NÊN CHĂNG HÃY DỪNG LẠI?...
khietnghi 22.06.2009 12:32:04 (permalink)
Mỹ Dung
19-03 00:46



Anh không phải là người đàn ông đẹp trai nhất mà em từng gặp. Anh cũng không phải là người thật sự thành đạt hay giàu có. Hai yếu tố tiên quyết là tiêu chuẩn của phần lớn các cô gái thời bây giờ hầu như Anh đều chưa đủ điểm. Không giống với "phần lớn các cô gái" thời nay - Em là ngoại lệ - Bởi em không bao giờ đặt hai tiêu chuẩn trên làm tiêu thức chọn lựa người yêu. Vì vậy em chọn Anh.
 
Anh bảo rằng có biết bao người phụ nữ yêu Anh và muốn sống chết cùng Anh, cả những người trong quá khứ và hiện tại ... nhưng sao Anh lại không yêu mà lại yêu em - em hình như không yêu Anh nhiều bằng những người phụ nữ khác và Anh cũng cảm nhận được có những lúc em rất thờ ơ. Anh cũng bảo rằng ở địa vị của Anh bây giờ Anh có thể chọn lựa bất cứ một cô gái trẻ đẹp nào - chí ít cũng cỡ người mẫu, diễn viên. Nhưng Anh không thích và cũng không phù hợp. Anh chọn em dù em không còn trẻ và đã đôi lần dở dang. Như vậy có nghĩa là Anh là người đàn ông rất đào hoa, mà em thì lại không thích điểm này. Vì vậy em băng khoăn khi chọn Anh.
 
Dù quen biết nhau chưa lâu, nhưng Anh lúc nào cũng hiểu em. Anh không những hiểu những gì em nói. Anh còn biết em cần gì, muốn gì. Anh thậm chí còn đọc được cả những suy nghĩ của em. Em luôn bảo em là người phức tạp và Anh cho rằng Anh mới là người có thể giải mã được những phức tạp của em. Em nghĩ tìm được người hiểu mình không dễ, tìm được một người có thể chia sẻ mọi vui buồn càng khó hơn. Vì vậy em chọn Anh.
 
Lúc mới quen nhau Anh vẽ trước mắt em biết bao viễn cảnh về tình yêu, nó rất đẹp và lãng mạn ... và đúng như là trong giấc mơ của em. Lúc gần nhau Anh lại bảo yêu là phải thực tế, không thể mãi mơ mộng viễn vông được - thực tế đến nỗi chỉ gần nhau trong gang tất mà như ở rất xa - thiếu tất cả những lời hỏi han, quan tâm, chăm sóc - mỗi người một thế giới riêng, liệu có thể chia sẻ mọi chuyện với nhau? Nếu lúc mới yêu đã tẻ nhạt và thiếu lãng mạn như vậy thì cuộc sống chung có phải là sự chịu đựng và buồn tẻ lắm không? Vì thế nên em không chọn Anh.
 
Anh là người thông minh, giỏi dang. Dù Anh chưa thành công và đã từng thất bại nhiều lần, nhưng Anh luôn nỗ lực và cố gắng trong công việc. Anh cũng là người đàn ông có trách nhiệm và yêu quý cuộc sống gia đình. Đây là những yếu tố nền tảng để có thể xây dựng một gia đình hạnh phúc. Vì thế nên em chọn Anh.
 
Trong tình yêu không riêng gì em, em nghĩ tất cả mọi người đều quan trọng sự chung thủy và sự tôn trọng lẫn nhau. Dĩ nhiên khi chưa thật sự là của nhau cả em và Anh đều có quyền lựa chọn và có thời gian để giải quyết những mối quan hệ cả cũ và mới. Em cũng rất tôn trọng và không bao giờ hỏi những tin nhắn hay cuộc điện thoại gởi đến Anh và cũng không cần Anh giải thích. Nhưng Anh không thể chỉ chờ em vừa khuất sau cánh cửa đã trò chuyện với người khác hoặc vào WC để nhắn tin cho người ta. Anh có thể làm những chuyện đó khi không có mặt em. Điều này có thể là tiền lệ. Vì thế nên em không chọn Anh.
 
 Anh bảo rằng gặp em quá muôn màng, Anh bảo rằng chưa bao giờ Anh gặp một người phụ nữ tài giỏi và có đầu óc kinh doanh như em ... nếu không Anh đã làm được nhiều thứ. Đúng vậy người ta thường nói người đàn ông chỉ thành công khi có một người phụ nữ tài giỏi đứng sau lưng. Có phải vì vậy mà Anh chọn em?
 
