Truyện dài : Chữ Nợ Chữ Duyên
ms.witch 30.06.2009 01:25:30 (permalink)
 
[sm=a%20flower%20for%20her.gif]

"Bước lang thang qua từng vỉa hè, biết đêm nay đi về nơi đâu, người yêu ơi em đã sang ngang , tình yêu ơi xin vấn khăn tang , anh mất em đời như cánh diều băng sang..."

     Bài hát mà đêm đêm Hoàng vẫn muốn nghe, nghe để thấm được tâm tình của người nghệ sĩ qua tiếng hát , và anh, cũng như thế.Đã ba năm từ khi Nguyệt phản bội anh, cuộc sống của anh như bị phủ kín bởi màn đêm u ám. Giờ đây anh dường như chẳng còn niềm tin với người con gái nào nữa. Nguyệt là người con gái tưởng chừng sẽ đem lại hạnh phúc cho anh nhưng thật phủ phàng, cô đã nhẫn tâm đập tan giấc mộng lứa đôi. Giấc mơ về một mái ấm gia đình cùng tiếng vui đùa của trẻ thơ. Anh đã từng cùng cô hằng đêm dệt nên biết bao là trăng và sao cùng hoa và bướm. Nay, tan tành mây khói.Ánh sao đêm vụt tắt , ánh trăng kia vụt tan, tất cả tan biến vào khoảng không vô tận.
Tại ai duyên lỡ nàng ơi?
Tại ai anh phải chơi vơi chốn này?
      Anh thường tự hỏi như thế. Đã gần đến ngày lễ cưới được tổ chức, Nguyệt đến phán một câu như tạt nguyên xô nước đá vào mặt anh, lạnh buốt, đau thấu trời xanh : " mình chia tay anh nhé?"
       Giọng cô gái Bắc ấy sao mà ngọt ngào êm ái quá, anh ngỡ ngàng cứ tưởng cô đùa , anh ôm cô và nói:
      - em hết chuyện đùa hay sao vậy?
     Nguyệt lạnh lùng đẩy anh ra: 

       - em nói thật đấy anh à.
       Hoàng chưa hết ngỡ ngàng buộc miệng :

     - tại sao?
      Nguyệt nhún vai lắc đầu :

     - chẳng tại sao cả ? chúng ta có lẽ không có duyên nợ anh nhỉ?
     Hoàng đau đớn :

     - không lẽ tình yêu anh dành cho em không giữ được em sao?
     Cô cười mỉa mai:

