CHUYỆN MỘT CON ĐÒ
khietnghi 22.06.2009 12:33:28 (permalink)
 
Mỹ Dung

21-03 09:00




"Tình yêu đến em không mong đợi gì... Tình yêu đi em không hề hối tiếc..." văng vẳng đâu đó lời nhạc ... mà trước đây có lần em cho rằng nhảm nhí, yêu gì mà quá thực dụng, chẳng vấn vương một chút tình? Và hôm nay cũng lời nhạc đó khiến em suy nghĩ phải chăng tình yêu của mình cũng vậy?

Đã là con người có trái tim biết rung động sao có thể dửng dưng không một chút xót xa trước những mất mát? Chỉ là buồn ít hay nhiều, đau chút chút hay đậm sâu và kéo dài bao lâu tùy theo mức độ mà thôi.


Chia tay cuộc tình bao giờ cũng buồn cả, hối tiếc không? Như bản nhạc kia em cũng không hối tiếc. Có lẽ là quá viễn vông khi quá thi vị tình yêu và quá ảo tưởng để xây dựng một hình tượng hoàn hảo theo ý mình. Điều mà trước đây em đã không làm được, thì bây giờ cũng vậy - vẫn không làm được - vì vậy đừng bao giờ kỳ vọng rằng tình yêu có thể cảm hóa và thay đổi được một con người. Yêu nhưng nếu không thể chấp nhận được nhiều điều thì xin hãy dừng lại. Có những điều mà khi đang yêu người ta cố chấp nhận, nhưng cũng chính những điều đó khi sống chung, người ta không thể mãi cố để có thể chấp nhận. Em đã từng vì yêu mà chấp nhận tất cả và cũng đã vì những điều đó mà không thể chấp nhận hoặc phủ nhận lại những điều mình đã từng chấp nhận trước đây. Bài học này không thể lập lại thêm lần nữa.


Có lần khi Anh còn ở rất xa chúng ta đã bàn về những lối rẽ trong cuộc đời và hôm nay, trước ngã ba đường em chọn cho mình một lối rẽ không chung đường cùng Anh. Nếu như trước đây em bảo rằng sẽ chờ Anh như chờ một con đò nơi bến sông ... đừng để một con đò khác đón em đi, khi con đò Anh quay lại thì đã quá muộn màng. Có phải vì câu nói này không mà Anh quay về quá nhanh khi chưa kịp chuẩn bị mọi thứ ... để đò Anh dù đã chở được em nhưng đắm giữa dòng?
Em đã đi, mãi đi... trên con đường đời... quảng đường thật dài đã bao người đồng hành cùng em ... và Anh cũng vậy, cũng đã đồng hành cùng em dù đoạn đường chúng ta cùng đi rất ngắn ngủi. Mai này ngã rẻ em chọn hôm nay con đường có bằng phẳng, trơn tru hay núi non, thác ghềnh trùng điệp? Em một mình lặng lẽ hay đồng hành cùng ai? Con đường Anh đi cũng vậy ... chắc chắn không thể không gian nan vẫn mong con đường dễ đi hơn con đường cùng em.


Hôm qua Anh bảo không muốn viết gì thêm vì mệt mỏi để phải suy nghĩ phải viết gì? Em hiểu điều này khi nhận được những lời Anh gởi cho em khi em đi xa về không phải là tự đáy lòng mà Anh copy từ một bài viết trên net. Có thể Anh quá bận bịu không có thời gian để nghĩ phải viết gì? Và không phải ai cũng có khả năng viết được tất cả những điều mình nghĩ một cách gãy gọn. Khen cho Anh đã khéo chọn lựa một bài viết rất phù hợp với hoàn cảnh của mình. Nhưng vì là của người khác nên không hoàn toàn giống con người Anh ... nên em đã nhận ra. Chẳng hề trách Anh, vì lúc đầu nghĩ là của Anh nên em rất vui và cũng đã viết lại cho Anh bằng tất cả cảm xúc. Chỉ khác là lúc đầu em không biết đặt tựa đề gì ... sau này biết bài viết đó được đăng khá nhiều trên net em đã đặt tựa đề cho phù hợp.


Hôm qua biết Anh mệt mỏi đến chẳng muốn suy nghĩ nên viết gì, em buồn vì ít nhất người ta cũng nên tìm hiểu vì sao kết cục lại thế này? Chia tay cũng phải biết lý do vì sao lại chia tay? Chứ đâu thể đơn giản "em quyết định thì Anh chấp nhận"? Lời cuối cho Anh em đã nói : Người phụ nữ quá yếu đuối không thể là của Anh, bởi sẽ quá chông chênh vì không có điểm tựa. Người phụ nữ mạnh mẽ, cũng không thể là của Anh, bởi họ sẽ cảm thấy chưa đủ chắc chắn. Người phụ nữ yêu Anh cũng không thể là của Anh, bởi họ luôn cảm thấy không công bằng. Chỉ người phụ nữ không yêu Anh, mới có thể là của Anh, bởi họ sẽ chấp nhận bên Anh nhưng tìm một chỗ dựa khác. Có thể bây giờ Anh chưa thể nghiệm ra điều này ... nhưng mai này Anh sẽ hiểu những gì em đúc kết hôm nay. Đừng cho rằng em đang nguyền rủa Anh khi em bảo rằng có thể Anh không cô đơn nhưng Anh sẽ là người cô độc. Đó không phải là lời nguyền, đó là sự thật mà có thể Anh chưa biết hoặc cố che dấu.

Bao đêm không yên giấc nơi xứ người là bấy nhiêu đêm em nghĩ về cuộc đời và số phận. Đúng - cuộc đời của con người là những khúc quanh. Người may mắn chọn được con đường bằng phẳng, thẳng tắp ít khúc quanh thì dễ đi. Người kém may mắn chọn nhằm đường có nhiều ngã rẽ phải mày mò, do dự để chọn cho mình một con đường mà đôi lúc không biết phía trước thế nào? Em không may mắn nhưng không đổ lỗi cho số phận, cũng chẳng ngồi mãi khóc để than thân trách phận sao Trời không thương. Số phận là do mình và người bản lãnh có thể thay đổi được số phận của mình.


<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.06.2009 12:37:59 bởi khietnghi >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9