ĐIỀU KỲ DIỆU HOANG ĐƯỜNG
-***-
Đời thường bảo “ Sắc đẹp có thể giết chết một con người” nhưng có mấy ai mới có thể hiểu hết được từng chữ từng lời trong câu văn ấy. Khi người ta yêu và ngay cả khi người ta không yêu, họ vẫn tìm đủ mọi cách để có thể giết chết một con người. Chuyện tình Lan và Điệp chẳng hạn, khi Điệp và Lan yêu nhau nồng nàn từ lúc ban sơ nhưng do Điệp mang tính nết hiền lành, nhẹ dạ tin người để rồi phải chịu tội vu khống dẫn đến phải cưới vợ, rồi Lan buồn mà bỏ đi tu…. Câu chuyện ấy ngàn đời sau vẫn còn nhắc mãi và câu chuyện dưới đây cũng là một trong những trường hợp hết sức éo le nhưng cũng đầy lòng cảm thông chia sẻ.
Chuyện cách đây 10 năm, tôi phải lòng một cô gái cùng lớp. Nàng đẹp lạ lùng, một nét đẹp có thể làm tê dại hàng chục người con trai, dĩ nhiên trong đó có tôi – một chàng trai si mê khờ khạo. Nàng có một nụ cười tươi tắn mê hồn, một đôi mắt đa tình làm tôi không thể bình tĩnh mỗi khi đứng trứơc mặt nàng. Mặt tôi tái đi, vã mồ hôi, tim đập loạn xạ. Nhiều người ở trường Y gọi đó là hội chứng sốc, sốc vì yêu! Còn nàng, chẳng đoái hoài gì tới tôi, trứơc mặt tôi nàng leo tót lên những chiếc xe tay ga loáng cóong, trong khi tôi- chàng sinh viên nghèo khó, vẫn ngày hàng ngày gò lưng trên chiếc xe đạp cũ cà tàng… Ngày đó tôi thường đọc 01 bài thơ vui để tự an ủi, động viên mình, bài thơ đó hẳn rằng chắc ai đó cũng đã từng đọc:
Anh gồng mình trên chiếc xe cuốc
Đến nhà em khi phố đã lên đèn
Con chó nhỏ nhe răng cười tíu tít
Vẫy đuôi chào khi bắt gặp người quen.
Trên bậc cửa chình ình đôi khủng bố
Chiếc dylan đồ sộ làm sao
Qua khe cửa ngọt ngào mùi ba số
Gã đàn ông đang buông giọng ngọt ngào.
Tiếng em cười xem chừng đang thích thú
Nghe gã kể về công việc tiền lương
Chợt thấy gã như cây cổ thụ
Còn anh như cỏ bụi mọc ven đường.
Anh thẩn thờ đứng nhìn đôi khủng bố
Liếc xuống chân mình hai chiếc dép tổ ong
Rồi lại nhìn chiếc dylan dồ sộ
Nắm chặt yên xe thấy búôt trong lòng.
Anh lặng lẽ dắt xe vòng ra ngõ
Tiếng em cười vẫn lanh lãnh ùa theo
Đành lủi thủi chuyện trò cùng xe cuốc
Thấy tủi thân đau khổ một kiếp người.
Ở đây người con trai ấy còn may mắn hơn tôi, còn được đến nhà cô ta chơi, còn tôi chưa được phước phần ấy. Nhưng nói cho ngay, tôi cũng có một điểm mạnh: khả năng tiếp thu bài nhanh va nhạy bén. Chính vì thế cứ mỗi lần kì thi đến là nàng lại cần đến tôi. Như một lẽ tất yếu tôi không giấu giếm điều gì, rất nhiệt tình giúp đỡ. Và sau mỗi lần như thế tôi được trả công bằng những cái gật đầu đồng ý đi ăn kem. Tôi cố ngồi nhâm nhi từng muỗn kem bé tí như để kéo dài thêm giây phút thần tiên, hãnh diện và đầy tự hào ở bên nàng. Tôi thầm ước những lúc như thế này bạn bè trong lớp bỗng đâu kéo đến đầy đủ và chứng kiến việc này để họ có thể ngưỡng mộ và làm chứng rằng tôi đã hẹn hò được với nàng.
Thế rồi 5 năm đại học đã qua. Có lúc tôi thất vọng não nề, múôn kết liễu cho xong, có lúc tôi lại hồ hởi hi vọng và rồi tôi lại mặc cảm vì thân phận nghèo hèn. Tôi chẳng biết khi nào tôi với tới vậy mà cứ đêm đêm trong giấc ngủ tôi vẫn thấy mơ màng cái nắm tay rồi những nụ cười hay đôi khi là một nụ hôn đầy lãng mạn muốn làm vỡ tung trái tim nhạy cảm và thật thà đến mê muội của tôi.