     - Không có tình yêu nào vĩnh viễn, chỉ có những kỷ niệm của tình yêu mới vĩnh viễn tồn tại trong lòng chúng ta mà thôi, anh hiểu không? Xin anh hãy xem như chúng ta vừa qua một giấc mơ đẹp.
      Nói xong Nguyệt quay gót bước đi, để lại anh một nỗi hoang mang khó tả được. Chỉ một câu nói mà có thể rũ bỏ hết những gì anh đã cố công tạo dựng sao? Chỉ một câu nói mà anh phải từ bỏ người con gái lẽ ra phải là vợ mình sao? 'Lý do gì hả em?" anh tự hỏi. Anh không cam tâm. Khó khăn lắm anh mới thuyết phục được cha mẹ anh cho hai người cưới nhau. Anh còn nhớ cái ngày đầu tiên anh dẫn Nguyệt ra mắt gia đình, cả dòng họ chẳng ai đồng ý và chấp nhận cho anh cưới cô. Vì lẽ gì? Cô rất là xấu, xấu không còn chỗ nào mà chê được nữa. Còn anh? Một công tử hào hoa, con nhà khá giả, có địa vị, mẹ anh nói:
        - con trai à, bộ thế gian này hết con gái rồi hay sao mà con chọn con nhỏ này vậy? nhìn mẹ còn không dám nhìn mà con chịu giỏi thật! Mẹ chẳng hiểu nổi con, nhưng mẹ nói trước, mẹ không cưới nó cho con đâu.
       Anh không đồng ý với ý kiến của mẹ : Thôi đi mẹ , cái nết đánh chết cái đẹp, mẹ thường dạy con như vậy mà? Nguyệt tuy xấu nhưng tình tình hết sức dễ thương, rất nhu mì , dịu dàng, lúc nào cũng lo lắng săn sóc cho con chu đáo. Kiếm được người con gái như vậy khó lắm mẹ ơi, huống gì Nguyệt rất thông minh,học đâu nhớ đó, lại rất khôn khéo, ăn nói có duyên không chê vào đâu được. Mẹ không nghe người ta nói" người đàn ông thông minh nên chọn người phụ nữ thông minh chứ không nên chọn người phụ nữ đẹp" hả mẹ?
       Mẹ anh vẫn không đồng ý: nhưng xấu vừa vừa chứ xấu quá ai chịu nổi hả con? lỡ con đẻ con ra nó xấu giống mẹ nó thì ôi thôi...
       Anh vẫn không thay đổi ý định : mẹ cứ nói xui xẻo, con nhất định cưới Nguyệt. Nếu ba mẹ không đồng ý con về phía Nguyệt sống luôn.
       Vì có mỗi anh là con trai nên ba mẹ anh cũng chẳng biết phải làm sao, mặc kệ anh muốn lấy ai thì lấy , muốn cưới ai thì cưới . Hai bên gia đình đi xem ngày giờ để chuẫn bị tổ chức lễ cưới. Bây giờ thì hết rồi, tiêu cả rồi..anh rơi nước mắt.
       Tối hôm đó , anh không cam tâm, anh đến tìm Nguyệt thì bắt gặp cô đang ôm eo một chàng trai khác trên chiếc xe khá quen thuộc với anh, anh gật đầu như hiểu ra: " hóa ra là cặp với Định, đồ hư hỏng". Anh oán hận Nguyệt vô cùng và quyết trả thù cô, phải cho cô nếm mùi cay đắng của ngày hôm nay.
       Cách đây một năm, chẳng hiểu thế nào mà Nguyệt biết anh công tác ở mảnh đất này mà mua vé máy bay đến mảnh đất này để gặp anh, quỳ lạy anh, van xin anh tha thứ:
      - Em xin anh, em xin anh hãy tha thứ cho em, hãy cho em một cơ hội để được bên anh một lần nữa. Bây giờ em rất cần có anh, chỉ có anh mới thật lòng yêu thương em mà thôi.
      Hoàng hết từ ngỡ ngàng này đến ngỡ ngàng khác,anh vẫn còn bàng hoàng vì sự xuất hiện của cô, nghe những lời van xin của cô cứ như nghe người ta hát ru vậy, anh cười mỉa:
       - Bây giờ cô biết thì đã muộn rồi, quá khứ cũng chỉ là quá khứ. Đúng như cô từng nói, chúng ta hết duyên hết nợ rồi.
      - Anh đừng nhẫn tâm như vậy? em biết anh vẫn còn yêu em, em biết anh sẽ không bao giờ quên được em, phải không anh? chỉ có em mới hiểu được anh muốn gì, anh cần gì, chỉ có em mới biết cách làm anh vui, làm anh hài lòng, đúng không anh? Cho nên bao nhiêu năm nay anh vẫn không quen được ai khác, chẳng phải anh còn đợi em sao?
       Hoàng ngẫm nghĩ những lời Nguyệt nói, quả đúng như thế thật . Bao nhiêu năm phiêu bạt đó đây, nay chuyển công tác nơi này , mai chuyển công tác nơi khác nhưng anh chẳng quen được em nào, chẳng có ai hiểu anh bằng Nguyệt, chẳng có ai thông minh như cô, chẳng có ai lại ăn nói ngọt ngào, khéo léo như cô, huống gì cô cũng đã trao thứ quý giá nhất của người con gái cho anh. Thử hỏi anh phải làm sao? Anh phải có trách nhiệm với hạnh phúc của cô, anh không thể để cô phải khổ sở và điều quan trọng hơn hết là anh còn yêu cô.Nhưng làm sao anh có thể tha thứ cho cô khi chính cô đã phản bội anh, chính cô đã tự đánh mất hạnh phúc của mình. Anh không còn chút niềm tin nào đê tiếp tục với cô. "tình yêu mà không có niềm tin sẽ không bao giờ tồn tại". Nhưng " bỏ thì thương , vương thì tội".Anh nhắm mắt thở một hơi thật dài, rồi nhìn cô buồn bả:
       - em hãy nghĩ ngơi rồi mai quay về nhà đi, chuyện chúng ta sau này hãy tính. Bây giờ anh cũng chẳng biết mình phải làm sao , hãy để anh bình tình mà suy nghĩ lại, rồi thời gian sẽ trả lời em nhé. Tùy vào duyên số thôi em.
         Vẫn là duyên số. tốt hay xấu đều hai chữ duyên nợ. Nghe Hoàng nói như vậy Nguyệt cũng cảm thấy yên tâm phần nào và càng tin thêm một điều là Hoàng còn yêu cô. Cô tự hứa sẽ sửa đổi, cố tạo niềm tin trong lòng Hoàng. Liệu tình cảm đã mất đi có thể gầy dựng lại như xưa? Ly nước đã đổ đi làm sao có thể hốt đầy được?
 
