Truyện Ngắn: NHỮNG CHUYỆN TÌNH QUANH TÔI
HKBT138 20.06.2009 10:49:00 (permalink)
Thân chào tất cả mọi người!
 
Hôm rày đọc nhiều truyện của mọi người mà HKBT thấy thích quá! Hôm nay xin phép cả nhà cho HKBT mở một topic ở đây nha!
Lần đầu tiên viết truyện, có thể có nhiều sai sót mong rằng sẽ nhận được sự giúp đỡ của mọi người!
 
Lính mới chân thành cám ơn!
 
HKBT.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.06.2009 10:59:38 bởi HKBT138 >
#1
    HKBT138 20.06.2009 10:59:03 (permalink)
    NỖI BUỒN CUỐI THU
     
    ***
     
             Tôi đang ở nhà xem tivi, bỗng nghe tiếng xe máy chạy vào sân nhà rất nhanh. Đứng dậy tôi thấy cậu (bạn tôi) và chị hai của Quyên đang tiến vào nhà. Tôi vội mặc nhanh cái áo và chiếc quần dài vào. Khi vừa bước lên chào với nụ cười chưa khép lại trên vành môi. Tôi đã ngã quỵ xuống đất khi nghe câu nói từ chính người cậu của Quyên mà cũng chính là bạn học chung khóa của tôi:
         - Mày còn đứng đó làm gì nữa, theo tao ra nhà lẹ lên. Quyên – Nó chết rồi, ra gặp nó lần cuối đi

     
    Tôi bàng hoàng ngã quỵ xuống đất, tôi như không tin vào lời cậu nói, tôi đưa mắt nhìn sang chị Ngân, chị buồn và gật đầu. Tôi không thể đứng dậy liền được, cũng không thể nói lời nào  cho đến khi cậu đến đỡ tôi đứng dậy, tôi như người mất hồn vội chạy ra lấy xe và thúc:
                -Nhanh nhanh lên cậu ơi, chị ơi!

     
     Tôi lao xe nhanh như thể trên đường chỉ có tôi, gió và bụi. Tôi không thể suy nghĩ, cũng không biết nguyên nhân nào khiến tôi như thế khi tôi và Quyên chẳng là gì của nhau.
     
    ***

                Chuyện xảy ra cách đây 5 năm, ở một vùng quê nhỏ thuộc tỉnh lẻ của miền quê sông nước Đồng bằng Sông Cửu Long. Một gia đình nọ có bốn cô con gái thật xinh và một cậu bé hết sức ngây ngô. Gia đình cũng không thuộc dạng giàu có thế nên hai người chị cả đã sớm bước vào cuộc sống để mưu sinh. Còn nàng- một cô gái mới lớn với bao nhiêu là mơ ước trong lòng. Nàng luôn khao khát được vươn tới những điều mà mọi người có thể làm được.Thế nhưng cuộc sống không như những gì mà họ thường ước mơ, mà trái lại nó còn đeo bám tôi mãi cho tới hôm nay vẫn còn lưu giữ.
     
             Một ngày cuối tháng chín khi lá thu úa vàng lác đác từng chiếc cuối mùa, gió hanh se lạnh từng đợt thổi như đang cào xé trong lòng những người chứng kiến trong buổi tiễn đưa hôm ấy. Một người con gái đã ra đi mãi mãi không về, nàng đã chết. Một cái chết bất ngờ và đầy đau xót.
     
    Ở nhà, nàng là người con gái thứ ba sau hai người chị tên Ngân và Cương. Không biết duyên số có ghanh ghét với sắc đẹp mà thượng đế đã ban cho nàng hay không mà dường như cuộc sống đã ban cho nàng tất cả rồi lại lấy đi tất cả trong phút chốc. Nàng tên Quyên, một cái tên mà rất nhiều người nhắc đến sau cái ngày đầy u ám ấy. Nhà Quyên đầu xóm, nhà tôi giữa xóm, cách nhau chỉ độ 1 km, thế nên ngày hai buổi ra vào tôi đều ghé qua nhưng chưa một lần bứơc chân vào thăm. Tôi là một thằng quê mùa và hay mặc cảm vì bản thân nên cứ thế mà thời gian trôi qua hơn 1 năm mà tôi vẫn chưa dám nói lời yêu thương với Quyên, dẫu rằng gia đình Quyên ai cũng biết rõ điều đó. Rồi đến cái năm tôi học lớp 11, Quyên thì nhỏ hơn tôi một tuổi nên học dưới tôi một lớp, lúc bấy giờ mọi chuyện đã khác. Quyên đã bắt đầu yêu và nhung nhớ một người nhưng người đó chẳng phải là tôi … Tôi đã buồn, buồn rất nhiều, tôi chúi đầu vào việc học  và năm đó tôi đã là một học sinh tiên tiến nhất lớp… Thế nhưng khi niềm vui ấy chưa hết tôi đã phải lặng đi khi lại phải đối diện với một việc mà tôi không biết cách giải quyết thế nào. Sự việc đến quá bất ngờ như giữa trưa nắng gắt trời bỗng đổ mưa rào làm mình nghẹt thở vì hơi đất nồng nặc bốc lên. Quyên đã mất.
     
             Hôm đó trời như cũng khóc thương cho số phận kém may mắn của Quyên, vài giọt mưa thu lất phất cùng những cơn gió lốc mang theo vô số những hạt bụi làm lòng tôi tê buốt. Cũng như mọi người tôi đang đứng chờ đợi sự xuất hiện của chiếc xe định mệnh, mọi người như chìm lắng trong sự im lặng và chờ đợi. Cuối cùng chiếc xe cũng xuất hiện và dừng đúng trước nhà của Quyên. Một sự xôn xao rồi lại nín lặng, một sự xuất hiện và rồi tiếng khóc, một chiếc cán dài khăn trắng che đắp, một sự bùi ngùi thương tiếc xót thương …  Chiếc cán được đặt xuống, tiếng khóc lại òa lên vang cả một bầu trời, mẹ Quyên như ngất đi không còn đứng được như trước đó 1 phút, bà lê lết lại gần Quyên miệng khẽ gọi tiếng nấc:
              - Quyên… Quyên … Quyên ơi…ơi … Sao con bỏ mẹ lại…

     
    Bà chỉ biết bò rồi trườn trên đất như một người chẳng còn xương sống. Còn tôi như cây khô đứng lặng nhìn Quyên nằm trong vẻ hồn nhiên, ngủ một giấc ngủ thật dài. Tôi vội quay đi để cố kiềm lại giọt nước mắt đang đọng ở khóe mi, mọi người đưa Quyên vào nhà rồi trang điểm lại cho vẻ mặt thêm tươi tắn xinh hơn. Mẹ Quyên giờ đã ngất đi sau cơn xúc động ấy. Bỗng tiếng trống ở đâu vang lên từng hồi làm tôi giật bắn người. Tôi vội bước xuống sau nhà phụ giúp công việc cùng mọi người. Đây là lần đầu tiên tôi bước vào nhà Quyên nhưng với tâm trạng đầy buồn rầu không giống như những chàng trai lần đầu tiên bước vào nhà bạn gái của mình, họ rất vui và hồi hộp nhưng đối với tôi thì ngược lại hoàn toàn….
    Trong khi mọi người vẫn đang hối hả làm những công việc cuối cùng cho Quyên thì khi đó trên đường lên Thành phố Hồ Chí Minh, chị Cương của Quyên cũng đang trong tình trạng hết sức nguy khốn, vẫn nằm bất động và thở bằng oxy. Vụ tai nạn giao thông thảm khốc đã vô tình cướp đi vĩnh viễn người em gái của chị mà giờ này chị vẫn nằm đó nào có hay biết điều chi. Quả là một sự mất mác quá lớn! Mãi đến sau này tôi mới được biết là mọi người luôn giấu kín chuyện này đối với chị Cương cho đến khi chị đã có thể xuất viện  về nhà. Giờ đây chị cũng có khác gì một người tàn phế đâu, chị bị liệt nửa người, đi cũng chẳng được, chạy càng không thể. Nhìn chị mà tôi cảm thấy đau xót vô cùng. Chị vẫn vui, vẫn bình thản khi gặp tôi, chị vẫn nở nụ cười thật đẹp chào đón tôi đến thăm.Tôi biết ngoài mặt chị vui vẻ tươi cười nhưng nào có ai chịu đựng được nỗi đau bị mất người thân bao giờ. . Tôi bước vào nhà thắp cây nhang cho Quyên, nhìn hình Quyên non trẻ tươi xinh lòng tôi càng cảm thấy buốt nhói vô cùng. Có lẽ tôi đã khóc, mà chính xác là đã khóc nhưng tôi không biết là tôi đã khóc bao giờ, chỉ biết rằng khi quay ra thì mọi người nhìn tôi bằng những ánh mắt lạ kỳ. Tôi ngồi xuống trò chuyện cùng chị Cương một lát, tôi đã cố gắng không nhắc đến một lời nào về chuyện ấy nhưng tôi cảm nhận được một nỗi buồn vô tận từ chính những lời nói của chị. Tôi quay sang trò chuỵên cùng chị Ngân và cậu Quyên để cố gạt đi nỗi buồn đang tìm cách dâng Quyên trong lòng của chị Cương. Trước khi về tôi không quên xuống nhà để thăm hỏi cha mẹ Quyên. Mẹ Quyên đã già thêm rất nhiều, nhìn sơ sát gầy gòm rất đáng thương. Bước ra đường mà lòng tôi vẫn còn nặng trĩu vô cùng, tôi chạy xe về nhà rất chậm và tôi cảm nhận được có một nỗi buồn nào đó đã và đang đi theo tôi. Tôi quay lại nhìn lần cuối và khẽ nói:
    -         Chúc chị Cương mau sớm bình phục và vượt qua tất cả thử thách. Chúc mọi người mau tìm lại được niềm vui và hạnh phúc dưới mái gia đình.
     
               Tôi tiếp tục đạp xe quay về nhà và lòng thầm nhủ là sẽ không bao giờ đặt chân đến đó dù chỉ là một lần thôi. Cơn gió thu vẫn thổi và nỗi buồn cuối thu vẫn thế theo tôi mãi cho đến bây giờ vẫn chưa nguôi.
     
     
    (Hết)
    HKBT.
     
    #2
      HKBT138 20.06.2009 11:05:34 (permalink)
      MỘT NGƯỜI ĐI
       
       


      Đêm vắng lặng trải nỗi buồn trước mặt
      Em ra đi tìm về chốn bình yên
      Chiếc lá rơi anh vô tình cúi nhặt
      Chợt nhận ra lòng vẫn mãi triền miên.

      Yêu và nhớ ôi những ngày hạnh phúc
      Thế mà nay chia hai ngã âm dương
      Em và anh chia hai đường cách biệt
      Đối mặt nhau mà mãi mãi xa rồi.

      Anh yêu em chưa một lần dám tỏ
      Giữ trong lòng bao lời ngỏ khó trao
      Giờ gào thét em đã mãi nơi nao
      Còn đâu nữa nỗi xót thương nghiền nát.

      Gió vi vu ngàn năm vẫn thổi
      Xé tim tôi quặn thắt lòng đau
      Đây bạn bè nhiều đứa nông nổi
      Đứng ở đây cùng tiễn em về.

