Hồ Thư Văn "Bản kỷ". Hehe
CẠN CHÉN ĐI EM!
Em ơi hãy cạn chén đi
Để anh hôn tuổi xuân thì ngày qua
Trời còn đày đoạ đôi ta
Cầu Ô chưa bắc đã xa nghìn trùng
Nghìn năm hai chữ thuỷ chung
Âm thừa kỉ niệm buông chùng phân ly
Em ơi hãy cạn chén đi
Uống hôm nay để nhớ ghi một đời!
Cho dù duyên lỡ làng rồi
Ngàn năm lưu giữ những lời hôm nay
Cầu Ô Thước vẫn còn xây
Mỗi năm dẫu chỉ một ngày gặp nhau...
Còn mình...Thôi nhắc thêm sầu
Kiếp này dang dở kiếp sau...đợi chờ...
Trăng vàng rớt đáy chén thơ
Nâng ly uống cạn giấc mơ nhé người...
NN-TG
VỀ LẠI VƯỜN XƯA
Ta về
với mảnh vườn xưa
Sớm hôm
chăm mảnh đất chua
lắm phèn.
Đất xấu
cây chẳng đua chen
Hoa lác đác nở...
người quen ngại vào.
Cỏ dại mọc lấn bờ rào
Chiều tàn thu muộn...
Nhìn ao...kín bèo...
Lang thang
lối cũ men theo.
Về dọn vườn cũ
cây leo giăng đầy...
Ngày mai
nếu trở lại đây
Vườn xưa hoa nở
hương bay ngạt ngào...
-TG-
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.11.2009 02:35:33 bởi THƯƠNG GIANG >
Lê chân bước đêm đầu đông lạnh lẽo
Chén rượu tiêu sầu sao chẳng bớt quạnh hiu?
Quán về đêm, ngồi đó buồn thiu
Thương Giang hỡi! không ai cùng nâng chén.
Anh với em có bao giờ trọn vẹn
Khi anh cần đâu có dáng hình em?
Mỗi đêm về nỗi nhớ dầy thêm
Em vẫn thế, vẫn mịt mờ xa cách
Nói vậy thôi anh đâu quyền dám trách
Em bây giờ? Em là của người ta....
Thương Giang em đã xa
Xa thật rồi TÔI nhé
Hằng đêm buồn cô lẻ
Gặm nỗi buồn xa em...
Chúc mừng HTV trở lại vườn thơ sau thời gian dài vắng bóng nghe!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.11.2009 00:21:13 bởi THƯƠNG GIANG >
Hoa đẹp quá Thương Giang! Cám ơn em nhiều.
Thương Giang!
EM ĐI
Em đi bỏ lại con đường
Để anh lủi thủi, đoạn trường, nhớ nhung
Em về nơi ấy mịt mùng
Bóng em xa khuất muôn trùng núi sông
Em đi mang cả tình hồng
Em mang luôn cả ấm nồng nhớ thương
Tình anh dâng sóng triều cường
Xô vào vách đá vết thương sâu dần
Em giờ vui với tình quân
Từ dạo xa cách mấy lần nhớ anh?
thuvan2009
NHỚ NGƯỜI...
Mộng chung dệt mãi chẳng thành,
Níu kéo chẳng được nên đành chia tay...
Cung đàn lỗi nhịp ,đứt dây.
Người đi để lại trăng gầy héo hon...
Mấy mùa trăng khuyết lại tròn,
Người lỡ dứt áo...sao còn nhớ thương?
Bao đêm thao thức canh trường,
Tơ lòng sao vẫn còn vương...Nhớ người!!
Thương Giang,2009
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.11.2009 08:46:08 bởi THƯƠNG GIANG >
Không em...
Lê chân bước đêm đầu đông lạnh lẽo
Chén rượu tiêu sầu sao chẳng bớt quạnh hiu?
Quán về đêm, ngồi đó buồn thiu
Thương Giang hỡi! không ai cùng nâng chén.
Anh với em có bao giờ trọn vẹn
Khi anh cần đâu có dáng hình em?