    Hơn một năm trôi qua kể từ ngày Hoàng gặp lại Nguyệt, tình cảm trong lòng anh chẳng thay đổi được chút nào.Nguyệt vẫn ngày đêm gọi điện tâm sự cùng anh, chẳng lúc nào cho anh được yên thân. Mới sáng sớm đã nghe tiếng điện thoại reo, trưa vừa ăn cơm xong cũng điện thoại reo, nữa đêm đang buồn ngủ gần chết cũng nghe điện thoại reo. Điện thoại reo riết anh cũng đâm ra bực bội và còn cảm thấy phiền phức. Nhiều lúc anh cũng chẳng hiểu anh nữa. Đến thì anh chẳng muốn đến, chia tay thì cũng chẳng muốn chia tay, cứ lững lững lờ lờ như vậy anh cũng còn mệt chứ nói chi ai khác. Và anh cũng công nhận Nguyệt kiên nhẫn thật, chịu khó cho anh buông lời trách móc, nặng nhẹ. Bây giờ anh chỉ muốn trả thù lại những ngày tháng mà anh đã đau khổ. Cả cơ quan ai mà chẳng biết chuyện tình của Hoàng, ai mà chẳng biết mặt Nguyệt. Nhưng nghĩ cũng lạ đời, anh cũng thật klhoong hiểu con gái thời nay nghĩ gì mà vẫn thích làm kẻ thứ ba thế không biết. Anh đi đến đâu là nổi tiếng đẹp trai, phong lưu và đào hoa đến đó, các nàng đeo riết lấy anh khiến anh không kịp trốn. Một phần vì oán giận Nguyệt, thành ra anh hận cả các chị em khác, phần thì anh cũng thấy mấy cô thời nay sao không biết ..chung tình.. là gì? cứ thích đứng núi này trông núi nọ, cho nên qua bao năm tháng mài dũa, anh trở nên là một chàng trai máu lạnh sống theo phương châm "người ta yêu mình mà không yêu lại người là mang tội, người ta cho mình mà không nhận là có lỗi", và thế là bao la bát ngát chẳng biết ai là người yêu đích thực, thậm chí đến cả Nguyệt anh không cần để ý đến cảm nhận của cô ra sao. Anh quyết để cho cô nếm mùi cay đắng, nhưng Nguyệt chấp nhận điều đó mà không than van một lời.


     Vẫn ăn nhậu chơi bời hết ngày này qua tháng nọ, buông trôi cuộc đời mình theo những cơn say. Lúc nào làm thì làm, lúc nào nghỉ thì ..hú.. một tiếng, mấy anh chàng cô đơn này lại họp họi nghị ..bàn.. đào."Sáng xỉn...chiều say...tối lai rai...mai ta lại ...nhậu ..tiếp" là câu nói cửa miệng của mấy chàng này. Trong bang solo này có cả ông chú gần ngang bố anh mà vẫn cô đơn..mình..ên. Rồi một đêm trời đất nổi cơn gió bụi, anh chợt tỉnh cơn say. Ngồi suy tư..lự, ngẫm nghĩ về cuộc đời mình :" Bao nhiêu năm nay mình đã làm gì ra hồn chưa? đến bây giờ cũng chỉ là một kẻ trắng tay? còn bạn bè mình thì đứa nào cũng ông này bà nọ cả rồi mà bản thân tụi nó có học hành ra gì đâu." và tự hứa " mình sẽ không nhậu điên cuồng như vậy nữa, đã lãng phí biết bao nhiêu là thời gian vàng ngọc.. mình đúng là chẳng ra sao."
     Tự trách mình, rồi tự hứa với cuộc đời. Qua hôm sau anh lái xe xuống thẳng trường Đại Học và đăng kí lớp tại chức ngành tổng hợp anh. Lúc này đang là mùa mưa, là mùa tuyển sinh thuộc hệ tại chức và đào tạo từ xa của các trường Đại Học trong nước. Anh nghĩ rằng mình nên nâng cao kỷ năng ngoại ngữ vì xu hướng phát triển của nền kinh tế hội nhập, nếu ngoại ngữ yếu kém thì thật là một thua thiệt lớn. với lại công việc của anh cũng cần phải biết ngoại ngữ. Đăng ký ghi danh xong anh đợi đến ngày khai giảng lớp học, cầm tờ giấy báo đăng ký nhập học mà anh cẩm thấy vui vui. Hoàng nghĩ : " biết đâu đi học mình quen được ai khác thì sao? còn cô nàng kia phải cho một bài học để nhớ đời mới được."
     Anh đắc ý với ý nghĩ của mình. Thật ra là do Nguyệt cố chấp, không chịu buông anh. Anh cũng nói thẳng với cô là anh không còn yêu cô như trước nữa và anh bây giờ chỉ muốn quen cô cho vui, không bao giờ lấy cô làm vợ , nhưng Nguyệt vẫn giọng đầy tự tin đến bất ngờ: - chỉ cần anh còn yêu em, còn chấp nhận quen em thì em sẽ có cách khiến anh yêu em như xưa.
Anh thật sự không biết nói sao với Nguyệt và cứ để thời gian trả lời. Và bản thân anh đâu có mất mát gì mà phải từ chối chứ, nếu các cô muốn thì đành chìu ý các cô thôi chứ không thì đắc tội lớn làm sao mà được yên thân. Cứ đến nữa đêm là anh phải có mặt ở nhà để nghe điện thoại không thì cô nàng gọi tới sáng chẳng cho ai ngủ cả. Đến nước này thì anh thật sự bó tay ..với cô.
Rồi ngày gặp mặt đầu tiên với lớp cũng đã đến. Không làm anh thất vọng, lớp ngoại ngữ này ai cũng như trăng như hoa, "mỗi người mỗi vẻ mười phân vẹn mười cả"(truyện Kiều _Nguyễn Du). Thường thì các lớp tại chức đa số đều là những "sinh viên" hơi lớn tuổi, có nghề nghiệp ổn định, muốn trau dồi thêm kiến thức , hay muốn nâng bằng cấp để nâng lương bổng. Hoặc là các sinh viên đang học đại học muốn đăng ký học thêm một nghanhf khác để sau này dễ xin việc. Muốn tìm bạn gái vào khoa ngoại ngữ thì quả là biết chọn lựa. Và cũng may mắn cho anh là lớp này nam khá đông, không chênh lệch sĩ số gì mấy. Qua nữa năm học đầu tiên hầu như anh làm quen hết cả các cô nàng trong lớp , ai anh cũng làm quen và tìm hiểu nhưng chẳng cô nào hợp ý anh. Mấy cô bây giờ sao nói chuyện rỗng tuếch, không có đầu óc chút nào. vả lại anh chẳng thấy ai thông minh như Nguyệt, nhưng có điều các cô nàng này đẹp thật. Tự trong thâm tâm anh cũng còn xót lại chút nhân từ là vì học trong cùng một lớp, nếu quen rồi mai này không đến được thì thật khó ăn nói, các cô bé này còn nhỏ, còn vô tư quá anh không nỡ.. Nhưng đâu phải anh muốn là được, ai bảo anh đẹp trai nhất lớp, lại galang với phái nữ, luôn vui vẻ hòa đồng làm sao ai mà chẳng tình thương mến thương được.
     Có một lần anh tình cờ nghe được câu chuyện của mấy cô bé "tám" trong giờ giải lao.Nghe các cô "tám" là anh biết trong lớp ai đẹp ai xấu ngay. Ngọc đố cả bọn :
    - Ngọc đố mấy bạn lớp mình chị nào đẹp nhất?
    Cả bon ngồi ngẫm nghỉ một lúc rồi từng người bàn, Khánh nói:

     - Chị Hương, tớ thấy chị Hương dễ thương.
    Linh phản đối:

     -Thôi đi, bà đó mà dễ thương, dễ sương..dễ sợ thì có. Chảnh thấy bà ..luôn. chị Diệu được hơn.
     Tiên phản đối :

     - Bà Diệu mà được, được cái con ..khỉ.. đó. Bả lớn mà ăn nói vô duyên , thấy mà phát ghét. Tiên thấy nhỏ Vy được nhất
     Trang lại không đồng ý :

     -Được rồi đó, con đó mà đẹp chắc Trang này làm hoa hậu quá..hahaha
cả bọn ôm bụng cười thật là vô tư.. cười mệt nghỉ rồi các cô lại tám tiếp , Ngọc lại bắt đầu :
    - Hình như tụi bay quên một người hay sao đó? Đảm bảo nói ra bà này là không ai dám chê một câu. 
     Cả bọn nhíu mày : ai nhỉ?
     Ngọc gợi ý : các bạn còn nhớ bà chị mà ít đi học nhất không? hình như chỉ thoáng thấy bả chừng vài lần hà. mà nói chắc cũng chẳng ai nhớ nổi chhir đâu. Chỉ đi học thì muộn, về lại về sớm. Đến và đi cứ như cơn gió, mà mỗi lần học thì ngồi tận bàn cuối thì ai mà nhớ đến chỉ chứ.
      Hoàng nghe Ngọc nói lấy làm lạ , tại sao anh lại không biết người này nhỉ. Anh nhíu mày cố nhớ xem đó là ai nhưng không tài nào nhớ nổi. Và nghe các cô nói tiếp:
      - Ai mà sao bọn này không nhớ mà Ngọc nhớ?
      Ngọc trề môi :

       - Thôi đi mấy bà, có một lần tui đi học muộn hơn hết chỗ ngồi và vô tình ngồi gần chỉ.Cái chị mà lần đi học muộn bị thầy mời đứng lên trả lời câu hỏi đó, rồi mấy bà khen chỉ giỏi đó.
      - À... cả bọn bây giờ mới nhớ ra.
      Hoàng định hỏi xem đó là ai mà anh không nhớ nổi, nhưng đã hết giờ giải lao. Tính anh mà nghe chuyện gì khiến anh tò mò thì phải tìm hiểu đến cùng, anh lấy điện thoại nhắn tin cho Ngọc:- lúc nãy em nói ai vậy, anh nghe mà không hiểu?
     Ngọc nhắn lại: có gì lát nữa em nói anh nghe, nhưng anh phải có thưởng mới được nhé?
     Anh trả lời :- ok, tối nay anh mời mấy em một chầu cà phê, lát ra về đến quán THỜI GIAN nhé, anh đợi
     Tan học, cả bon kéo nhau đến quán đã thấy anh ngỗi đợi sẵn. Ngọc trêu:
     - Anh làm gì mà nôn nóng vậy?
     Linh đùa theo: đừng nói anh định chuyển mục tiêu sang chỉ nghen, con nàng ấy anh bỏ đâu? chị ấy lớn hơn anh đó.
     Trang thách đố anh: em thách anh nói chuyện được với chỉ và điều tra được điều gì ở chỉ em thua anh một chầu nhậu liền đó
      Tiên cũng mạnh miệng: em cũng như con Trang, anh mà điều tra được điều gì về chỉ em thua anh chầu karaoke đó.
       Hoàng tủm tỉm: chà.. có nhậu, có hát karaoke ..ngu sao không độ. ok, các em nói rõ hơn đi , anh điều tra cho mấy em tâm phục khẩu phục. 
       Ngọc trề môi: xì... không dám đâu.. đến em mà còn chưa nói chuyện với chỉ có đâu anh tới anh.
       Hoàng tự tin: vậy mới hay chứ, sao mấy em rút lại lời vẫn còn kịp đó. sao có nói rõ hơn không thì nói
       Trang chu miệng: nói thì nói, nói mà anh biết mới ghê đó. Ngọc nói cho ảnh biết đi
       Ngọc bắt đầu khơi lại trí nhớ : anh còn nhớ cái chị mà ngày đầu tiên đi học muộn bị thầy gọi lên trả lời câu hỏi không? lúc đó anh cũng nhìn chỉ mà.
Anh lắc đầu: chịu thôi , không nhớ
       Ngọc tiếp tục: Vậy anh còn nhớ cái chị thường đi học muộn nhất lớp không ?
       Anh nhún vai: sao biết được, bả đi học muộn anh ngồi phía trên làm sao anh biết
       Ngọc xua tay: Thôi đi anh ơi, em còn nhớ có một lần chỉ đi học muộn vào ngồi chung bàn với anh mà anh nói gì lạ vậy, lúc đó anh ngồi giữa chỉ và nhỏ Trang đó.
        Anh đưa tay vỗ trán: à.. thì ra bà đó hả, nói anh mới nhớ, anh không mấy ấn tượng gì về bả cả. 
       Ngọc lại trề môi: thôi đi anh ơi, anh không để ý chứ chỉ được nhất lớp đó. 
       Hoàng không đồng ý: em dựa vào đâu mà nói bả được nhất? 
       Tiên chen ngang: em thấy mắt anh bị sao rồi đó, chị đẹp và hiền vậy mà không nhìn đi nhìn ai đâu không đó 
       Hoàng vẫn không tán thành : em nhìn sao mà nói bả đẹp, anh thấy bả bình thường, vì anh chẳng có một ấn tượng gì cả.
       Linh xua tay: mấy người ngồi bàn tới sáng cũng chưa hết chuyện, tội quá anh ơi, nếu lần sau gặp chỉ anh nhìn lại một lần nữa rồi hãy nói nhé.Mỗi lần chỉ đi học tụi em cứ thích nhìn hoài, muốn nói chuyện nhưng lại không dám, thấy chỉ hiền thật nhưng nghiêm quá, và có vẻ chẳng thích tiếp chuyện với ai. em thấy có lần anh Thiên hỏi mà chỉ trả lời ậm ừ cho xong chuyện, anh Thiên thấy vậy ngại quá không dám tiếp tục nữa.
      Ngọc cũng nói : Linh nói em mới nhớ, anh đừng có sạo nha. Rõ ràng có một lần anh nói chuyện với chỉ mà không thấy chỉ trả lời đúng không?
      Anh nhún vai : anh không nhớ, anh không quan tâm, chắc lúc đó anh buộc miệng hỏi gì đó mà không thấy trả lời, tưởng bả không nghe nên anh cũng không hỏi nữa. Giờ nghe mấy em nói thì có vẻ bả không muốn trả lời chứ không phải không nghe...à.. thì ra là thế.. cái bà này..kiêu nhỉ, biết tay anh.
      Ngọc nhún vai : em thấy chỉ khống có vẻ kiêu căng mà có vẻ không muốn ai làm phiền mình thì hơn
      Hoàng gật đầu: thôi được rồi, khi nào bả đi học các em thấy nói anh biết để anh ra tay cho. 
      Mấy cô bé gật đầu và giải tán.

 
Đêm nay Hoàng có vẻ vui hơn mọi đêm. Trong anh như đang có một sức sống mới lạ kỳ anh cũng chẳng biết tại sao. Đẫ lâu rồi anh không có cảm giác này, cảm giác của một kẻ chỉ muốn khám phá và chinh phục một điều gì đó rất bí mật, nó thôi thúc anh khiến lòng anh háo hức , rộn ràng. Chính đêm nay cũng là cái đêm đầu tiên anh khám phá được vẻ đẹp của cái thành phố biển nhỏ nhoi này sau ba năm dài cư trú. Ba năm bỏ lại sau lưng biết bao nhiêu điều kỳ diệu, thời gian và tuổi thanh xuân , hy vọng của một thời trai trẻ nay còn không? Anh tự trách mình và tự an ủi "mình sẽ lấy lại những gì đã mất dù là hơi muộn màng."
Biển đêm nay thật đẹp không ồn ào, đáng ghét như xưa. Khi xưa anh nhìn biển anh cảm nhận biển thật là dữ dội, cuốn trôi đi những gì tươi đẹp nhất trên cõi đời, còn bây giờ anh lại thấy biển cuốn trôi đi những gì dơ bẩn nhất của cuộc đời, đem lại cho bờ biển một bãi cát mịn màng trong sạch, nơi lý tưởng nhất của những đôi tình nhân. Anh tự mỉm cười với mình :" sao hôm nay mình kỳ lạ vậy ? ai mà có thể mang lại ánh sáng cho cuộc đời đang u tối của mình chứ. Nhưng sao minh có cảm giác bản thân mình cũng không hiểu nữa." rồi lắc đâu :"thôi mặc kệ, miễn sao mình biết vui là được rồi". Kiếm một gốc cây ngồi một mình nhìn sóng biển, cảm giác thật là dễ chịu. Chợt tiếng điện thoại reo lên làm anh mất cả hứng thú xem cảnh biển đêm.Giọng Nguyệt ngọt ngào vang lên :
- sao giờ này anh chưa về, nãy giờ em gọi điện thoại mà không ai bắt máy hết nên em mới gọi số này. Anh đi sao không mang theo điện thoại riêng của chúng ta hả?
Hoàng bực bội trả lời : em sao càng lúc càng phiền đó, anh đi đâu mặc anh chứ liên quan gì em mà em hỏi? tối nay em làm anh hết cả hứng thú.
Cô nàng cười khanh khách : thôi mà , anh đừng giận, anh đang làm gì mà mất hứng nhé? bộ đang đi chơi với bồ hả?
Anh sẵn giọng : Ừ, có gì không?
Nguyệt vẫn tỉnh queo : chẳng sao cả, nếu anh đang đi với người yêu thì em nói chuyện với anh đến sáng để xem con nhỏ nào chịu nổi.
Hoàng lắc đầu: em thật là hết thuốc chữa rồi, anh đã nói với em rồi. Anh có thể quen em chứ không cưới em làm vợ đâu, em đi lấy chồng đi.
Nguyệt vẫn lì lợm : anh bảo em đi lấy chồng vậy em lấy ai? lấy anh hả? em đồng ý liền.
Hoàng nhẹ giọng : anh nói thật với em đó, đừng đợi anh, anh không bỏ qua chuyện cũ được đâu. Em đừng hy vọng gì ở anh, anh đã co0s bạn gái rồi.
Nguyệt cương quyết : thì anh cứ quen ai anh thích, em có nói gì anh đâu nào, chủ yếu là con bồ anh nó có đủ can đảm mà đấu lại với em không kìa.
Hoàng đắng họng : trời, anh thật bó tay với em, vậy em định ở vậy với anh luôn sao?
Nguyệt cười : đương nhiên rồi.Anh mà không lấy em thì em không để cho ai yên ổn đến với anh đâu. Mà em biết dù anh có quen ai thì người ta cũng bỏ anh ra đi vì ghen với em thôi.
Anh ngẫm nghĩ những lời Nguyệt nói cảm thấy cũng đúng. Bao nhiêu năm xa cách anh cũng không ngờ Nguyệt lại trở nên dày dạn như vậy, ăn nói càng ngày càng khiến người ta ớn ..lạnh. "Ngày xưa Nguyệt là cô công chúa dịu dàng, bây giờ cô là ..con quỷ ..dữ." _anh nghĩ thế.
Không muốn nói chuyện nữa anh tắt máy rồi chán nản ra về. Một ngày gọi là "tạm được" trôi qua, ngày mai thế nào? không ai biết trước.
Từ cái ngày thách đó với mấy cô nhóc Hoàng đi học thường xuyên không vắng buổi nào. Anh đi học mà cứ nhấp nha nhấp nhỏm, cứ đưa mắt tìm kiếm xem "bà chị" có đi học không nhưng vẫn không thấy. Gần một tuần rồi anh cảm thấy thất vọng, muốn từ bỏ ý định điều tra về "cô gái bí mật " đó, nghe mấy con nhóc gọi vậy đấy. Thấy anh tiu nghỉu, Linh trêu: - nhìn anh mất sổ gạo quá, làm gì mà nóng lòng vậy? anh gặp rồi chứ chưa hay sao mà thấp thỏm cứ như đi coi mắt vậy?
Anh cốc đâu cô nhỏ : em bớt nói xàm giùm anh đi, tại anh nghe mấy đứa "ca" giữ quá anh tò mò chứ bộ. Mà sao anh bị ai che mắt hay sao mà không nhớ bà này là ai ta.