      HKBT138.
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 20.06.2009 11:08:39 bởi HKBT138 >
      #3
        HKBT138 20.06.2009 11:12:23 (permalink)
        TỪ GIÃ MỘT NIỀM ĐAU
         


        Tình chợt đắng, đêm chợt dài thức trắng
        Men tình say khi tỉnh rượu mệt nhòai
        Yêu dấu cũ cũng theo đó dần phai
        Người chợt tỉnh sau giấc dài mộng mị
         
        Môi khô tím cách gì làm đỏ lại
        Mắt thâm quầng cách gì làm sáng tươi
        Cây khô héo cách gì làm đỏ lại
        Lá thu rơi cách gì gắn lại cành
         
        Đời đã khó vày vò chi dĩ vãng
        Hãy quên mình mọi vật sẽ bình an
        Đừng lưu luyến một chút nhụy hương tàn
        Chẳng thể nào cam một giọt sương tan
         
        Mình tưởng sống phải cùng nhau để sống
        Để dìu nhau xây hạnh phúc lâu dài
        Mình tưởng mộng phải cùng nhau xây mộng
        Để tương lai đẹp mãi muôn đời
         
        Nay tình hết và người cũng chết
        Thì còn đâu mộng thuở xa xôi
        Xin gói cho ai làm kỉ niệm
        Cho một lần từ giã một niềm đau.

         
        HKBT
        #4
          HKBT138 20.06.2009 11:24:23 (permalink)
          HẠ TRẮNG
           
           
          Không gian lặng một buổi chiều sửng sốt
          Em ra đi tìm về chốn bình yên
          Anh gào thét giữa núi đồi nắng đốt
          Nỗi xót thương nghiền nát cả hồn điên.
           
          Ôi! Mới đó những ngày vui hạnh phúc
          Anh đắm say hương tóc của nàng yêu
          Nào ngờ đâu cuộc đời em ngắn ngủi
          Gởi nụ hôn rồi vĩnh biệt ra đi.
           
          Bên ngỏ lạnh đang chờ anh tới bước
          Gió vi vu đêm tối sập mịt mù
          Thời gian mãi lệ sầu chưa lấp được
          Trước quan tài lá rụng ngàn thu.
           
          Bầu trời quầng vũ, khói sương nghi ngút
          Nhìn hình em non trẻ cười tươi xinh
          Đây bạn bè đứng lại vài giây phút
          Tiễn em về với thế giới lặng im.
           
          HKBT.
          #5
            HKBT138 20.06.2009 11:38:49 (permalink)
            PHÚT CUỐI

            Em chỉ ra đi có một lần
            Mang sầu li biệt cho người thân
            Nhưng em đâu biết có kẻ lạ
            Âm thầm đứng khóc lệ vạn lần.
             
            Em nằm đó tâm hồn thanh thản
            Chốn dương trần anh nghe chứa chan
            Tim như vỡ hỡi người yêu hỡi
            Sao ra đi bỏ lại mình anh?
             
            HKBT.
            #6
              HKBT138 20.06.2009 11:40:21 (permalink)
              BẾN TRE, MÃI VẮNG MỘT BÓNG NGƯỜI


              Bến Tre trời chiều buồn man mác
              Dưới những hàng cây xanh ngát mộng mơ
              Lối cũ ta về chừ đã nên thơ
              Mà hoang vắng nghe sầu đau trĩu nặng.

              Bến Tre trời mưa buồn giọt nhớ
              Giọt nặng dài, giọt trăn trở bơ vơ
              Tháng ngày qua ôm chất chứa mong chờ
              Nay nặng gánh nghe hồn buồn da diết.

              Bến Tre giờ đây có ai biết
              Có người ngồi tưởng nhớ tương tư
              Một hình bóng, giờ chưa rõ thực hư
              Giữa muôn tiếng côn trùng ríu rít.

              Bến Tre ơi giờ người xa mù mịt
              Bỏ lại trên đời bao hụt hẩng cô đơn
              Bến Tre ơi xin chớ có trách hờn
              Vì xa mãi một bóng người... nên thế...

              HKBT.
              #7
                HKBT138 20.06.2009 11:43:09 (permalink)
                SINH NHẬT BUỒN


                Em à, mình xa nhau bao lâu rồi nhỉ!
                Có phải là đã chín tháng ba năm?
                Ôi cái ngày được nhìn ngắm em nằm
                Hai mắt nhắm, thật hồn nhiên bé bỏng.
                 
                Em tôi đấy xinh đẹp tựa hoa hồng
                Sao cuộc đời ngắn ngủi phủi tay không
                Để giờ giọt nước mắt tôi đong
                Trong đêm tối sinh nhật buồn cô lẻ.
                 
                Em xa rồi lòng thật buồn quạnh quẻ
                Nhớ về em, nhớ món quà nhỏ xinh
                Bàn tay em nắn nót từng chữ tình
                Bao đêm thức âm thầm bên ánh lửa.
                 
                Em xa rồi tim tôi còn một nữa
                Sống vật vờ, ảm đạm thiếu niềm tin
                Có những đêm chấp váy tôi cầu xin
                Em hạnh phúc bên kia bờ thế giới.
                 
                Khi đau buồn xin em hãy tới
                Sát kề bên trao hơi ấm của lòng
                Xoá tan đi băng giá của mùa đông
                Sinh nhật buồn không còn quanh đây nữa.
                 
                HKBT.
                #8
                  HKBT138 20.06.2009 11:50:06 (permalink)
                  HAI THẾ GIỚI

                  Hai thế giới giờ đây đã cách biệt

                  Chỉ mong chờ, chỉ ảo tưởng -gặp nhau
                  Thế giới kia mi có tự đời nao
                  Mà lại đến lấy đi người ta mến.
                   
                  Nỗi buồn kia như con thuyền không bến
                  Mãi lênh đênh trôi dạt bốn phương trời
                  Rồi chiều nay cứ thế sóng lên khơi
                  Ta lại đứng trước mồ thơm hương khói.
                   
                  Nhìn di ảnh mà lòng nghe buốt nhói
                  Giọt lệ tuôn khóc cho kẻ dỗi hờn
                  Ta say sưa khóc như kẻ cô đơn
                  Nhưng thực chất ta vẫn hằng ôm ấp...
                   
                  HKBT 

                   
                   
                  #9
                    HKBT138 20.06.2009 11:52:12 (permalink)
                    GIẤC MỘNG
                     
                     
                    Giấc mơ vẫn mãi là giấc mơ
                    Như tôi vẫn mộng vẫn cứ chờ
                    Cuộc tình ảo tưởng tôi xây đắp
                    Mơ một ngày mai chắp cánh bay.
                     
                    Giấc mơ của tôi thật ngọt ngào
                    Hồn tôi say đắm bao xuyến xao
                    Người ơi ở lại vài giây phút
                    Cho thỏa nỗi lòng bao ước ao.
                     
                    Tiếng yêu từ lâu tôi cất giữ
                    Cho người đến giờ vẫn thực hư
                    Em ở nơi đâu đừng tan biến
                    Cho tôi kéo dài mộng hình như...
                     
                    HKBT
                    #10
                      HKBT138 20.06.2009 11:55:44 (permalink)
                                             CHUYỆN BA NGƯỜI
                       
                                                                       *** 
                       
                                  Hồi tôi còn học năm cuối cấp II , tôi có quen một người bạn tên Nguyện. Tôi và Nguyện tính ra cũng là bà con mà theo giai vế tôi phải gọi một tiếng chú. Nguyện bằng tuổi tôi và so về mọi mặt Nguyện đều thua tôi chỉ trừ cách ăn chơi và xài tiền của cha mẹ là Nguyện hơn thôi. Nguyện đá bóng rất khoé tuy Nguyện có dáng người rất nhỏ con. Nguyện rất ít nghe lời cha mẹ và mọi người nhưng cũng chẳng hiểu sao từ khi tôi và Nguyện trở thành bạn thân với nhau, Nguyện rất nghe lời của tôi nói. Trong trường lúc ấy Nguyện là người nhỏ dáng nhất và hầu như ai ai cũng đều biết đến Nguyện. Rồi cũng như những chàng trai khác, Nguyện cũng để ý rồi thầm thương một người con gái trong trường cùng khoá nhưng khác lớp.Cô ta tên là Mềm. Tên là Mềm nhưng ngược lại tính tình thì chẳng mềm tí nào, Mềm luôn gây được ấn tượng khi đứng trước đám đông. Cũng với dáng người nhỏ lùn rất cân đối mà Nguyện đã để rơi mất hồn mình vào đôi mắt đầy kiêu sa ấy.
                       
                      Nguyện viết chữ rất xấu, văn chương thì không giỏi. Thế là Nguyện đã nhờ đến tôi. Vào một ngày nọ, sau khi tan học đi về, Nguyện nói:
                      -         Hôm nay mày viết dùm tao lá thư được không? Chữ mày đẹp và rõ, mày viết dùm tao nhé!
                      -         Viết cho ai?  - Tôi ngạc nhiên nhìn và hỏi
                      -         Thì tao đọc cho mày viết!
                      -         Ừhm  … được  -  Tôi miễn cưỡng chấp nhận
                       
                      Bước vào nhà tìm lấy đôi giấy trắng, đặt lên bàn và liền viết ngay: “ Phú Long, ngày … tháng … năm …” Tôi liếc nhìn Nguyện cười khì và hỏi :
                      -         Ê, viết cho ai ?
                      -         Hì..ì… Viết cho …Mềm đó!  - Nguyện trả lời tôi lấp lửng
                      -         Tôi bật cười và thốt lên : Trời !
                       
                      Thế là cuối cùng tôi cũng viết xong một lá thư đầy tình cảm mong muốn được làm quen với Mềm thay cho Nguyện. Hôm sau Nguyện nhờ một người bạn của Mềm gởi cho Mềm lá thư ấy liền. Mềm có 2 cô bạn chơi rất thân tên là Phượng và Ngân. Bộ ba này gắn kết lại và được mọi người gọi là “bộ ba M-P-N” . Mềm cầm lá thư trên tay rồi liếc nhìn sang, Nguyện gật đầu chào rồi bảo tôi chở Nguyện quay về nhà. Qua hôm sau Nguyện nhận được lá thư hồi âm, không biết rằng trong lá thư đó viết gì mà Nguyện vui như là trúng số, cứ cười suốt buổi.
                      Rồi thư qua thư lại vài lần như thế, cho đến một hôm cả hai lớp chúng tôi đều được nghỉ về sớm, Mềm rủ hai chúng tôi xuống nhà chơi. Tôi thì không thích đi chơi vì cha mẹ tôi không cho phép và tôi thì rất ngại. Còn Nguyện thì tất nhiên là ok rồi. Nhưng tôi và Nguyện chỉ đi chung một chiếc xe đạp của tôi mà thôi, thế là Mềm tìm cách lấy cặp tôi và bắt buộc phải xuống nhà chơi cho bằng được. Cuối cùng tôi buộc phải đi. Rồi sau đó vài hôm Nguyện lại mời ngược bộ ba này lên nhà chơi nhưng không vào nhà Nguyện mà lại vào thẳng nhà tôi. Tôi bất ngờ khi thấy cả bọn kéo vào. Nhưng tôi cũng ra chào đón một cách nồng nhiệt, tôi mua đậu xanh, bột bán và bột khoai, đường cát và dừa khô về nấu chè để tiếp mọi người. Trong khi tôi đang cắm cúi nấu chè, Mềm thường trêu chọc tôi, nào là khen tôi giỏi, biết nấu ăn, biết phụ gia đình lại còn học giỏi… Rồi Mềm nói tôi mà giỏi thế coi chừng bị ế vợ đấy! Tôi cười đáp trả: Đừng trù ẽo nha! Lỡ bị ế thiệt là tôi bắt Mềm về làm vợ đó!
                       
