình là một sợi dây oan
Theo ta đi mãi trên con đường trần

duongquoctam
  • Số bài : 334
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 31.05.2009
RE: NHỮNG BÀI THƠ TÔI YÊU! - 13.07.2009 21:09:14



    Đây mùa thu tới

  



Rặng liễu đìu hiu đứng chịu tang,
Tóc buồn buông xuống lệ ngàn hàng;
Đây mùa thu tới - mùa thu tới
Với áo mơ phai dệt lá vàng.

Hơn một loài hoa đã rụng cành
Trong vườn sắc đỏ rũa mầu xanh;
Những luồng run rẩy rung rinh lá ...
Đôi nhánh khô gầy xương mỏng manh.

Thỉnh thoảng nàng trăng tự ngẩn ngơ ...
Non xa khởi sự nhạt sương mờ ...
Đã nghe rét mướt luồn trong gió ...
Đã vắng người sang những chuyến đò ...

Mây vẩn từng không chim bay đi,
Khí trời u uất hận chia lỵ
ít nhiều thiếu nữ buồn không nói
Tựa cửa nhìn ra, nghĩ ngợi gì.

                                   Xuân Diệu


Mẹ là biển rộng sông dài
Cha là núi biếc cao dày Thái Sơn
Tình là một sợi dây oan
Theo ta đi mãi trên con đường trần

duongquoctam
  • Số bài : 334
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 31.05.2009
RE: NHỮNG BÀI THƠ TÔI YÊU! - 13.07.2009 21:15:23



     Bá Nha, Trương Chi




Anh là người thuyền chài Trương Chi
Trong trái tim mang em đọng lại
Anh là người gảy đàn Bá Nha
Đã đặt em thành khúc nhạc ca
Khúc ca khi nắng và khi gió
Lúc nhặt khoan và lúc lặng im
Mang em ngày thắm và đêm biếc
Trong trái tim - nhưng vẫn còn tìm...
Ngọn sáo anh vừa chuốt trong lau
Lắng nghe ngọn sáo tiếng vi vu...
Bức hình anh mới in trong dạ
Xem thử bức hình trong như châu...
Một chiếc thuyền đi lại đi
Anh là người thuyền chài Trương Chi
Một khúc mê đời ca lại ca
Anh là người gảy đàn Bá Nha....

                                        Xuân Diệu
                                             1961

Mẹ là biển rộng sông dài
Cha là núi biếc cao dày Thái Sơn
Tình là một sợi dây oan
Theo ta đi mãi trên con đường trần

duongquoctam
  • Số bài : 334
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 31.05.2009
RE: NHỮNG BÀI THƠ TÔI YÊU! - 13.07.2009 21:17:52
          NẶNG TÌNH
 
Anh sẽ yêu em đến trọn đời
Trăm năm, mãi mãi, chỉ em thôi.
Vẫn trọn lòng yêu bằng kỷ niệm,
Khi trời đày đôi đứa đôi nơi.
 
Dẫu biết yêu em chỉ chuốt sầu.
Anh nào tìm được phút vui đâu?
Tình anh em vất ngoài song cửa...
Hay chỉ vì anh, kẻ đến sau?
 
Em vẫn đắm say trong tình nồng
Nào em có hiểu cho anh không?
Lang thang, thất thểu, đời cô độc
Anh còn gì nữa để mà mong...?
 
Thế mà anh vẫn mãi yêu em
Vẫn hứa tặng em trọn trái tim.
Nếu lỡ đường tình em vấp ngã...
Hãy tựa vào anh, sẵn vai êm.
                                        Dương Quốc Tâm

<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.08.2009 01:11:42 bởi duongquoctam >
Mẹ là biển rộng sông dài
Cha là núi biếc cao dày Thái Sơn
Tình là một sợi dây oan
Theo ta đi mãi trên con đường trần

Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 30 trên tổng số 46 bài trong đề mục