Anh bảo rằng cuộc sống quá nhiều khó khăn và mệt mỏi, có lúc Anh cảm thấy kiệt sức muốn dừng lại tìm một chốn bình yên cho riêng mình, không muốn nghĩ tới hạnh phúc bởi chỉ có một mình thì sao cũng được. Anh cũng bảo công việc của em cũng quá nhiều áp lực và cuộc sống cũng không dễ dàng gì ... liệu cả hai có còn thời gian dành cho nhau và có thể hạnh phúc không? Anh cũng bảo có người dọn sẵn cho Anh một cơ ngơi, Anh sẽ có tất cả: nhà, xe, danh vọng và cả vợ đẹp... nhưng Anh lại không chọn chỉ vì không muốn lệ thuộc, Anh chọn con đường khó đi. Em suy nghĩ rất nhiều về điều này và có cảm giác như Anh đang do dự khi phải lựa chọn. Vì thế nên em không chọn Anh.
 
Anh luôn bảo rằng số Anh thật không may khi phải là người thứ ba, Anh phải chịu quá nhiều thiệt thòi: thiệt thòi nhất là không được em yêu như yêu lần đầu, không yêu mãnh liệt là nồng cháy như em đã từng yêu, thiệt thòi nữa là em luôn hoài nghi và không tin vào tình yêu của Anh. Anh đã hối tiếc vì điều này? Và do dự khi chọn em?
 
Đúng là trong em đã có quá nhiều hoài nghi, em không dám tin vào tình yêu, không dám nhìn vào thực tế. Em nghi ngờ chính cả bản thân mình và nghi ngờ tất cả những người đàn ông đối xử tốt hoặc yêu em. Trong tình yêu thì không có chỗ cho sự hoài nghi. Dù cả Anh và em đều biết rằng em cần thời gian, nhưng bao lâu 1 tháng, 1 năm hay bao nhiêu năm? Anh không thể vì em mà chờ đợi, em biết Anh rất cần một mái ấm gia đình vì Anh cũng không còn trẻ nữa. Vì vậy nên Anh đừng chọn em.

 

Anh cũng không phải là người đàn ông yêu em nhiều nhất trong tất cả những người đàn ông từng yêu đã yêu và đang yêu em - ít nhất là em cảm nhận như vậy. Anh cũng chưa làm em trở thành người hạnh phúc và thoả mãn nhất trong tình yêu. Em không cần Anh phải yêu em đến điên dại như người khác đã làm. Em cũng không cần Anh trở thành nô lệ, như người khác tình nguyện. Em cũng không cần Anh phải yêu em nhất trong những người Anh đã từng yêu, nhưng có lẽ khi yêu ai cũng đòi hỏi em là người anh yêu duy nhất trong hiện tại và mong muốn là người yêu cuối cùng của Anh trong tương lai. Đây hoàn toàn không phải là sự so sánh mà có lẽ vì tình yêu của Anh dành cho em chưa đủ lớn để có thể xóa bỏ mọi hoài nghi trong em, cũng như khiến em tin tưởng hoàn toàn vào tình yêu của Anh. Vì thế em do dự khi chọn Anh.
 
Tình yêu của chúng ta hình như quá nhiều điều bất hợp lý. Ngay từ ban đầu cả hai đều cho rằng không có bất cứ một tiêu chuẩn nào, yêu đơn giản chỉ vì yêu và đến với nhau vì tình yêu chứ không vì bất cứ lý do nào khác. Nhưng liệu có ổn không Anh khi mà thống kê lại thì những yếu tố không phù hợp hình như nhiều hơn? Anh bảo chúng ta không còn quá trẻ và quá bồng bột để chỉ yêu theo bản năng còn bao nhiêu vấn đề khác chi phối. Đúng vậy, những vấn đề đã và đang chi phối có lẽ một trong hai hoặc cả hai chúng ta đều đã nhận ra nhưng chưa tiện nói. Thế có nên chăng khi kết hợp một tình yêu khập khiễng để mai này không hạnh phúc? Thế có đáng tiếc chăng khi cả hai đều nhận ra những điều bất hợp lý mà vẫn gượng ép chấp nhận để mai này ân hận?
Với Anh muộn thì cũng đã quá muộn và với em dở dang cũng đã lỡ dở dang rồi. Còn vội vàng chi, còn tiếc chi để mai này duyên lại lỡ làng? Mình hình như chưa thật sự cần nhau và cũng chưa đến mức không thể sống nếu thiếu nhau thì nên chăng hãy dừng lại?
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9