                      Chỉ có câu trả lời vui như vậy mà sau đó hai ngày, tôi nhận được lá thư mà trong đời tôi đó là lần đầu tiên tôi có được. Mở gấp lá thư ra, tôi liền đọc vội. Đọc xong tôi quay sang nhìn Nguyện và nhanh tay nhét lá thư vào cặp. Nguyện chẳng biết chuyện gì xảy ra cho đến sau đó hai ngày, tôi vẫn nhận được lá thư thứ hai. Đọc xong tôi vẫn gấp lại cho vào cặp. Nguyện hỏi tôi: “Trong thư viết gì?”  Tôi cười đáp: “ Chẳng có gì cả!”. Cả hai lá thư đó tôi đều không có hồi âm lại liền mà trong lòng tôi lúc bấy giờ đang tồn tại một mối lo lắng không biết cách xử lí thế nào.
                       
                      Rồi cuối cùng tôi cũng quyết định viết một lá thư để hồi âm.
                       
                      Mềm thân!
                       
                              Lời đầu tiên xin gởi lời thăm hỏi sức khoẻ mạnh khoẻ đến gia đình Mềm. Riêng Mềm học giỏi và luôn vui, tươi trẻ.
                              Rất vui khi nhận được đến cả 2 lá thư mà Mềm đã gởi. Thật sự tôi rất bất ngờ khi Mềm nói vậy. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, nhiều đến nỗi tôi chưa từng suy nghĩ lâu như thế để chỉ giải quyết 1 vấn đề mà tôi chưa từng suy nghĩ đến. Cám ơn tấm chân tình mà Mềm đã gởi đến tôi, tôi xin nhận lấy. Nhưng tôi cũng xin trả lời những thắc mắc mà Mềm muốn hỏi, dù câu trả lời thế nào tôi vẫn mong chúng ta vẫn mãi là bạn tốt của nhau nhé!
                             Lá thư thứ nhất Mềm hỏi trong ba chữ M-P-N tôi chọn chữ nào ư? Mềm à, cả ba đều là bạn tốt của tôi, tôi không thể chọn ai và bỏ ai được, mong rằng Mềm hiểu. Lá thư thứ hai Mềm nói Mềm biết những lá thư gởi Mềm là do tôi viết. Tôi không chối bỏ là do tôi viết nhưng đó là những gì Nguyện muốn nói với Mềm, đó là tấm chân tình của Nguyện gởi đến Mềm, mong Mềm đừng hiểu lầm. Còn về suy nghĩ của Mềm về tôi thế nào thật sự tôi không bao giờ nghĩ đến. Xin cám ơn tất cả, cám ơn Mềm đã dành tình cảm cho tôi, cám ơn Mềm đã mạnh dạn nói lên quyết định của mình nhưng tôi chỉ có thể nói cám ơn Mềm thôi, mong rằng Mềm hiểu tôi mà đừng buồn giận, tôi chỉ có thể xem Mềm là bạn cũng như đối với Nguyện, Phượng và Ngân thôi.
                              Những gì tôi muốn nói thì đã nói ra tất cả. Mong rằng suốt đời ta vẫn mãi là những người bạn tốt. Chúc Mềm luôn vui và hạnh phúc! Thư cũng đã dài, tôi còn phải học bài nên xin dừng bút tại đây. Cảm ơn Mềm đã dành thời gian quý báo đọc qua lá thư của tôi.
                       
                      Thân ái!
                       
                       
                       
                      Sau ngày đó mọi việc tuy có chút ngượng ngùng nhưng rồi cũng sớm trở lại bình thường. Còn Nguyện vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra, Nguyện vẫn yêu Mềm. Thế rồi giờ phút cuối cấp II cũng đến. Trong nhóm 5 người chúng tôi, tôi là người học khá nhất, còn tất cả học yếu hơn tôi rất nhiều. Thế là tôi đưa ra ý kiến học nhóm để cùng nhau vượt qua kỳ thi chuyển cấp. Tôi làm nhóm trưởng đứng ra giải quyết mọi thắc mắc về bài vở cho mọi người. Cứ thế thời gian kéo dài và trôi qua hơn một tháng. Cuối cùng ngày thi cũng đến , tôi rất tự tin bước vào phòng thi. Tôi thi đỗ rất cao, nhưng ngược lại Phượng và Ngân đều không thể vượt qua. Chỉ có 3 người, 3 người với 3 ước nguyện khác nhau. Nguyện vẫn yêu Mềm, Mềm vẫn yêu tôi, tôi thì mơ ước học cao hơn, đi xa hơn.
                       
                      Cho đến ngày hôm nay khi tôi đã vượt qua được mọi thử thách, rồi tôi cũng đi xa gia đình sống tự lập, tôi tốt nghiệp một ngành nghề ở một trường Trung Cấp và rồi khi mới ra trường tôi có ngay một công việc tương đối ổn định. Còn Nguyện sau khi Mềm quyết đinh nói lời chia tay và nói ra sự thật  trong khi đang học cuối năm lớp 11 , Nguyện đã nghỉ học mặc dù tôi có khuyên bao nhiêu thì Nguyện vẫn cứ mặc. Ngày hôm nay tôi và Nguyện vẫn là bạn tốt của nhau nhưng đối với tôi đó là một cột mốc khó xử đầu tiên trong cuộc đời. Mềm thì vẫn thế, Mềm vẫn nói tiếng yêu tôi cho dù tôi đã thẳng thắn trả lời trước Mềm. Tôi hay thường ghé nhà Mềm để thăm mỗi khi có dịp về quê thăm nhà. Cha mẹ Mềm luôn xem tôi là một phần tử trong gia đình từ khi nào tôi cũng chẳng biết. Tôi hỏi Mềm thì chỉ nhận được câu trả lời là chính Mềm đã nói với mẹ cha là Mềm yêu tôi và cha mẹ Mềm thì cũng rất thích tôi.
                      Đã hơn 7 năm, một khoảng thời gian không dài cũng không ngắn để giữ mãi một mối tình, vậy mà Mềm vẫn yêu tôi. Tôi thì vẫn thế, vẫn trung thành với những gì đã nói ra . Giờ đây tôi cũng chẳng biết làm thế nào để có thể giải quyết tất cả trong một lần. Trong cuộc đời, tôi từng quản lý nhiều đội nhóm, từng giải quyết rất nhiều khó khăn. Chỉ cần bỏ thời gian suy nghĩ từ một đến ba ngày là tôi đã đưa mọi việc vào tầm tay để giải quyết tốt đẹp. Nhưng đây là việc đầu tiên trong cuộc đời mà tôi vẫn mãi không thể nào giải quyết được. Vậy có ai có thể cho tôi ý kiến ngay lúc này không?
                       
                                                                   ( Hết )
                                                                   HKBT
                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 21.06.2009 01:22:07 bởi HKBT138 >
                      #11
                        HKBT138 21.06.2009 01:08:33 (permalink)
                                    DÒNG ĐỜI NGHIỆT NGÃ
                         
                                                                                                               ***
                         
                         
                                 Đã hơn hai năm trôi qua, giờ đây vô tình gặp lại. Em vẫn như xưa , với vóc dáng lủ khũ nhọc nhằn như ngày nào, với mái tóc khô cằn và đôi gò má gầy gầy cao cao ấy. Tôi ngắm nhìn em hồi lâu rồi bỗng lên tiếng hỏi: “ Có phải em đó không Linh?” Em quay lại nhìn tôi vẻ mặt đầy ngượng ngùng… Em không nói lời nào… Tôi tiến lại gần hơn và hỏi tiếp: “ Có phải Linh không? Em không nhớ anh à! Nguyên nè!” Em khẽ gật đầu rồi vẫn cắm cúi làm tiếp.
                         
                               Sau buổi gặp gỡ hôm đó, tôi đã thức cả một đêm để suy nghĩ, nghĩ về em, nghĩ về kỉ niệm thời còn yêu nhau, nghĩ về ngày em gởi tôi tin báo thiệp hồng rằng em sắp lấy chồng… Tôi đã buồn, buồn nhiều lắm em biết không? Cái ngày định mệnh ấy tôi đã cố tình rủ bạn bè đi uống rượu mặc dù tôi không biết rượu nó sẽ cay và đắng như thế nào. Tôi muốn quên, quên đi tất cả, quên cả em và quên đi những gì em đã hứa với tôi. Ngày tôi rời bỏ quê hương theo con đường học vấn để cố tìm cho mình một tương lai tốt đẹp, em tiễn tôi ra đến tận bến xe. Hôm ấy trời đang nắng gắt, cái nắng chói chang của tháng sáu đầy ôi bức bỗng đâu đổ ào cơn mưa thật nhanh va dữ dội. Cái mùi đất nồng nàn bốc lên làm mọi người choáng ngợp sau cơn mưa. Em vẫn đứng đó nhìn tôi không nói một lời nào… chẳng biết mưa đã làm khuông mặt em ướt sũng đi hay là do em đã khóc mà mắt em đượm buồn, đầu hơi cúi xúông trong khi trên khuôn mặt ấy dòng nước vẫn đang thi nhau dổ xuống từng đợt. Tôi khoác tay bảo em về khi xe bắt đầu lăn bánh… Em vẫn đứng đó… Xe ra đến cổng, tôi vẫn quay lại nhìn em, tôi biết em buồn nhiều lắm, em không muốn xa tôi cũng như tôi không bao giờ muốn xa em… Tôi đã cố không nói một lời nào để khỏi làm em khóc nhưng tôi biết đã có giọt nước mắt nào đó đã chảy trên đôi má gầy cao của em.
                         
                                   Đêm hôm đó tôi và em đã nói với nhau thật nhiều, nhiều đến nỗi có thể nói rằng tôi và em quen nhau gần một năm vẫn không đủ để nói với nhau vào đêm hôm đó. Tôi đã hứa với em là sẽ về cưới em làm vợ khi tôi đã có việc làm ổn định đủ để tôi có thể chăm sóc và lo lắng cho em. Em động viên tôi rất nhiều, em nói tôi hãy cố gắng phấn đấu, em an ủi tôi đừng buồn đừng nhớ khi phải xa em, đừng bao giờ nhục chí khi gặp thất bại…Rồi em tựa người vào tôi, vòng tay tôi choàng ôm lấy em, siết chặt như không muốn rời xa em nửa bước. Hơi nóng toả ra ngày càng mạnh, hơi thở cũng như càng gấp gáp hơn trong giữa khoảng cách nhỏ hẹp giữa tôi và em. Sương khuya xuống lạnh cả một vùng trời cũng không làm em và tôi cảm thấy lạnh. Tôi ngồi sau em, ôm chặt lấy em trong vòng tay, còn em ngồi gọn trong vòng tay âu yếm của tôi. Cứ thế cho đến khi mặt trời của buổi bình minh sớm bắt đầu ló dạng. Một đêm dài đã qua và một ngày mới đã đến. Tôi cũng không biết rằng cuộc sống sau này của tôi có buồn tẻ hay dài lê thê như đêm nay hay không khi ở bên tôi không còn hình bóng của em luôn ở bên cạnh.
                         