Mỗi đêm về nỗi nhớ dầy thêm
Em vẫn thế, vẫn mịt mờ xa cách
Nói vậy thôi anh đâu quyền dám trách
Em bây giờ? Em là của người ta....
Thương Giang em đã xa
Xa thật rồi TÔI nhé
Hằng đêm buồn cô lẻ
Gặm nỗi buồn xa em...
Hồ Thư Văn
Đừng buồn...
Thôi xin đừng hờn trách em thêm
Đừng tiêu sầu trong đêm lạnh vắng...
Đừng uống nữa...Làm sao hết chén đắng:
-Khi anh cần đâu có dáng hình em? Lời buồn trách...nghe nhưng triệu mũi kim,
Đau đớn như trái tim xát muối...
Biết làm sao...chỉ còn niềm tiếc nuối Em bây giờ...đã an phận hiền thê...
Kỷ niệm xưa...theo nỗi nhớ tìm về
Khung trời cũ...biết có người mong đợi..
Hai nửa vầng trăng...buồn diệu vợi...
Cách xa...
Rồi một ngày trên lối cũ anh qua
Hình bóng em sẽ nhạt nhòa tan biến
Trước mắt anh...một người mới xuất hiện
Sẽ chẳng còn lưu luyến bóng hình em...
Thương Giang
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.11.2009 08:42:02 bởi THƯƠNG GIANG >
KHÔNG ĐÂU EM! Tuyết vẫn trắng,muôn đời trắng xoá! Biển vẫn xanh ròng rã với thời gian Và thơ tình còn mãi tứ ngập tràn Xin đừng gợi những phũ phàng mộng ước!
Không em...
Lê chân bước đêm đầu đông lạnh lẽo
Chén rượu tiêu sầu sao chẳng bớt quạnh hiu?
Quán về đêm, ngồi đó buồn thiu
Thương Giang hỡi! không ai cùng nâng chén.
Anh với em có bao giờ trọn vẹn
Khi anh cần đâu có dáng hình em?
Mỗi đêm về nỗi nhớ dầy thêm
Em vẫn thế, vẫn mịt mờ xa cách
Nói vậy thôi anh đâu quyền dám trách
Em bây giờ? Em là của người ta....
Thương Giang em đã xa
Xa thật rồi TÔI nhé
Hằng đêm buồn cô lẻ
Gặm nỗi buồn xa em...
Hồ Thư Văn
Đừng buồn..
Thôi xin đừng hờn trách em thêm
Đừng tiêu sầu trong đêm lạnh vắng...
Đừng uống nữa...Làm sao hết chén đắng:
-Khi anh cần đâu có dáng hình em? Lời buồn trách...nghe nhưng triệu mũi kim,
Đau đớn như trái tim xát muối...
Biết làm sao...chỉ còn niềm tiếc nuối Em bây giờ...đã an phận hiền thê...
Kỷ niệm xưa...theo nỗi nhớ tìm về
Khung trời cũ...biết có người mong đợi..
Hai nửa vầng trăng...buồn diệu vợi...
Cách xa...
Rồi một ngày trên lối cũ anh qua
Hình bóng em sẽ nhạt nhòa tan biến
Trước mắt anh...một người mới xuất hiện
Sẽ chẳng còn lưu luyến bóng hình em...
Thương Giang
KHÔNG ĐÂU EM! Tuyết vẫn trắng,muôn đời trắng xoá! Biển vẫn xanh ròng rã với thời gian Và thơ tình còn mãi tứ ngập tràn Xin đừng gợi những phũ phàng mộng ước! Nguyên Ngoạt VẪN SỢ... Em chỉ sợ những điều dù biết trước
Vẫn bất ngờ...khi người bước chân đi
Bao yêu thương thề hẹn...nỡ chia ly...
Dẫu tuyết trắng,biển vẫn xanh như thế...
Thương Giang
_____________________________
yêu thương và tha thứ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.11.2009 19:58:35 bởi THƯƠNG GIANG >
Sáo vội sang sông, Em lấy chồng
Bỏ anh ở lại với bến sông
Bến xưa quạnh quẽ héo hon đợi
Biết có bao giờ Sáo về ko?