Ngọc cười hí hí : thì anh nghe chỉ có gia đình rồi nên bỏ soát lại mà không thèm nhìn một cái.
Bây giờ anh mới vỡ lẽ : à, thì ra là bà đó hả, sao không nói sớm. Bả có gia đình rồi anh nhìn bả làm chi, thì ra mấy em nói bả.
Tiên thắc mắc : anh thử nhìn lại bả một lần nữa có giống người lập gia đình không nhé? anh chỉ mới nghe người ta giới thiệu với thầy là có gia đình rồi là anh quay trăm tám chục độ.
Trang lấy tay giật nhẹ áo anh , giọng hấp tấp: anh ..anh... chỉ đi học kìa!
Hoàng và mấy cô bé vội quay ra sau . Lần này anh mới thật sự nhìn "bà chị" đó. Anh nhìn chăm chăm "bà chị" thấy "bà chị " đẹp thật, anh không biết tả sao về vẻ đẹp của"bà chị " mà chỉ có thể nói :"trời, sao giống đức mẹ Maria " thế không biết. Nhìn bả hiền vậy mà mấy còn nhỏ kia nói bả khó tính là sao ta?
Còn bà chị này có vẻ cũng kỳ kỳ, có người nhìn mình rồi xì xầm mà cũng chẳng thèm ngó lấy một cái, cứ cặm cụi vào trang vở chẳng biết đọc cái gì trong đó.Hoàng nhận xét sơ sơ trong đầu mình :"giờ để ý thấy bà này được nhất lớp, ăn mặc lại rất đơn giản mà lịch sự, vẻ đẹp tự nhiên không một chút son phấn, hôm nay bả mặc tay ngắn mới thấy nước da bả trắng và mịn thật. Hèn gì mấy con nhỏ nó khen lấy khen để, nghe tụi nó nói bả học tiếng anh siêu sao lắm, mình tìm cách thỉnh giáo xem sao?"
Hài lòng với suy nghỉ của mình, anh tự mỉm cười và ngồi học như một cậu học trò ngoan và chờ đén giờ ra chơi thi hành chiến thuật.
Trời thương và hiểu lòng Hoàng hay sao mà đêm nay không giống mọi đêm," bà chị " không ngồi trong lớp một mình mà giờ giải lao, anh thấy bà chị ra chiếc ghế đá ngay gốc cây khá tối của trường. Anh để ý thấy "bà chị " cứ khoanh tay mà nhìn trời sao, anh đến trước mặt mà cô nàng chẳng biết, có lẽ "hồn em ở chốn xa xăm nào rồi" . Anh không lên tiếng mà lặng lẽ quan sát "bà chị", trong bóng đêm mờ ảo này anh thấy cô đẹp làm sao"trông em chẳng khác chị hằng
anh như chú cuội ngẩn nhìn theo trăng"
Vẫn trầm lặng, không một tiếng động . anh cũng muốn gọi cô nhưng lại không nỡ vì anh nhận ra trong ánh mắt "bà chị" này đang ...gửi hồn ..cho gió rồi. Cô đang chăm chú quan sát các vì sao một cách say sưa chứ không phải đang suy tư như các cô nàng mộng mơ. anh nghĩ nếu mà làm phiền dám bị "ăn guốc" lắm đó, bà chị này nhìn kỹ lại hiền thì hiền thật chứ "chằn ác" luôn, chưa đến lúc "gầm ..một tiếng căm hờn trong củi sắt.."
Anh vừa nhìn vừa mỉm cười với ý nghĩ của mình :"ước gì em chửa có chồng_ anh về may áo tơ hồng tặng em".Trong lớp chắc không phải chỉ mình anh nghĩ như vậy!
Mãi im lặng cho đến khi hết giờ giải lao mà cô cũng chẳng biết, anh đành phải gọi khẽ :- chị à, vào lớp rồi.
Bà chị buông tiếng lạnh lùng : biết rồi!
Nói xong cô đứng lên vào lớp học , Hoàng cảm thấy bực mình : làm ơn mắc oán, bà điên!
Anh hậm hực bước vào lớp , đi ngang qua chỗ "bà chị " ngồi anh nhìn trừng trừng mà bà chị có thèm đếm xỉa gì tới anh đâu, điều đó khiến anh có chí phục thù hơn nữa.
Tan học, mấy cô bé ùa tới chỗ anh hỏi : lúc nãy anh ghê nha, đi mánh lẻ ha, hỏi được gì không?
Anh bực bội : lẻ gì mà lẻ,bà đó bị sao sao đó, thật khó hiểu!
Khánh cười hì hì : em nói với anh rồi, chỉ khó tính lắm, cứ im im làm mình muốn hỏi cũng ngại chết đi được.
Hoàng nhún vai: thôi kệ bả, anh cũng chẳng muốn dư hơi mà lo chuyện bao đồng
Tiên vỗ thay : ồ, như vậy anh chịu thua bọn em nhé
Hoàng trừng mắt : chưa gì mà thua, đảm bảo bả sẽ nói chuyện với anh một ngày gần đây.
Miệng thì nói vậy chứ trong lòng anh cũng chẳng biết làm sao nữa. Chấp nhận thua cuộc cũng được nhưng anh thật muốn tìm hiểu bà chị này cho rõ hơn. Học với nhau hơn nữa năm rồi mà không biết gì hết thì thật khó tin, nói ra người ta cười cho .