                                     Rồi dần dần tôi cũng quen với nếp sống của xứ lạ quê người. Tôi vẫn thường xuyên về thăm em mỗi khi có dịp, còn em vẫn cứ thế mỗi tháng đều viết thư động  viên tôi cố gắng thật nhiều. Ấy thế mà thời gian nhanh chóng trôi qua gần hai năm, tôi đã cố gắng không làm em thất vọng về tôi, tôi luôn nhận được học bổng của mỗi tháng và rồi tôi chắt chiu, tôi mong rằng khi ra trường tôi sẽ kiếm một việc nào đó là tôi sẽ cưới em làm vợ ngay. Tôi học rất giỏi nên cũng được mọi người yêu mến… Cũng có những cô gái má thắm eo thon, tiểu thư đài cát muốn ngỏ lời làm quen nhưng tôi vẫn lạnh lùng từ chối vì tôi biết tôi yêu em đến chừng nào. Thế mà vào một ngày bình thường như mọi ngày, tôi từ trường về đến phòng trọ thì đã thấy ngay một lá thiệp hồng đã được đặt trên bàn của tôi tự khi nào tôi không biết. Bên ngoài ghi dòng chữ gởi anh Nguyên… Tôi liền mở ra xem…Tim tôi như vỡ tung… Tôi không thể tin vào điều tôi vừa thấy…tôi ngồi xuống cạnh góc bàn, tôi buông rớt cánh thiệp hồng báo tin em sắp lấy chồng… Tôi trở nên như người mất hồn lạc giữa đêm tôi mịt mù và cô đơn…Tôi chẳng biết làm gì bây giờ nữa… Em sắp lấy chồng ư? Chồng em là ai? Sao em không chờ tôi về?... Rồi tôi lại trách em, trách con người đã tàn nhẫn nỡ đối xử với tôi như thế này… Tôi hận, tôi hận em rất nhiều … Rồi tôi thề là tôi sẽ cố gắng chứng minh để em biết được tôi không bao giờ nói khoác, tôi sẽ chứng minh được tôi yêu em đến dường nào còn em thì chỉ đáp lại cho tôi một cánh thiệp hồng báo tin …
                         
                                    Thời gian đầu tôi cũng buồn rất nhiều, tôi tự mặc cảm với bản thân và rồi tôi tự khép kín lòng mình khi nào không biết. Rồi cuối cùng tôi cũng ra trường với một tấm bằng tốt nghiệp loại khá trên tay… Tôi bắt đầu xin việc, tôi đi khắp nơi để nộp hồ sơ… Thật may mắn cho tôi là chỉ sau mười ngày nộp hồ sơ tôi đã được một công ty nhận vào làm với mức lương thử việc rất thấp. Sau 2 tháng thử việc, mức lương của tôi bắt đầu tăng lên và giờ đây tôi có thể tự lo cho bản thân mình mà chẳng cần ai chăm sóc nữa… Trong thời gian làm việc ở công ty tôi ít hay về quê thăm gia đình, mà dường như kể từ ngày em có chồng tôi chưa một lần về lại. Rồi một hôm tôi bệnh do làm việc quá sức, được công ty cho nghỉ phép 5 ngày, tôi vội về quê. Tôi vẫn hỏi thăm về em và được biết qua lời mẹ tôi nói… Em lấy chồng là do cha mẹ em ép gả cho một người nào đó giàu có ở thành đô… Tôi nghe xong mà tim như quặn thắt từng cơn đau buốt lòng, tôi quay mặt vào tường giả vờ ngủ thiếp đi nhưng hai dòng nước mắt của tôi cứ tuôn trào mãi, tôi không thể nào níu lại được…Trời ơi vậy là em đã lấy chồng là do sự sắp đặt của gia đình em chứ nào em đâu muốn, vậy mà từ bấy lâu nay tôi vẫn trách lầm em, vẫn hận em rất nhiều… Mẹ tôi thì rất thương em, từ lâu mẹ đã xem em như là người trong gia đình, mẹ vẫn tiếp tục nói: Hôm đó nó có qua nhà và khóc với mẹ rất nhiều, nó nói nó còn yêu con rất nhiều, nó nói nó vẫn mãi chờ đợi con, vẫn luôn chung thuỷ một lòng nhưng vì chữ hiếu nó buộc lòng phải làm người phụ bạc, nó cầu xin mẹ đừng nói cho con biết để con cố gắng tiếp tục hoàn thành tốt còn đường mà con đã chọn… Mẹ nói đến đâu thì giọt nước mắt cuả tôi cứ chảy lăn dài đến đó… Tôi choàng người ngồi dậy ôm lấy mẹ và nói: Mẹ đừng nói nữa, mẹ biết con yêu cô ấy nhiều đến độ nào không, con cứ ngỡ rằng cô ấy phụ bạc…nào ngờ…
                         
                                    Nửa năm sau trên đường đi làm về, hôm nay tôi phải đi làm bằng xe buýt do xe tôi bị hư phải đem đi sửa hồi sáng. Tôi ra bến đỗ xe buýt ngồi chờ, chẳng biết trời gieo đất khiến thế nào mà lại cho tôi gặp được em. Tôi đã phải lấy tay dụi vào mắt mình mấy lần thì mới dám lên tiếng gọi: “ Có phải em đó không Linh?”. Một người đàn bà gầy gòm hốc hác đang quét rác bên lề đường bỗng ngốc lên đưa mắt nhìn khi nghe có tiếng người gọi tên mình. Bỗng em dừng lại khi ánh mắt hướng thẳng về tôi, em đứng sửng người trong chốc lát rồi em lại nhanh chóng quay đi quét tiếp những chiếc lá khô rớt bên vỉa hè, em cố tình quét thật nhanh và thật xa nơi tôi đang đứng. Tôi vội chạy theo sau phản xạ của em, tôi đến gần em và hỏi: “ Có phải Linh không? Em không nhớ anh à? Nguyên nè!” Em ngước nhìn tôi cười rồi đáp: “ Dạ, chào anh!”  -  Vẫn giọng nói quen thuộc ấy, vẫn đôi mắt chờ đợi ấy nhưng sao giờ đây khi đứng trước mặt em sau hơn hai năm xa cách kể từ ngày em lấy chồng, tôi lại cảm thấy chua xót nghẹn ngào… Tôi mời em vào uống nước nói chuyện, tôi và em kể cho nhau nghe rất nhiều chuyện mà cả hai đã từng trải qua trong suốt hơn hai năm qua. Buổi nói chuyện hôm ấy cũng nhiều và dài gần như buổi nói chuyện vào cái đêm hôm đó nhưng giờ đây em ngồi một bên bàn còn tôi ngồi một bên bàn đối diện nhau. Kể cho nhau nhau nghe rất nhiều nhưng có một điều quan trọng là giữa hai người chẳng có ai nhắc đến dù chỉ một lời về cái ngày định mệnh ấy. Từ rất lâu rồi tôi luôn muốn hỏi em tại sao và vì sao? Thế mà hôm nay khi đối diện cùng em, mặt đối mặt chỉ cách nhau có một chiếc bàn nhỏ vậy mà tôi vẫn không thể nào mở miệng hỏi em dù chỉ là một câu: Tại sao và vì sao ?
                         
                                                                         ( Hết )
                         
                                                                         HKBT.
                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 21.06.2009 01:11:10 bởi HKBT138 >
                        #12
                          HKBT138 22.06.2009 01:36:06 (permalink)
                                              TÌNH ĐỜI
                           
                                                     ***
                           
                          Yêu sao được khi đã gọi nhau hai tiếng cô cháu…!
                           
                          Tôi trả lời cô một cách đầy mạnh mẽ và dứt khoác, vì tôi đã có sự chuẩn bị từ trước. Tôi và cô quen nhau trong một dịp hết sức tình cờ. Đêm hôm đó tôi chở cô về, đường tuy xa nhưng tôi vẫn không cảm thấy mệt khi ở phía sau cô vẫn ngồi lặng im chẳng nói một lời nào.
                           
                          Tôi học thêm tiếng anh và tin học, lớp của tôi lại ở gần lớp cô nhưng chẳng khi nào tôi qua đó dạo chơi thế nên học gần nhau đến hai tháng mà tôi và cô nào có ai biết ai. Tối hôm đó lớp tôi về trễ hơn lớp cô, đi ngang qua lớp cô liếc mắt nhìn vào trong khi tôi cũng đưa mắt nhìn mọi người bước ra về. Tôi bắt gặp ánh mắt lạ lùng của cô, dường như ánh mắt đó có một sức hút lạ kỳ nào đó chỉ thoáng qua thôi mà đủ làm con tim non trẻ chưa một lần biết yêu của tôi bỗng cảm thấy bồi hồi. Khoảng mười phút sau lớp tôi cũng ra về, tôi lụi khụi dẫn chiếc xe đạp ra cổng. Tối hôm đó đường vắng tênh, gió từng cơn thoải nhẹ xào xạc làm lòng tôi cảm thấy khoan khoái. Tôi ngước mặt lên hít một hơi thật sâu rồi thở ra một cách nhẹ nhàng. Tôi đứng lại khi thấy cô vẫn còn đứng ở cổng trường, dường như cô đang chờ đợi ai đó đến đưa cô về.
                          Tôi dẫn chiếc xe đạp đến gần và dừng lại bên cạnh cô. Tôi không đẹp trai, không giàu có nhưng lại mạnh dạn và đầy tự tin.
                          - Tôi mở lời hỏi:  Em đứng đó chờ ai à?
                          - Cô cười đáp lời tôi :  Dạ chờ ba
                                      - Ba em chưa tới à ?
                                      - Dạ chưa
                                      - Em có gọi điện cho ba chưa? Hẹn mấy giờ mà giờ chưa tới?
                          Cô không trả lời tiếp mà chỉ cười khì cho qua chuyện … Chợt tôi hiểu là cô không có sử dụng điện thoại thì làm sao liên lạc với ba cô bây giờ. Tôi nhìn trời rồi nói: “ Em có số điện thoại của cha em không?  Tôi liền móc trong túi ra chiếc điện thoại motorola đời cũ đưa vội cho cô. Cô cầm rồi quay sang một bên bấm số. Lát sau cô quay lại trả tôi, tôi cười nhận lại.
                          -         Cám ơn anh, cám ơn anh nhiều lắm!
                          -         Hông có chi… Thế khi nào cha em đến?
                          -         Ba bận rồi không đến được.
                          Không biết trời xuôi đất khiến thế nào mà lại trùng hợp đến thế, tôi đưa mắt nhìn đồng hồ rồi nhìn xung quanh, 9g40 tối rồi ư? Đường lại vắng quá… Tôi đưa mắt nhìn cô, cô cũng nhìn tôi, cái ánh mắt như đang cầu cứu hãy đưa cô về vì đường xa lại vắng người qua. Tôi không bỏ qua cơ hội được chở cô về để làm quen. Và thế là cô ngồi sau yên xe của tôi, tôi bắt đầu đạp từng vòng xe chầm chậm để cô làm quen với đà tốc độ. Đến giao lộ ngã tư, tôi hỏi thăm nhà cô về đường nào. Không ngờ nhà cô lại ở gần nhà tôi đến thế, chung đường lại chung phố, tôi thầm nghĩ có lẽ tôi sẽ có cơ hội chở cô thêm vài lần nữa đây, rồi tôi sẽ có dịp làm quen với cô và rồi từ từ tôi sẽ chinh phục được cô, chinh phục được ánh mắt lạ lùng khi cô bước ngang qua lớp. Buổi tối hôm đó tôi và cô nói chuyện rất ít mà dường như là không.
                           