HTV
Sáo bay xa nhớ ruộng đồng
Em đi xa cũng rầu lòng nhớ quê,
Tha hương vẫn nhớ lời thề ...
Phồn hoa đất khách vẫn về Việt Nam
-TG09 -
Hái mãi vầng trăng ép tóc nàng
Giật Sao làm ngọc- sắp hàng hàng
Làm quà sính lễ trao em đó
Rực rỡ tâm thơ bước dặm đàng.
-HTS-
Hạnh phúc cho ai được nhận quà
Đeo chuỗi ngọc Sao , tựa tiên sa...
Sính lễ người dâng..ai xứng nhận,
Có chăng tiên giới...chắc Hằng Nga?!?
-TG-
Hằng Nga đâu chắc sánh bằng Giang?
Tựa cửa nhìn xa mắt mơ màng
Yếm đào đỏ thẫm buông hờ hững
Duyên dáng yêu kiều mãi cao sang
thuvan
Thôn nữ tựa cửa... đẹp dịu dàng,
Hình minh hoạ đấy, chẳng phải Giang!
Văn đừng thiên vị...mình ngượng lắm,
Trộm ngắm Hằng Nga , thấy bẽ bàng...
Thương Giang,
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.11.2009 02:50:03 bởi THƯƠNG GIANG >
Trích đoạn: THƯƠNG GIANG
Không em...
Lê chân bước đêm đầu đông lạnh lẽo
Chén rượu tiêu sầu sao chẳng bớt quạnh hiu?
Quán về đêm, ngồi đó buồn thiu
Thương Giang hỡi! không ai cùng nâng chén.
Anh với em có bao giờ trọn vẹn
Khi anh cần đâu có dáng hình em?
Mỗi đêm về nỗi nhớ dầy thêm
Em vẫn thế, vẫn mịt mờ xa cách
Nói vậy thôi anh đâu quyền dám trách
Em bây giờ? Em là của người ta....
Thương Giang em đã xa
Xa thật rồi TÔI nhé
Hằng đêm buồn cô lẻ
Gặm nỗi buồn xa em...
Hồ Thư Văn
Đừng buồn...
Thôi xin đừng hờn trách em thêm
Đừng tiêu sầu trong đêm lạnh vắng...
Đừng uống nữa...Làm sao hết chén đắng:
-Khi anh cần đâu có dáng hình em?
Lời buồn trách...nghe nhưng triệu mũi kim,
Đau đớn như trái tim xát muối...
Biết làm sao...chỉ còn niềm tiếc nuối
Em bây giờ...đã an phận hiền thê...
Kỷ niệm xưa...theo nỗi nhớ tìm về
Khung trời cũ...biết có người mong đợi..
Hai nửa vầng trăng...buồn diệu vợi...
Cách xa...
Rồi một ngày trên lối cũ anh qua
Hình bóng em sẽ nhạt nhòa tan biến
Trước mắt anh...một người mới xuất hiện
Sẽ chẳng còn lưu luyến bóng hình em...
Thương Giang
HOA HỒNG NHỎ MÁU
Hoa hồng nhỏ máu đau thương
Em cho tôi nỗi đoạn trường tình yêu
Vết thương đỏ lệ bao nhiêu
Để anh hiểu được những điều thơ ngây
Máu hồng nhỏ xuống bàn tay
Hay gai tình nhọn xăm đầy tim côi.
(nguyenngoat)
HOA HỒNG NHỎ MÁU Hoa hồng nhỏ máu đau thương Em cho tôi nỗi đoạn trường tình yêu Vết thương đỏ lệ bao nhiêu Để anh hiểu được những điều thơ ngây Máu hồng nhỏ xuống bàn tay Hay gai tình nhọn xăm đầy tim côi. (nguyenngoat)
Xin đừng nghĩ vậy người ơi!
Gai tình ..chẳng để tim côi ...thế này...
Sơ ý gai hồng đâm tay
Máu vừa nhỏ xuống thành ngay tim rồi...
Quấn quýt bên đóa hồng tươi
Trái tim-Hồng đỏ..có dời nhau đâu...?
Thương Giang
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.11.2009 21:14:42 bởi THƯƠNG GIANG >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: