Tôi vẫn tự tâm niệm, cuộc đời này là giả tạm, để không vui, không buồn, không yêu, không ghét, và nhất là không có tìm hiểu xem, thế nào là ĐƯỢC và thế nào là MẤT. Câu truyện này tôi vẫn khôgn đọc lại, nhưng TÌNH YÊU thì không phải rồi, không say mê, không hy sinh, NỤ CƯỜI cũng khôgn phải, nụ cười sao đắng quá. Ở đây, phải có một cái gì đó cao hơn, hơn cả suy nghĩ của một con người, khi mà Thành đã thành công đến thế trong sự nghiệp, đã khinh bạc đến thế trong tình yêu, đã nhói đau đến thế khi đối diện. Vậy nó phải là một cái gì đây?
Thôi, tôi cũng không ấm ức nữa đâu, tôi đã quá tuổi để mà ấm ức về những chuyện xa xưa. Cám ơn bạn đã dày công mổ xẻ một bối cảnh, mà trong đó, có lẽ nhiều người thấy mình can dự. Mong bạn viết được hay hơn thế.
À quên, tôi cho rằng, chuyện có thể được minh hoạ bằng thơ một cách tinh tế và sâu lắng, với điều kiện người đọc thơ phải đọc truyện trước, sao hồi này không thấy bạn viết thơ, thơ đậm đà một tý, đừng như bông cải về trời.