                          Thế rồi kể từ ngày đó tôi và cô gặp nhau nhiều hơn, trò chuyện cùng nhau nhiều hơn và rồi tôi chở cô về nhiều hơn. Tôi bắt đầu thấy nhớ cô, mỗi lần bước vào trường, việc đầu tiên là tôi đưa mắt nhìn tổng quát xem cô đang ở đâu…Nếu như hôm nào đó không gặp cô,tôi cảm thấy thiếu vắng điều gì đó mà tôi không trả lời được. Chắc có lẽ tôi đã yêu, tình yêu đầu đời, tình yêu hoang sơ không vụng lợi đến trong tôi lúc nào không hay biết…Cứ thế tôi và cô lúc nào cũng vui vẻ và hạnh phúc, một thứ hạnh phúc không nói được bằng lời. Lúc nào cô cũng cười thật tươi , thật nhẹ nhàng trong mọi cử chỉ khi ở bên tôi…Dần dần tôi quen với cảm giác luôn có cô ở bên cạnh dẫu rằng cả hai đều chưa nói điều gì, chưa có với nhau dù chỉ là một lời ước hẹn.Tôi biết cô cũng như tôi, vẫn đang suy nghĩ và chờ đợi một điều gì đó ở đối phương , cô đang chờ tôi cho cô một lời hứa hẹn chân thành, còn tôi dẫu rất muốn bày tỏ nhưng lại ngại ngùng khó xử… Rồi thời gian trôi qua khoảng gần 3 tháng, tôi được vào nhà cô chơi. Sau hai ba lần như thế tôi được cha cô và rồi tôi cùng cha cô trò chuyện. Thật mỉa mai cho tôi là sau cuộc nói chuyện ấy, tôi đã thay đổi hoàn toàn. Tôi không còn vui vẻ hay cười thật tươi trước cô nữa, mà ngược lại giờ đây nó được thay thế bởi vẻ mặt lạnh lùng, quát tháo, hay cọc cằn của tôi….
                          Cô giận tôi, một ngày rồi hai ngày, rồi một tuần trôi qua. Tôi cố vẻ làm như chẳng có chuyện gì xảy ra. Còn cô chẳng biết chuyện gì đã xảy ra, sau một tuần giận dỗi , cô cũng quyết định chủ động tìm đến tôi để hỏi cho ra lẻ mọi chuyện. Tôi vẫn không trả lời cô, chỉ quẩn quanh nói trăng nói gió nhằm gạt đi câu trả lời ấy. Cô vẫn không bỏ cuộc, cô vẫn nhắc lại câu hỏi mà cô muốn chính tôi phải trả lời: “ Tại sao anh lại lạnh nhạt với em? Tại sao anh lại đối xử với em như vậy? Em biết là có chuyện gì xảy ra với anh đúng không? ” Tôi trả lời không nhưng rồi tôi cũng phải nói: “ Em hãy về hỏi cha em xem mọi chuyện thế nào? ”
                          Hai hôm sau gặp lại, tôi không biết cô có hỏi cha mình không nhưng dường như cô bắt đầu cũng có thái độ giống tôi cách đó vài ngày. Cô bắt đầu tránh mắt tôi. Dường như cô đã biết mọi chuyện. Hôm đó tôi và cha cô nói chuyện với nhau, cha cô hỏi thăm về gia đình tôi và sự thật là giữa gia đình tôi và gia đình cô có một mối quan hệ gắn kết từ người ông… Tôi và cô là hai cô cháu …Tôi vẫn không tin nên vội về nhà hỏi cha mình, nhưng chính miệng cha tôi đã thừa nhận thì đến lúc này tôi muốn không tin cũng chẳng được. Tôi và cô là hai cô cháu!
                           
                          Dường như cô đã yêu tôi nhiều hơn những gì tôi nghĩ, bề ngoài trông có vẻ lạnh nhạt lạ lùng nhưng trong lòng vẫn luôn khao khát chờ đợi một điều gì đó xảy ra…Còn tôi vẫn không thể nói bất cứ điều gì nữa… Tôi suy nghĩ bây giờ khi gặp cô tôi có còn mạnh miệng gọi là “em” nữa không? Hay phải gọi là cô chứ? Rồi cô sẽ gọi tôi là gì?... ôi bao nhiêu là câu hỏi cứ quẩn quanh trong đầu tôi… Cuối cùng chuyện gì đến rồi nó cũng đến như một điều tất yếu, cô tìm gặp tôi. Đối diện với cô bây giờ tôi như một đứa bé ngây ngô vụng dại, khờ khạo đến phát điên. Cô nhìn tôi hồi lâu rồi cũng buông lời hỏi:
                          -         Anh nghĩ bây giờ nên làm gì? Anh đã suy nghĩ chưa?
                          -         Cũng chẳng biết nữa… Tôi trả lời cọc lóc
                          Thật sự tôi đã suy nghĩ rất nhiều về điều đó và tôi biết rất rõ cái ngày hôm nay sẽ xảy ra trong tương lai. Và hôm nay nó đã đến, tôi cũng mạnh miệng trả lời cô một cách thẳng thắn và dứt khoác. Nhưng hôm nay gặp lại cô vẫn gọi tôi một tiếng “ Anh” nghe rất quen thuộc và ngọt ngào. Cô làm tôi lại phải sắp xếp những suy nghĩ trong đầu tôi lại một lần nữa.
                          -         Em đã biết mọi chuyện. Em đã suy nghĩ rất nhiều, em biết tại sao anh lại thế này! Em biết giữa chúng ta có quan hệ bà con nhưng ở rất xa rồi mà, bà nội em và bà cố anh là hai chị em ruột nhưng em và anh thì chẳng có máu mủ gì cả.
                          Tôi vẫn im lặng nhìn cô. Một tiếng thở dài buông ra.( hừ…ừ…) từ cổ họng của tôi. Rồi cô nói tiếp:
                          -         Sao anh không nói gì?
                          Tôi vẫn lặng im.
                          -  Vậy em muốn anh trả lời em một câu hỏi thôi!
                          -  Cô muốn hỏi gì?  -  tôi gượng gạo hỏi lại cô.
                          -  Em muốn biết anh có còn yêu em nữa không?
                          Tôi chẳng dám nhìn cô. Tôi vẫn lặng im không trả lời. Cô vẫn đứng đó chờ đợi câu trả lời của tôi. Tôi cúi mặt lặng im. Rồi cô lại hỏi tiếp câu hỏi ấy: “ Em muốn biết anh có còn yêu em nữa không? Trả lời em đi!” Bỗng tôi thét lớn :
                          -         Yêu sao được khi đã gọi nhau hai tiếng cô cháu!
                           
                          Cô lẳng lặng bỏ đi không nói một lời nào. Tôi vội ngước mắt nhìn theo nhưng chẳng gọi cô lại.
                           
                           
                                                                ( Hết )
                                                                HKBT
                          <bài viết được chỉnh sửa lúc 22.06.2009 01:47:05 bởi HKBT138 >
                          #13
                            HKBT138 14.07.2009 01:28:41 (permalink)
                            CÓ AI HIỂU ĐƯỢC TÔI KHÔNG?
                             
                            ***
                             
                            Đã qua nhiều năm chung sống với nhau, Kiệt và Út đã có với nhau một đứa con gái. Thế nhưng Kiệt vẫn nhớ kỉ niệm xưa, vẫn nhớ người cũ.
                             
                            Kiệt và Út cưới nhau đã gần 7 năm, cái ngày họ tổ chức đám cưới, tuy không lớn nhưng mọi người đến chúc phúc rất nhiều. Kiệt thì nghèo nhưng rất đẹp trai và thông minh. Hồi còn trẻ có biết bao cô gái đã phải lòng của Kiệt. Cuộc sống mưu sinh đã buộc Kiệt xa mái trường hồi còn rất sớm. Kiệt quyết chí khăn gói lên đường tìm việc làm để sống. Nhờ tính thông minh, chịu khó lại đẹp trai biết ăn nói nên kiếm một công việc đôí với Kiệt rất dễ. Rồi thời gian cũng trôi qua, tuy mức lương không cao nhưng cũng đủ để Kiệt trang trải mọi thứ. Ngày đó Kiệt làm cho một công ty chuyên bán xe tay ga ( thời đó xe tay ga có rất ít người mua) nên công việc cũng rất là nhàn, thỉnh thoảng trong tháng có vài chục người đến xem, đến hỏi giá cả rồi lại đi…
                            Rồi chẳng biết cái lí do gì mà trời xui đất khiến Kiệt được gặp Trang- một cô gái xinh đẹp, mĩ miều, làn da trắng như tuyết, đôi môi đỏ mộng tràn trề nhựa sống với một thân hình cân đối mà phải khiến cho rất nhiều người con gái khác ngưỡng mộ.Trang khoác trên mình một bộ đầm thật xinh màu xanh lam đầy gợi cảm , bước vào showroom trưng bày, Kiệt nhanh chân bước đến chào và giới thiệu. Ngay cái ánh mắt nhìn đầu tiên họ đã có cảm giác khác thường, từ ngoài chiếc xe loáng bóng 4 chỗ một người đàn ông bước vào. Kiệt và Trang chợt xua đi cảm giác bất chợt ấy, Kiệt nhanh chóng nhận ra đó là ông giám đốc, một người rất nghiêm khắc với nhân viên. Kiệt vội chạy đến mở cửa, vị giám đốc bước vào và tiến đến gần Trang. Rồi Kiệt lại quay đi và làm tiếp công việc của mình…Kiệt đang miệt mài lau lại những chiếc xe, dường như Kiệt khựng lại khi nghe có giọng ai đó vừa hỏi:
                            -         Chào anh! Anh tên gì?
                            -         Ah, anh tên Kiệt
                            -         Anh làm đây lâu chưa?
                            -         Cũng không lâu lắm, gần 1 năm rồi
                            ………
                             
                            Kiệt nhanh chóng nhận ra người con gái lúc nãy, nhưng giờ đây bên cạnh không có vị giám đốc nghiêm khắc ấy. Người con gái ấy rất nhẹ nhàng và thật dễ thương trong mắt Kiệt, Kiệt đã có thiện cảm ngay từ lần gặp gỡ hôm đó. Rồi vị giám đốc cũng trở lại xe và ra về cùng người con gái ấy, Kiệt vẫn nhìn theo và lòng lại luôn háo hức. Kiệt cũng chẳng hiểu cái nguyên nhân nào khiến mình trở nên như vậy. Xe đã chạy đi rất xa, Kiệt quay vào rồi mới chợt nhận ra rằng mình đã quên hỏi tên cô ấy… Chẳng biết cô ấy tên gì nhỉ? Cô ấy bao nhiêu tuổi? …
                             
                            Một tháng trôi qua, mọi việc vẫn bình thường.Rồi vị giám đốc lại đến, bên cạnh lại là cô gái ấy.Dường như Kiệt luôn chờ đợi ngày này rất lâu nhưng Kiệt cũng chợt nhận ra mình không với tới…. Nào ngờ duyên số trời se, vẫn như lần trước Kiệt lại có cuộc trò chuyện đầy thú vị với cô ấy. Lần này Kiệt không quên hỏi tên cô ấy… Thế rồi ngày tháng cứ thế trôi qua, Kiệt càng lại nhớ Trang và Trang cũng thế… Trang giờ đây không đi chung với vị giám đốc nữa mà lại đi một mình bằng chiếc xe tay ga thật sang trọng. Một tháng ghé 2 lần, 3 lần rồi 4-5 lần. Thời gian cứ thế trôi qua, mỗi tháng Trang lại càng đến showroom nhiều hơn và gặp Kiệt nhiều hơn. Rồi hai người có tình cảm với nhau, họ yêu thương nhau rất say đắm và chân thành. Hai năm yêu nhau trôi qua trong nồng nàn và đầy thơ mộng, rồi Kiệt cũng biết Trang là con gái của vị giám đốc ấy, Trang nhỏ hơn Kiệt hai tuổi, cả hai đều là trai tài gái sắc yêu thương nhau tha thiết. Ngày Trang dẫn Kiệt về nhà giới thiệu cho gia đình Trang gặp gỡ cũng chính là ngày định mệnh, là cái ngày mà sóng gió bắt đầu kéo đến chen giữa khoảng cách nhỏ hẹp mà bấy lâu Trang và Kiệt vun đắp.
                             