Thế mà điều kỳ diệu lại đến vơi tôi, chúng tôi- cả hai người đều nhận được bằng tốt nghiệp từ tay thầy hiệu trưởng. Riêng tôi, tôi nhận được bằng đỏ. Đứng trên sân khấu tôi chợt thấy nàng với ánh mắt nồng nàn nhìn tôi đầy ngưỡng mộ. Tôi như thật sự sung sướng tột đỉnh. Rồi niềm vui lại tiếp nối niềm vui, khi tôi đang dắt chiếc xe đạp cà tàng ra khỏi bãi, nàng đến gần, thơm phức, dịu dàng: “ Mình tìm chỗ uống nước, hôm nay em chúc mừng anh! ”. Ngồi đối mặt nhau như những lần trước, nhưng lần này tôi uống cà phê sữa thay vì vẫn cứ ngồi nhâm nhi từng muỗng kem như trước.
- Còn cô uống gì?
Vẫn sự im lặng trong giây lát, cô nhân viên lại tiếp tục hỏi :
- Dạ, còn cô uống gì?
Bỗng tôi đưa mắt nhìn nàng, nàng giật mình quay lại thấy cô nhân viên vẫn đứng đó, nàng vội buông: “ Cho tôi 1 ly cam”. Lát sau cô nhân viên đem ra 1 ly café sữa và 1 ly cam vắt. Tôi lại có thói quen múc từng muỗng ca phê bé tí rồi đưa vào miệng, cái vị ngọt của sữa trộn với vị đắng của cà phên mà bấy lâu nay tôi vẫn hay uống bỗng sao hôm nay thấy quyến rũ lạ thường. Sao những lời hỏi thăm bâng quơ, nàng im lặng một lúc. Bất ngờ nàng hỏi: “ Có khi nào anh định cưới em không?” . Tôi khựng lại, mắt mơ màng. Tôi có nghe lầm chăng? Có phải tôi đang mơ ? Không, đó là sự thật, tôi vội vàng nắm lấy tay nàng như trong mơ tôi vẫn thường thấy, miệng tôi lắp bắp” anh…anh… hạnh phúc quá em ơi! Anh cám ơn em!” Nàng nhỏm người về tôi, chạm lên môi tôi một nụ hôn. Tôi bỗng thấy mình như một thiên thần, với một đôi cánh bay giữa không trung. Cảm giác lơ lửng, lâng lâng đầy hạnh phúc. Nàng đã biến giấc mơ của tôi thành hiện thực. Bỗng tôi chợt dừng lại, nàng đoán được suy nghĩ của tôi, nàng nói “ Em biết gia đình anh khó khăn nên em có nhờ ba mẹ em giúp. Anh yên tâm. Ăn thua là anh sống với em sau này thế nào thôi”. Tôi chẳng thể hỏi thêm được điều gì vì có lẽ tôi sợ em đổi ý, sợ cái điều kỳ diệu ấy sẽ biến mất. Tôi thuyết phục cha mẹ tôi không khó bởi với cha mẹ tôi, tôi luôn là một đứa con ngoan trong gia đình, nói năng rõ ràng và chưa từng làm cha mẹ tôi thất vọng.
Thế rồi đám cưới giữa tôi và nàng đã xong. Trứơc ngày làm lễ trong đầu tôi luôn hình dung ra giây phút được ôm trọn lấy nàng trong vòng tay.Tôi thấy mình là một thằng đàn ông hạnh phúc nhất trên trần gian này, tất cả rồi sẽ ghen tỵ với tôi, tất cả. Tôi tự hào về sự nhẫn nhịn và lòng kiêu hãnh của mình. Tôi đã thắng!
Nhưng sau lễ cưới được 07 tháng, nàng đã sinh con. Một đứa bé trai nặng 3kg, rất kháu khỉnh, bụ bẫm và dễ thương nhưng nhìn tôi không thấy một nét nào là bản sao di truyền. Cha mẹ tôi im lặng, tôi… câm nín thở dài. Rồi tôi lại chờ đợi, chờ đợi một câu trả lời, và rồi nàng cũng thổ lộ “ Em xin lỗi anh, em chỉ buông thả có một lần với Q… nhưng em không muốn lấy anh ta. Em yêu anh, em cần anh như một người cha đích thực của đứa trẻ”. Tôi vẫn không nói được điều gì, nhưng tôi không nắm lấy tay em như lần trước mà tôi lại lặng lẽ đứng dậy rồi bước ra ngoài. Tôi thấy nặng nề, dường như có ai đó đang lôi kéo ở phía sau tôi, tôi bước chậm chạp lê từng bước. Giữa tôi và nàng giờ đây đã có vết nứt rạn vỡ. Tôi vẫn yêu thương nàng và con của nàng, chẳng ghét bỏ gì cả. Nhưng khi ẵm nó trên tay, tôi vẫn không sao cảm nhận hết được tình cảm thiêng liêng của một người cha dành cho con. Mặc dù quả thật đứa bé đó đẹp như một thiên thần.
Trời đã công bằng khi cho phụ nữ có sắc đẹp tuyệt trần, để họ được yêu thương và chiều chuộng. Điều đó thật đáng quý. Nhưng nếu sắc đẹp đó được đi chung với lòng trung thực thì đáng trân trọng biết bao !
( HếT )
HKBT
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.05.2010 18:33:03 bởi HKBT138 >