Toctien1
-
Số bài
:
204
- Điểm: 0
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 03.05.2009
|
RE: CẢNH SÁT VÀ THÁM TỬ TƯ.
-
20.07.2009 07:45:43
- Pete? - Anh kéo tôi ra khỏi con ngách nhỏ và đẩy tôi dựa vào bức tường của một cửa hàng lướt sóng. Thiết bị an ninh màu vàng của cửa hàng đang phản chiếu xuống gương mặt của anh. Cái nhìn của anh, nóng bỏng và tối sầm như đá núi lửa đang đốt cháy da thịt tôi. - Pete? - Tôi kêu một lần nữa, không biết là anh sẽ phản ứng ra sao. Anh kéo cánh tay của tôi giơ cao lên trên đầu của tôi trong khi tay của anh ôm lấy hông tôi và ngón tay anh chạm tới đuôi của cái váy ngắn. - Em đang làm quái gì ở đây? - Casey đã nói với anh là tìm em ở đây khi em lại liều lĩnh lần nữa. - Tiếng nói của anh thấp, khàn khàn. Những âm thanh này nhắc nhở tôi về lúc mà chúng tôi trải qua trong phòng của khách sạn. - C-Casey? - Tôi lẩm bẩm. Tại sao Casey lại nói cho Pete...? Điều này quả thật chẳng lãng mạn chút nào. Điều này là kế hoạch của chị. Chị bắt tôi ăn mặc thật không thích hợp và bảo tôi đến nơi nguy hiểm trong thành phố vào giữa đêm. Chị biết là Pete sẽ phải chạy đi kiếm tôi. - Em có biết là có bao nhiêu người đã bị giết trong khu phố này? - Anh hỏi và áp sát thân thể anh vào tôi. - Sao em không nghĩ kỹ trước khi hành động? - Nhưng mà... Lưỡi của anh đã đưa vào môi tôi. Nó còn hơn một nụ hôn. Việc anh tự động hôn tôi đã làm tôi thật sự sửng sốt. Và lưỡi của anh, trở nên nhẹ nhàng, nút lấy môi tôi từng chút một và kéo tôi sâu vào thế giới của anh. Tôi buông lỏng cơ thể mình. Anh thả cánh tay của tôi, bằng sự cẩn thận nhẹ nhàng làm tôi chợt trào nước mắt, anh ôm lấy má tôi âu yếm với cả hai bàn tay của mình. - Kyra. - Anh rên rỉ. - Em đang làm anh chết, em có biết không? Tôi gật đầu và tìm môi của anh. Tất cả điều tôi muốn trên thế giới này bây giờ là sự âu yếm và nụ hôn của anh. Mọi thứ khác có thể cứ hãy chờ sau đó. - Oh Pete ...- Tôi thở ra, vòng tay của mình ra phía sau cổ anh. Nhưng anh lại gỡ tay của tôi ra và để xuống bên hông. Khi tôi mở mắt tôi thấy anh đang lắc đầu. - Kyra. - Anh nói với âm điệu cứng lại. - Chúng ta không thể làm điều này. Đầu gối của tôi nhũn lại khi anh lấy súng ra. Tôi có lẽ trượt xuống tường nếu không phải trọng lượng cơ thể của anh đang giữ tôi lại. Khẩu súng làm tôi lạnh xương sống. - Anh ước gì em đã không chạy lòng vòng xung quanh những nơi mà em không nên đến. Anh đã cố gắng giữ cho em ra khỏi những rắc rối này, Kyra. Lúc nào anh cũng cố gắng hết sức để giữ cho em an toàn. - Anh? - Làm thế nào mà tôi có thể đã bị sai lầm như vậy? Không lẽ là Pete...? Không, tôi không thể tin vào điều đó. Tôi sẽ không tin vào điều đó. Pete là một chàng trai tốt. Anh sẽ không bao giờ bước qua lằn ranh. Anh là một con người tốt hơn rất nhiều. Và như vậy là ... - Blakely. - Tôi nói khi đồng nghiệp cũ của Pete lao ra khỏi bóng tối và bất ngờ dừng lại. - Anh biết. - Pete nói, giọng của anh vang lên hung dữ. - Anh ta đã theo dõi anh. - Anh đã theo dõi tôi? - Blakely đã hy vọng tôi sẽ tìm thấy những cô gái mất tích cho anh ta ... hoặc là anh ta sợ rằng tôi đến quá gần để hiểu rằng anh ta chính là lý do mà những cô gái đã bị mất tích? Pete đã không di chuyển. Và anh đã ở trạng thái bất lợi, khi lưng anh quay về phía Blakely. - Tôi không biết cô đang nói gì? - Blakely nói, giọng vang to. - Pete đã bảo tôi chạy quanh cả