                            Cha Trang- một vị giám đốc đầy bản lĩnh, đầy nghiêm khắc và tất nhiên cũng đầy tự cao. Chính vì cái tính tự cao ấy mà ông ta đã chen chân vào cuộc tình đang tốt đẹp của hai người. Khi biết được con gái mình đã yêu Kiệt, một nhân viên nghèo lại quê mùa, không có gì trong tay ngoài cái vẻ chất phát, thật thà. Ông đã lên tiếng ngăn cản con gái mình. Nhưng Trang lại là người sống nội tâm, tính tình thật thà và luôn chung thuỷ, thế nên dù cha mình có nói bao nhiêu điều thì Trang vẫn cương quyết yêu Kiệt.Còn Kiệt vẫn miệt mài với công việc hằng ngày của mình, Kiệt luôn mong muốn trở thành chồng Trang, luôn yêu thương Trang hết mực và chăm sóc Trang hết cuộc đời còn lại. Nào ngờ cuộc đời không như ta muốn bao giờ… Rồi Kiệt cũng biết mọi chuyện, Kiệt rất buồn và mặc cảm, nhưng bao nhiêu đó không đủ để ngăn cản tình yêu Kiệt đã dành cho Trang. Thế là Kiệt và Trang vẫn tiếp tục yêu nhau nồng thắm, vẫn hết lòng vì nhau.
                            Giông tố vẫn không dừng lại ở đó, cha Trang vẫn tiếp tục tìm mọi cách để ngăn cản, một mặt không cho Kiệt và Trang ở gần nhau, mặt khác vì thương con gái nên không muốn làm tổn thương con mình… Rồi ông sắp đặt mọi chuyện nhầm chia cắt tình cảm giữa họ, ông cho nhân viên giả danh khách hàng đến nơi Kiệt bán nhiều hơn nhưng không mua , thế là Kiệt bị ghép vào tội để khách hàng vào nhiều mà mua ít, rồi cứ thế trừ lương… Xong vẫn chưa đủ ! Ông lại tiếp tục ngăn cản con gái mình không được đến  chỗ Kiệt nữa… Nhưng Trang vẫn tìm mọi cách để gần Kiệt…Tình yêu là thế, một khi yêu nhau hai người luôn luôn hướng về nhau, mọi vật xung quanh đối với họ đều trở nên vô nghĩa, hai người vẫn yêu nhau, tình cảm lại càng mặn nồng gắn bó hơn trước. Kiệt yêu Trang chân thành và Trang cũng vậy, Kiệt luôn tôn trọng và thương yêu Trang chân thật. Còn Trang từ lúc yêu Kiệt , Trang trở nên một con người khác hẳn, luôn dịu dàng đằm thắm, không còn trang điểm nhiều, những bộ đầm, váy thật gợi cảm lúc trước giờ đây đã được thay đổi bằng những áo sơ mi, quần jean và tây dài… Tình yêu của họ là thế, rất đẹp và đầy thơ mộng…Nhưng người đời vẫn thường nói, hồng nhan thì bạc phận và tất nhiên tình chỉ đẹp chỉ khi còn dang dở…
                            Qua nhiều thử thách, vị giám đốc vẫn không thể khuất phục được tình yêu cao quý ấy. Ông vẫn không bỏ cuộc. Thế là ông nghĩ ra cách tàn nhẫn hơn đối với Kiệt… Ông đã đưa vào công ty  một cô gái rất đẹp và đầy gợi cảm, nhiệm vụ của cô ta là phá tan mọi tình cảm mà Kiệt và Trang đã xây dựng bấy lâu. Một lần nữa Kiệt vẫn chứng tỏ tình yêu dành cho Trang là vô bờ bến. Người con gái ấy đã đóng giả là một người ngây thơ đến láo lĩnh hồng để chiếm tình cảm của Kiệt, Nhiều lần nhẹ giọng, mềm mỏng trước Kiệt, rồi rủ Kiệt đi chơi, đi uống nước đến việc nhờ Kiệt đưa về khi hết giờ làm…. Vị giám đốc sau vài ngày thấy mọi việc êm đềm đã tỏ ra đắc ý nhưng nào ngờ khi trải qua nhiều thử thách, con gái mình đã trở nên chính chắn và đầy bản lĩnh để hiểu ra đâu là giả dối, đâu là chân thật. Rồi vị giám đốc cũng dần nhận ra mình đã thất bại, ông đã lên tiếng ngăn cản dữ dội nhưng cũng không thể nào dứt được tình yêu của Kiệt và Trang. Sau vài lền lên tiếng vẫn không được, ông đã lặng im cho mọi chuyện diễn ra theo những gì Kiệt và Trang mong muốn. Tưởng chừng cuộc sống tốt đẹp từ đây sẽ đến với họ mãi mãi và họ sẽ được sống trong hạnh phúc.
                            Kiệt và Trang hân hoan vui vẻ và trở lại cuộc sống bình yên. Những ngày sống bên nhau của họ là những chuỗi ngày tràn đây tiếng cười và hạnh phúc. Nhưng họ cũng không bao giờ ngờ rằng hạnh phúc của họ đang được đếm ngược từng ngày, từng giờ…Sau một thời gian im hơi lặng tiếng, vị giám đốc vẫn âm thầm tìm cách chen chân vào phá hoại cuộc tình tốt đẹp đó mà theo ông nó không cân xứng với con gái ông… Ông mời Kiệt theo ông đi gặp gỡ làm quen với khách hàng, giao lưu tiệc tùng rồi ly qua rượu đến, sau đôi ba lần như thế., Kiệt cũng quen dần . Rồi một tối cũng như mọi khi, Kiệt theo chân vị giám đốc đầy thủ đoạn ấy đến một nhà hàng rất nổi tiếng ở đất Sài thành…Khi bia chào rượu tiễn một hồi khá lâu, Kiệt đã say mèm thì bỗng dưng Trang từ ngoài cửa nhà hàng bước vào, đi thẳng đến chỗ Kiệt đang nằm ngất ngưỡng trên bộ ghế salon mà xung quanh có rất nhiều người đẹp, họ ăn mặc hở hang , đầy gợi cảm đang bám bíu vào người Kiệt, làm những động tác gợi tình với Kiệt trong khi Kiệt như một người đã chết từ rất lâu…Trang gọi Kiệt trong nghẹn ngào nhưng Kiệt vẫn im tiếng, không một câu trả lời…Trang tức tưởi chạy ra khỏi nhà hàng… Một cảm giác lạnh người đã chợt đến trong cô, cô muốn khóc và gào thét thật to nhưng cô không thể. Chạy thật nhanh về nhà,rồi thẳng tiến vào phòng riêng, Trang úp mặt vào gối khóc tất tưởi, một sự đau đớn bức rứt đã đến với cô… Bên ngoài người mẹ già vẫn gõ cửa dồn dập và không ngớt tiếng hỏi: “ Chuyện gì vậy con? Nói cho mẹ nghe đi, đừng giấu mẹ như thế, hãy mở cửa ra Trang!” Nhưng Trang vẫn cứ khóc và chỉ biết khóc… Còn về Kiệt vẫn say mèm trong men rựơu, vị giám đốc xuất hiện và khẽ nhếch môi cười khi cô con gái vội chạy ra khỏi nhà hàng. Cuối cùng ông cũng thành công, ông tự mãn bước về nhà trong cơn hân hoan. Về đến nhà ông cũng lên phòng và gõ cửa , cũng những lời an ủi động viên Trang, ông tỏ ra thương tiếc ngẹn ngào nhưng thật ra trong lòng ông lại thầm cảm ơn những giây phút thế này từ rất lâu…
                            Sau khi tỉnh lại và biết được mọi chuyện đã xảy ra với mình vào tối đêm qua. Kiệt mới nhận ra từ lâu mình cũng chỉ là con cờ trong tay vị giám đốc đầy quyền uy kia. Thế mới biết sức mạnh đồng tiền nó có ma lực như thế nào. Kiệt tìm đến Trang nhưng chỉ nhận được sự cản trở từ gia đình Trang, còn Trang thì không xuất hiện nữa, cứ vẫn mãi ở trong phòng, chẳng biết ngày hay là đêm… Kiệt giằng co , van này, năn nỉ đến khóc lóc mong gặp được Trang nhưng cuối cùng Kiệt vẫn chỉ quay về Showroom trong nỗi thất vọng. Kiệt vẫn làm ở đó , vẫn nuôi hi vọng gặp được Trang để giải thích. Một ngày trôi qua trong buồn tủi. Một tuần trôi qua trong mong nhớ. Một tháng trôi qua trong chờ đợi. Rồi cứ thế hơn 2 tháng vẫn trôi qua mà Trang vẫn không xuất hiện, Kiệt vẫn đến nhà Trang nhưng chỉ nhận được sự xua đuổi thậm tệ, đầy nhục nhã… Kiệt vẫn bỏ ngoài tai những lời phiếm diện ấy… Rồi Trang cũng xuất hiện, trước Trang lúc này Kiệt như cây khô héo đã mất đi sức sống từ rất lâu, Kiệt già đi rất nhiều,mặt mũi hốc hác xanh xao. Trang bước lại gần Kiệt, nhìn Kiệt với ánh mắt khác hẳn ngày xưa. Trang nói: “ Anh hãy về đi, tôi không còn gì đối với anh nữa, tôi không còn yêu anh nữa. Anh hãy về đi, đừng tìm kiếm tôi làm gì!” Rồi Trang bước vào nhà trong sự ngơ ngác của Kiệt, Kiệt vẫn chưa nói được lời nào với Trang, một câu chào Kiệt vẫn chưa được nói, vậy mà Trang đã quay đi bỏ mặc Kiệt đứng chết nhìn theo mà nghẹo ngào nước mắt…. Kiệt viết vội một lá thư trước khi khăn gối trở về mái gia đình ngày xưa, nơi mà Kiệt đã từng gắn bó hàng chục năm qua với biết bao nhiêu tình thương, với biết bao nhiêu kỉ niệm… Kiệt vẫn cố sống tốt với mọi người, với cha mẹ mình, Kiệt không muốn kể cho bất cứ ai biết về những gì mình đã trải qua. Rồi thời gian cũng dần trôi qua, Kiệt vẫn không nguôi thương nhớ về Trang. Đêm nào Kiệt cũng nguyện cầu cho Trang luôn vui và hạnh phúc và Kiệt vẫn khóc từng đêm… Nhưng nào ai có thể hiểu thấu cho tâm tư của Kiệt bây giờ…
                             
                            Trang vẫn buồn và vẫn nhớ về Kiệt rất nhiều. Mặc dù giờ đây hai người đã xa nhau, đã không còn gặp mặt nhau cũng đã hơn 1 tháng… Cha Trang đã cố tình an ủi động viên con mình, nhưng đồng thời ông cũng biết được để dứt khoác mọi chuyện thì ông phải nhanh chóng giới thiệu cho con mình một người đàn ông thích đáng mà theo ông phải đầy đủ bản lĩnh và giàu có.Trang vẫn nghe lời cha mình làm quen và tiếp chuyện những người mà cha Trang giới thiệu nhưng không lúc nào tâm tư tình cảm của Trang thôi suy nghĩ về Kiệt… Rồi một tối chật vật trong phòng đã im lặng gần nửa đêm, Trang bước xuống nhà tìm thức ăn, Trang bỗng dừng lại khi thấy cha và mẹ mình vẫn còn thức và đang ngồi nói chuyện với nhau. Trang im lặng ngồi xuống cạnh cầu thang lắng nghe cuộc nói chuyện ấy. Trang đã không kiềm lại được những giọt nước mắt cứ đua nhau chảy dài trên má cô.
                            …….
                            -         Ông định làm gì với con Trang bây giờ nữa?
                            -         Tôi sẽ giới thiệu cho nó vài người nữa, họ đều thành đạt và có tíêng trong kinh doanh, chứ không phải hạn người nghèo nàn xó chợ quê mùa ấy đâu mà bà sợ
                             
                            Bà vợ im lặng sau câu nói ấy, bà cũng không biết ông chồng của mình từ bao giờ đã có những suy nghĩ như thế. Chính ông ta ngày trước cũng chỉ là một người đàn ông trắng tay chẳng địa vị.
                             
