Tàn thuốc bị dụi tắt bởi hai ngón tay bé nhỏ của người. Khói lên nhiều trong phút chốc rồi tắt lịm đi, chỉ để lại tàn thuốc đen khét lẹt. Cái màu đen, đen hơn cả bầu trời hiện hữu. Sương xuống nhiều, làm anh lạnh hơn; anh vội bước lên gác. Hai chân bây giờ tê tái, chắc có lẽ ngồi lâu quá ….. Tê thì tê thật, nhưng không bao giờ bằng cái tê, cái tái trong con tim anh. Anh muốn hát cho vơi nổi buồn; chiếc guitar trên tay, cái bản nhạc “Tình Như Mây Khói” kia, nhưng sao anh không khởi phiếm được. Một cách mệt nhọc, anh đặt mình lên giường; bây giờ anh mới biết run vì cái lạnh, đầu nặng trĩu…….
_______________________________________________________
Xin phép tác giả Trương văn Tú thử viết thêm đoạn kết.
Sáng hôm sau anh tỉnh dậy, nhìn đồng hồ đã hơn 9 giờ. Ánh nắng ban mai nhấp nhoáng trên ô cửa kính. Anh vươn vai ngáp, uể oải mở cửa ra balcon, một luồng gió mát dịu khiến anh khẽ rùng mình. Dưới đường dòng người xe tấp nập, hai bố con người hát rong đi nép vào hè bên kia đường. Ông bố gày khẳng khiu đội mũ vải sùm sụp ôm ghi ta bập bùng, bé gái độ hơn mười tuổi, vai khoác chiếc loa thùng bước đi thập thõm. Giọng hát của bé cất lên trong veo át cả những tạp âm đời thường.
Hãy yêu ngày tới
Dù quá mệt kiếp người
Còn cuộc đời ta cứ vui
Dù vắng bóng ai!
Dù vắng bóng ai! *
Anh bàng hoàng như người mất trọng lượng, một luồng điện chạy dọc suốt sống lưng, tưởng như lời hát kia dành riêng cho mình, nhắn nhủ riêng cho mình. Anh cảm thấy mặt mình đỏ lựng như vừa thoát khỏi cơn mê. " Hãy yêu ngày tới / Dù quá mệt kiếp người / Còn cuộc đời ta cứ vui...Còn cuộc đời ta cứ vui... Giọng hát láy đi láy lại bên tai anh. Anh khẽ lắc lắc đầu, tất cả những gì ám ảnh còn lại của em văng hết cả ra ngoài...
*
Ca khúc " Để gió cuốn đi" của Trịnh công Sơn.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.07.2009 16:39:56 bởi kimle >