Tối nay anh cảm thấy đói bụng, dừng xe ghé mua ổ bánh mì thì ..hay thật ! gặp ngay "bà chị" khó tính ở đó, đang nói cuyện vui vẻ với bà chủ quán. Nhìn chị lúc này thật khác lúc lên lớp, vui vẻ , cởi mở, nụ cười trên môi sáng bừng cả khuôn mặt , hiền từ , quyến rũ làm sao. Anh cứ như một tín đồ đang chiêm ngưỡng bức tượng đức Mẹ quyền năng vậy.Đang cười thấy anh bước vào bà chị tắt hẳn nụ cười và tạm biệt chủ quán, chỉ nhìn anh một cái vu vơ rồi đi, anh gật đầu chào tỏ phong cấch của một chàng trai lịch sự. Đợi cô đi,anh thăm dò bà chủ quán: cô ơi, trông cô có vẻ quen chị lúc nãy?
Bà chủ vui vẻ : ừ, tối nào nó cũng ghé đây mua bánh cô. Con nhỏ tội ghê, mưa gió gì cũng ghé mua, ủng hộ mà.
Anh lấy làm lạ : tối nào cũng mua hả cô? chỉ đi đâu mà tối nào cũng ghé mua ? chỉ mua nhiều hay ít hả cô?
Bà chủ vừa làm vừa kể lể : cũng chẳng biết nó đi đâu mà tối nào cũng ghé khuya lắm, mua cả chục ổ bánh lận
Hoàng ngạc nhiên : trời , ăn gì mà cả chục ổ dữ cô?
Bà chủ cười : nó đâu có thích ăn bánh mì, nó nói nó chỉ mua giùm cho mọi người sẵn ủng hộ cô luôn.Thấy cô bán khuya lạnh nó tội
Hoàng cười cười : vậy hả cô? vậy tối nào con cũng tới ủng hộ cô giống chỉ nhé?
Bà chủ nhìn anh mỉm cười : nghe con nói là biết con đang tìm hiểu về con nhỏ chứ gì? Được đó con, hai đứa thật xứng đôi.
Hoàng xua tay : tội quá cô ơi, chỉ có gia đình rồi, con chỉ muốn hỏi thăm cho biết thôi chứ đôi với ba gì cô!
Bà chủ trố mắt : ai nói con nó có chồng?
Hoàng cũng ngạc nhiên : vậy sao cô biiets chỉ không có gia đình?
Bà chủ gõ đầu anh : cái thằng này hay nhỉ? con nhìn sao mà nói nó có chồng? nó có chồng hay không không lẽ cô nhìn không ra sao?
Hoàng không tin : chỉ có chồng hay không nhìn làm sao biết được? bộ khác lắm hả cô?
Bà chủ chậc lưỡi : con gái có chồng thường đeo nhẫn ngón tay áp út, còn nó, con có thấy không ?
Anh giật mình : trời, cô nói con mới biết. Mà không lẽ đeo nhẫn mới là có chồng hay sao?
Bà chủ giải thích : đeo nhẫn có nhiều loại nhẫn đeo, nhẫn hôn nhân khác với nhẫn đeo cho đẹp. Nếu có bạn trai tặng thì nó đeo nhẫn kiểu một chút. Còn đằng này tay nó trống trơn thử hỏi thằng chồng nào chịu???
Anh gật đầu như hiểu ra, anh vui vẻ cảm ơn bà chủ và ra về.
Về đến nhà anh đưa mấy ổ bánh cho mấy anh em ở cơ quan ăn, anh chẳng buồn động đến vì giờ này anh cảm thấy no rồi.Anh năm dài trên giường mà cứ tủm tỉm cười vẻ khoái chí khiến chú Quang tò mò : ê thằng nhỏ, nãy giờ mi làm gì mà cứ cười như trúng số thế?
Hoàng cười khì khì: trúng số chi mà trúng số hả chú? con có chuyện vui nên cười đó.
Toàn lên tiếng : Chuyện gì mà vui dữ vậy ? anh thấy em từ khi bị con Nguyệt xù đến giờ có chuyện gì khiến em cười đâu. à quên nữa, chút nữa nó gọi điện đó, nhớ chia sẽ niềm vui với nó nhé.
Đang vui nói đến Nguyệt làm anh cụt hứng : anh biết nhắc đến nó là em bực mình mà cứ làm em mất hứng.
Khương lên tiếng : ghét thì bỏ đi, để anh sài giùm cho. ai biểu tham lam? Do em chứ có phải do Nguyệt đâu.
Hoàng cãi lại : sao lại do em? nó bỏ em chứ em có bỏ nó à?
Chú Quang phân tích : thì tại con không dứt khoát nó mới quậy con như vậy chứ.
Hoàng xụi lơ: làm sao nỡ hả chú? dù gì con cũng phải có trách nhiệm với nó chứ? Nó hạnh phúc con mới yên tâm.
Toàn vỗ vai : vậy thì cố gắng nhé, cố mà chịu nó làm phiền cả đời, anh đảm bảo không có con nào dám yêu em đâu. Con nhỏ cao tay ấn thật, anh thiệt phục nó.
Toại nói đúng, Nguyệt đáo để thật, anh tự hỏi kiếp trước anh mắc nợ Nguyệt hay sao mà kiếp này anh khổ với cô thế này. Bởi vì sao???
Hình bóng bà chị chợt hiện lên trong trí óc anh, tự nhiên anh lại lóe lên một ý nghĩ ác độc, phiêu lưu:"đem hai người ra so sánh thì hẳn bà chị thông minh hơn nhiều, xinh đẹp hơn nhiều, nhưng bằng cách nào để cua được bà này? Liệu bà này có trị được Nguyệt không? có đủ khéo léo để khiến cho mình quên được Nguyệt không? Không hiểu sao mình lại tin mình với bà này có duyên nợ với nhau.

 



#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2025 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9