                            -         Bà cũng nên nói chuyện với nó nhiều hơn, nên khuyên nó chăm sóc sắc đẹp lại và nói nó hãy làm quen với những người mà tôi giới thiệu…
                            -         Ah mà không biết thằng Kiệt lúc này nó sau rồi nhỉ? Bà không nghe câu nói của chồng nên bà lại hỏi một câu hỏi ngược lại:
                            -         Ông chồng cười một cách vui sướng rồi nhếch môi khẽ nói:  Giờ này chắc nó đàng cắm cúi cong lưng ngoài đồng ngoài ruộng để cày để cấy kiếm cơm đó mà…
                            -         Tội nghiệp cho nó! Chỉ tội quá nghèo! Bà thở dài trong tiếc nuối
                            -         Bà thấy tôi sắp xếp mọi chuyện thế nào? Hoàn hảo chứ? Nếu ngày trước tôi không làm vậy chắc giờ này con Trang vẫn còn yêu nó đó, rồi đời con Trang sẽ đi đâu? Chúng ta chỉ có một đứa con gái, tôi không làm thế thì làm sao để nó hạnh phúc
                            -         Nhưng ông làm vậy có quá tàn nhẫn với thằng Kiệt? Rồi nếu con Trang nó biết ông sẽ làm sao?
                            -         Bà im đi. Trong thương trường là chiến trường, chẳng ai tàn nhẫn với ai hết, mạnh thì thắng, yếu thì thua vậy thôi. Tôi chỉ cho nó uống vài ly bia rồi bỏ tiền ra mời vài cô gái làng chơi đến hầu hạ nó, sau đó là gọi điện kêu con Trang nó ra. Thế là đâu cũng vào đấy!
                             
                            Ông bật cười khoái chí. Trang như chết lặng người đi trong phút chốc. Rồi Trang nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, Trang nhẹ nhàng về phòng rồi xếp gọn vài bộ đồ bỏ vào túi xách. “ Phải đi thôi! Phải tìm anh Kiệt thôi!” Trang vẫn lẩm bẩm trong miệng lời nói đó. Đã hơn nửa khuya, nhà đã tắt hẳn đèn. Mọi vật chìm trong bóng tối, thế nhưng vẫn có một bóng người len lỏi qua từng cánh cửa để thoát ra ngoài trong cái lạnh của hơi gió và sương. Cái bóng đó rón rén rất nhẹ và nhanh chóng đi thật nhanh xa dần xa dần rồi mất hút trong bóng đêm của phố phường thành thị. Trang quyết định lên xe khách và tìm về quê gặp Kiệt. Lòng cô lúc này đang dấy lên nỗi ân hận vì đã không tin tưởng vào tình yêu Kiệt đã dánh cho cô, trong đầu cô lúc này chỉ nghĩ về Kiệt. Hôm nay trời như lâu sáng quá hay xe đang chạy chậm, Trang tự hỏi khi gặp lại Kiệt sẽ như thế nào và cô sẽ nói bao nhiêu lời với Kiệt… Cô vẫn cứ mơ màng rồi ngủ thiếp đi…Xe đến bến đổ, mọi người bước xuống xe, Trang cũng mở mắt ra, bước xuống. ÔI quang cảnh ngày xưa vẫn đây, cây lá vẫn còn nguyên vẻ xanh mượt mà lần đầu tiên Kiệt đưa Trang về giới thiệu. Nhà Kiệt cách bến xe không xa, Trang vội bước nhanh về phía nhà Kiệt. Đi một lúc Trang bỗng dừng lại, Trang nhìn cây dừa mà cái gốc của nó hơi cong ra rồi thẳng lên như một chiếc ghế ngồi dựa mà ngày nào đó Kiệt dẫn Trang ra ngồi và cùng đùa giỡn dưới trưa hè. Giờ đây nó vẫn còn đó, mọi vật đối với trang vẫn rất quen thuộc. Trang bước vào nhà khẽ gật đầu chào mọi người, Kiệt đã đi làm từ rất sớm nên trong nhà chỉ còn lại hai cụ già đang ngồi uống nước trà đặc.Cha mẹ Kiệt vui mừng cười đón Trang, họ hỏi thăm Trang rất nhiều, rồi Trang cùng gia đình làm một bữa cơm đầy ý nghĩa, chờ Kiệt về rồi cùng dọn ra ăn. Trưa Kiệt làm về, tay vác một chiếc cuốc , còn tay kia cầm một sâu 3 con cá lóc thật to.Kiệt tắm xong bước vào nhà thì thấy cơm và thức ăn đã dọn ra sẵn, ngạc nhiên Kiệt hỏi: “ Sao hôm nay nấu nhiều thế? Có chuyện gì à?” Dứt câu Kiệt quay lại sau lưng, Kiệt không thể tin vào mắt mình. Trang- một người đã từ rất lâu không gặp nhưng Kiệt vẫn thương vẫn nhớ giờ đây đang đứng trước mặt Kiệt bằng xương, bằng thịt, bằng chính con người hiện hữu đầy tình thương ấy. Kiệt chẳng thể nói được lời gì….
                             
                            Rồi sau bữa cơm hai người vui vẻ hẳn lên, họ kể nhau nghe rất nhiều chuyện đã xảy ra. Trang xin lỗi Kiệt về những gì Trang đã đối xử với Kiệt nhưng rồi Kiệt nhanh chóng xua đi tất cả những ngại ngùng của Trang. Họ lại vui vẻ sống bên nhau hết sức hạnh phúc. Cuộc sống đối với họ bây giờ còn đẹp và thơ mộng hơn cả trong chuyện cổ tích của các vị thần tiên mà từ hồi còn rất nhỏ vẫn thường được nghe.Một tuần trôi qua trong êm đềm hạnh phúc… Gia đình Trang bắt đầu rối lên và đi tìm Trang… Họ lái xe về thẳng nhà Kiệt, một đoàn người bước vào nhà Kiệt, dẫn đầu là vị giám đốc với vẻ mặt đầy nghiêm khắc tiến thẳng vào nhà. Ông khẽ chào gia chủ rồi nói: “ Cho tôi gặp con gái tôi!” Trang xuất hiện trong vẻ mặt giận dữ của vị giám đốc … Lời qua tiếng lại hồi lâu, ông quay sang xỏ xiên gia đình Kiệt mặc dù vợ ông có lên tiếng can ngăn… Ông lớn tiếng chưởi rũa, nào là đĩa mà đòi đeo chân hạc, con vua thì được làm vua, con sải ở chùa thì quét lá đa… Mẹ cha Kiệt im lặng trong ấm ức nghẹn ngào… Kiệt đã không dám nói một lời nào cho cha mẹ mình biết về chuyện giữa Kiệt và Trang khi Kiệt trở về từ đất Sài thành. Vậy mà hôm nay chính vị giám đốc đầy quyền uy và tiền bạc ấy lại lớn tiếng đối với gia đình Kiệt… Cha mẹ Kiệt nhẹ giọng và ôn tồn khuyên gia đình Trang nhưng ông vẫn cương quyết bắt con gái mình về. Trang vẫn chỉ trả lời “ Con và anh Kiệt thật lòng yêu nhau, con không thể sống thiếu ảnh, xin cha mẹ thương tình mà bỏ qua tất cả…” Mặc cho bao nhiêu lời van xin nài nỉ ỉ oi, ông vẫn cứ thản nhiên và cương quyết. Mọi chuyện ngày càng tệ hơn khi mẹ Kiệt không kiềm nổi xúc động mạnh đã ngất xỉu, Kiệt bây giờ quay sang van xin Trang hãy theo cha mẹ trở về. Nghe lời Kiệt và để m êm xuôi mọi chuyện, Trang đành theo gia đình quay về. Mẹ Kiệt vẫn nằm im bất tỉnh trong sự chăm sóc của láng giềng xung quanh…Ông giám đốc vẫn chưa chịu buông tha, ông vẫn lên tiếng hăm dạo Kiệt là không được dụ dỗ con gái ông nữa….Kiệt nhìn cha mình đang ngồi im như chết đứng, còn mẹ mình đang nằm im bất tỉnh, Kiệt chạy vào bếp lấy một con dao chạy ra đứng trước mặt vị giám đốc. Ông bước lùi vài bước sụt sùi, Kiệt giơ dao lên cao và nói: “ Ông về đi, hãy đi đi, tôi thề sẽ không bao giờ gặp lại Trang nữa” Nói xong Kiệt hạ dao xuống… Phụp… một ngón tay rơi ra khỏi bàn tay lao đông của Kiệt, dòng máu cứ tuôn trào đỏ ướt cả chiếc áo của Kiệt, Trang chạy vào ngồi sát bên Kiệt, Trang ôm Kiệt khóc nghẹn ngào mà không nói được một lời gì… mẹ Trang vội chạy lại kéo Trang ra khỏi Kiệt, Trang vùng vằng một hồi rồi ngất đi… Vị giám đốc cùng gia đình và đứa con gái của mình nhanh chóng bước ra xe đi về trong sự hỗn loạn của gia đình Kiệt…
                             
                            Bi kịch diễn ra trong gia đình Kiệt, mà người gây ra đó lại là Kiệt. Đã rất lâu rồi gia đình Kiệt vẫn luôn trong ấm ngoài êm, vẫn luôn là mẫu gia đình mà rất nhiều người kính phục và yêu mến. Vậy mà hôm nay chính Kiệt lại đem vào nhà mình những điều xấu xa tủi nhục. Mẹ Kiệt tỉnh lại, cha Kiệt cũng hoàn hồn nhưng mọi chuyện dường như chưa chấm dứt… Kiệt lại buồn va thờ ơ như mất hồn…Kiệt uống rượu rồi say xỉn tối ngày! Nhớ ngày trước khi Kiệt lên đất Sài Gòn tìm việc, ở quê nhà vẫn có một người con gái luôn thầm yêu Kiệt. Đó là Út. Út không đẹp gái cho mấy, lại mập mạp… Nhưng Út yêu Kiệt rất nhiều… Từ ngày biết chuyện Út thường ghé qua an ủi động viên… Rồi một đêm Kiệt uống rượu đến say mèm, chẳng còn biết ngày hay đêm, Kiệt đã tìm đến Út… Sau đêm hôm đó họ đã có buổi gặp mặt của hai gia đình rồi cuộc hôn nhân cũng được tiến hành nhanh chóng…
                             
                            Thời gian thấm thoát trôi qua, mới đó mà đã gần 7 năm, Kiệt va Út đã có một đứa con gái thật dễ thương và xinh xắn. Kiệt giờ đây đã trở thành một con ma rượu, hễ rãnh là uống, nghe ai đó mời là chạy ngay sang để nhậu… Nhậu đến khi nào say mèm rồi mới về… Trong cơn say Kiệt vẫn mãi nhắc chỉ một câu: “ Có ai hiểu được tôi không? Có ai hiểu được tôi không?” Rồi Kiệt cũng chìm vào giấc ngủ cho quên đi những cay đắng trong lòng…

                             
                             
                            (HẾT)
                             
                            HKBT


                             
                            <bài viết được chỉnh sửa lúc 14.07.2009 01:30:07 bởi HKBT138 >
                            #14
                              HKBT138 04.05.2010 18:28:09 (permalink)
                                                         
                                                               
                                                               ĐIỀU KỲ DIỆU HOANG ĐƯỜNG
                                                                                                                            
                                                                                                                              -***-
                               
                               
                               
                                          Đời thường bảo “ Sắc đẹp có thể giết chết một con người” nhưng có mấy ai mới có thể hiểu hết được từng chữ từng lời trong câu văn ấy. Khi người ta yêu và ngay cả khi người ta không yêu, họ vẫn tìm đủ mọi cách để có thể giết chết một con người. Chuyện tình Lan và Điệp chẳng hạn, khi Điệp và Lan yêu nhau nồng nàn từ lúc ban sơ nhưng do Điệp mang tính nết hiền lành, nhẹ dạ tin người để rồi phải chịu tội vu khống dẫn đến phải cưới vợ, rồi Lan buồn mà bỏ đi tu…. Câu chuyện ấy ngàn đời sau vẫn còn nhắc mãi và câu chuyện dưới đây cũng là một trong những trường hợp hết sức éo le nhưng cũng đầy lòng cảm thông chia sẻ.
                               
                                        Chuyện cách đây 10 năm, tôi phải lòng một cô gái cùng lớp. Nàng đẹp lạ lùng, một nét đẹp có thể làm tê dại hàng chục người con trai, dĩ nhiên trong đó có tôi – một chàng trai si mê khờ khạo. Nàng có một nụ cười tươi tắn mê hồn, một đôi mắt đa tình làm tôi không thể bình tĩnh mỗi khi đứng trứơc mặt nàng. Mặt tôi tái đi, vã mồ hôi, tim đập loạn xạ. Nhiều người ở trường Y gọi đó là hội chứng sốc, sốc vì yêu! Còn nàng, chẳng đoái hoài gì tới tôi, trứơc mặt tôi nàng leo tót lên những chiếc xe tay ga loáng cóong, trong khi tôi- chàng sinh viên nghèo khó, vẫn ngày hàng ngày gò lưng trên chiếc xe đạp cũ cà tàng… Ngày đó tôi thường đọc 01 bài thơ vui để tự an ủi, động viên mình, bài thơ đó hẳn rằng chắc ai đó cũng đã từng đọc:
                               
                              Anh gồng mình trên chiếc xe cuốc
                              Đến nhà em khi phố đã lên đèn
                              Con chó nhỏ nhe răng cười tíu tít
                              Vẫy đuôi chào khi bắt gặp người quen.
                               
                              Trên bậc cửa chình ình đôi khủng bố
                              Chiếc dylan đồ sộ làm sao
                              Qua khe cửa ngọt ngào mùi ba số
                              Gã đàn ông đang buông giọng ngọt ngào.
                               
                              Tiếng em cười xem chừng đang thích thú
                              Nghe gã kể về công việc tiền lương
                              Chợt thấy gã như cây cổ thụ
                              Còn anh như cỏ bụi mọc ven đường.
                               
                              Anh thẩn thờ đứng nhìn đôi khủng bố
                              Liếc xuống chân mình hai chiếc dép tổ ong
                              Rồi lại nhìn chiếc dylan dồ sộ
                              Nắm chặt yên xe thấy búôt trong lòng.
                               
                              Anh lặng lẽ dắt xe vòng ra ngõ
                              Tiếng em cười vẫn lanh lãnh ùa theo
                              Đành lủi thủi chuyện trò cùng xe cuốc
                              Thấy tủi thân đau khổ một kiếp người.
                               
                                      Ở đây người con trai ấy còn may mắn hơn tôi, còn được đến nhà cô ta chơi, còn tôi chưa được phước phần ấy. Nhưng nói cho ngay, tôi cũng có một điểm mạnh: khả năng tiếp thu bài nhanh va nhạy bén. Chính vì thế cứ mỗi lần kì thi đến là nàng lại cần đến tôi. Như một lẽ tất yếu tôi không giấu giếm điều gì, rất nhiệt tình giúp đỡ. Và sau mỗi lần như thế tôi được trả công bằng những cái gật đầu đồng ý đi ăn kem. Tôi cố ngồi nhâm nhi từng muỗn kem bé tí như để kéo dài thêm giây phút thần tiên, hãnh diện và đầy tự hào ở bên nàng. Tôi thầm ước những lúc như thế này bạn bè trong lớp bỗng đâu kéo đến đầy đủ và chứng kiến việc này để họ có thể ngưỡng mộ và làm chứng rằng tôi đã hẹn hò được với nàng.
                               
                                          Thế rồi 5 năm đại học đã qua. Có lúc tôi thất vọng não nề, múôn kết liễu cho xong, có lúc tôi lại hồ hởi hi vọng và rồi tôi lại mặc cảm vì thân phận nghèo hèn. Tôi chẳng biết khi nào tôi với tới vậy mà cứ đêm đêm trong giấc ngủ tôi vẫn thấy mơ màng cái nắm tay rồi những nụ cười hay đôi khi là một nụ hôn đầy lãng mạn muốn làm vỡ tung trái tim nhạy cảm và thật thà đến mê muội của tôi.
                                          Thế mà điều kỳ diệu lại đến vơi tôi, chúng tôi- cả hai người đều nhận được bằng tốt nghiệp từ tay thầy hiệu trưởng. Riêng tôi, tôi nhận được bằng đỏ. Đứng trên sân khấu tôi chợt thấy nàng với ánh mắt nồng nàn nhìn tôi đầy ngưỡng mộ. Tôi như  thật sự sung sướng tột đỉnh. Rồi niềm vui lại tiếp nối niềm vui, khi tôi đang dắt chiếc xe đạp cà tàng ra khỏi bãi, nàng đến gần, thơm phức, dịu dàng: “ Mình tìm chỗ uống nước, hôm nay em chúc mừng anh! ”.  Ngồi đối mặt nhau như những lần trước, nhưng lần này tôi uống cà phê sữa thay vì vẫn cứ ngồi nhâm nhi từng muỗng kem như trước.
                              -         Còn cô uống gì?
                              Vẫn sự im lặng trong giây lát, cô nhân viên lại tiếp tục hỏi :
                              -         Dạ, còn cô uống gì?

                                     Bỗng tôi đưa mắt nhìn nàng, nàng giật mình quay lại thấy cô nhân viên vẫn đứng đó, nàng vội buông: “ Cho tôi 1 ly cam”. Lát sau cô nhân viên đem ra 1 ly café sữa và 1 ly cam vắt. Tôi lại có thói quen múc từng muỗng ca phê bé tí rồi đưa vào miệng, cái vị ngọt của sữa trộn với vị đắng của cà phên mà bấy lâu nay tôi vẫn hay uống bỗng sao hôm nay thấy quyến rũ lạ thường. Sao những lời hỏi thăm bâng quơ, nàng im lặng một lúc. Bất ngờ nàng hỏi: “ Có khi nào anh định cưới em không?” . Tôi khựng lại, mắt mơ màng. Tôi có nghe lầm chăng?  Có phải tôi đang mơ ? Không, đó là sự thật, tôi vội vàng nắm lấy tay nàng như trong mơ tôi vẫn thường thấy, miệng tôi lắp bắp” anh…anh… hạnh phúc quá em ơi! Anh cám ơn em!” Nàng nhỏm người về tôi, chạm lên môi tôi  một nụ hôn. Tôi bỗng thấy mình như một thiên thần, với một đôi cánh bay giữa không trung. Cảm giác lơ lửng, lâng lâng đầy hạnh phúc. Nàng đã biến giấc mơ của tôi thành hiện thực. Bỗng tôi chợt dừng lại, nàng đoán được suy nghĩ của tôi, nàng nói “ Em biết gia đình anh khó khăn nên em có nhờ ba mẹ em giúp. Anh yên tâm. Ăn thua là anh sống với em sau này thế nào thôi”.  Tôi chẳng thể hỏi thêm được điều gì vì có lẽ tôi sợ em đổi ý, sợ cái điều kỳ diệu ấy sẽ biến mất. Tôi thuyết phục cha mẹ tôi không khó bởi với cha mẹ tôi, tôi luôn là một đứa con ngoan trong gia đình, nói năng rõ ràng và chưa từng làm cha mẹ tôi thất vọng.
                               
                                          Thế rồi đám cưới giữa tôi và nàng đã xong. Trứơc ngày làm lễ trong đầu tôi luôn hình dung ra giây phút được ôm trọn lấy nàng trong vòng tay.Tôi thấy mình là một thằng đàn ông hạnh phúc nhất trên trần gian này, tất cả rồi sẽ ghen tỵ với tôi, tất cả. Tôi tự hào về sự nhẫn nhịn và lòng kiêu hãnh của mình. Tôi đã thắng!
                                          Nhưng sau lễ cưới được 07 tháng, nàng đã sinh con. Một đứa bé trai nặng 3kg, rất kháu khỉnh, bụ bẫm và dễ thương nhưng nhìn tôi không thấy một nét nào là bản sao di truyền. Cha mẹ tôi im lặng, tôi… câm nín thở dài. Rồi tôi lại chờ đợi, chờ đợi một câu trả lời, và rồi nàng cũng thổ lộ “ Em xin lỗi anh, em chỉ buông thả có một lần với Q… nhưng em không muốn lấy anh ta. Em yêu anh, em cần anh như một người cha đích thực của đứa trẻ”. Tôi vẫn không nói được điều gì, nhưng tôi không nắm lấy tay em như lần trước mà tôi lại lặng lẽ đứng dậy rồi bước ra ngoài. Tôi thấy nặng nề, dường như có ai đó đang lôi kéo ở phía sau tôi, tôi bước chậm chạp lê từng bước. Giữa tôi và nàng giờ đây đã có vết nứt rạn vỡ. Tôi vẫn yêu thương nàng và con của nàng, chẳng ghét bỏ gì cả. Nhưng khi ẵm nó trên tay, tôi vẫn không sao cảm nhận hết được tình cảm thiêng liêng của một người cha dành cho con. Mặc dù quả thật đứa bé đó đẹp như một thiên thần.
                               
                               
                                          Trời đã công bằng khi cho phụ nữ có sắc đẹp tuyệt trần, để họ được yêu thương và chiều chuộng. Điều đó thật đáng quý. Nhưng nếu sắc đẹp đó được đi chung với lòng trung thực thì đáng trân trọng biết bao !
                               
                               
                               
                                                                                               ( HếT )
                                                                                       HKBT
                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 04.05.2010 18:33:03 bởi HKBT138 >
                              #15
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9