buổi chiều, giống như tôi là đứa con để sai vặt hay đại loại là cái thứ gì đó. Tôi không có thời gian để theo cô, thậm chí là nếu tôi muốn. Tôi cũng đã phát hiện ra được... Pete quay lại, một cách chậm rãi, trong khi vẫn giữ vững tôi ép vào tường. - Anh không nhìn thấy anh ta? - Blakely hỏi khi anh ta đặt tay trên đầu gối. - Hắn đã chạy theo đường này. - Ai? - Tôi hỏi khi Pete vẫn im lặng một cách nghi ngờ. Tôi ước gì có thể thấy được vẻ mặt của anh. - Tên bắt cóc ... ... sát nhân gì gì đó đã làm với các cô gái mất tích, hắn đã chạy theo đường này. - Pete chỉ là người duy nhất... Không, nó không thể đúng sự thật. Và tôi đã không đủ thông minh để có thể hiểu từng từ của Blakely cho bất cứ điều gì anh ta đang ám chỉ. - Nếu anh đang rượt theo hắn, hắn có thể luẩn quẩn đâu đó. - Pete nói. Blakely gật đầu như thể không chắc chắn lắm. Anh ta chỉ còn cách chúng tôi một vài yard. - Tôi có thể giúp anh tìm. - Pete đi một bước về hướng Blakely. - Kyra sẽ ở lại đây. Chúng ta có thể gửi một nhân viên đến để đưa cô ấy về. - Tôi không biết nếu...- Blakely bắt đầu nói. Bàn tay của anh ta di chuyển gần hơn đến súng anh ta đang đeo trên hông khi Pete tiếp tục thu hẹp khoảng cách giữa họ. - Gọi đi. - Pete nói nhanh. - Lấy một số dự phòng lại đây. - Tôi không thể. - Blakely nói, bàn tay của anh ta đã gần súng của mình hơn. Tôi đã không chắc chắn lý do tại sao, nhưng tim tôi bắt đầu đập thình thịch trong ngực. - Không có thời gian. Tôi di chuyển mà không suy nghĩ. Súng của Blakely đã nổ, ánh sáng của lửa loá lên trong mắt tôi, khi tôi lao tới đè Pete. Tôi té nhào xuống đất. Không cần phải lặp lại lịch sử và nhận một viên đạn vào trong ngực. Và một cái lỗ hiện lên trong tường phía sau tôi, thật chính xác, khi mà tôi và Pete lăn xuống đất kịp thời. Vào lúc tôi nhìn vào cái lỗ trên tường, Blakely đã chạy đi. Pete bật lên và rượt theo. Đương nhiên, tôi cũng chạy theo sau. Blakely không phải như ngày xưa, chúng tôi đã sớm bắt được anh ta. Pete kéo anh ta lăn xuống đất với một cú bay nắm lấy anh ta thật ấn tượng. Blakely té xuống đất, nhưng anh ta vẫn rất nguy hiểm khi anh ta lăn lộn và chống lại Pete. Súng của anh ta nổ lên hai lần trước khi tôi cướp được nó từ bàn tay nắm chặt của anh một và cố còng một cổ tay của anh ta vào chiếc còng của anh ta đang đeo. Pete nhìn tôi gật đầu và còng tiếp một tay nữa của anh ta vào còng. - Các cô gái ở đâu? - Pete hỏi. - Tôi không biết anh nói gì? - Blakely cau có trả lời từ dưới đất. - Anh ta biết. - Pete nói, nhìn lên tôi. Anh thở nặng nhọc và áo sơ mi của anh đã rách. Và lúc này anh đang đứng lên. Đây thật là một cảnh lãng mạn nhất tôi từng gặp. - Anh biết là Blakely từ lúc nào? - Tôi hỏi Pete. - Không lâu sau khi em bị đâm. - Anh nói. - Em cứ chạy quanh. Anh đã có thể nói cho em biết. - Em không tin. Anh nhún vai. - Em biết anh rõ thế. - Anh hỏi Blakely lần nữa. - Các cô gái ở đâu? - Họ vẫn còn sống, đúng không? - Tôi khóc, cố ngăn mình không đánh Blakely. - Hãy nói cho tôi biết anh có làm tổn thương họ? - Tất nhiên là họ không bị tổn thương. Họ sẽ không sao. - Pete tạm dừng và sau đó nhăn mặt. - Dĩ nhiên, em có thể tưởng tượng ra được. Mặt khác, em đã không nên ở giữa khu phố này. - Phải ... - Tôi cắn môi và cảm giác như phảng phất như còn vương nụ hôn của anh. - Tất nhiên là em cũng đã nghi ngờ Blakely như anh. - Tôi nói dối. Nhưng tôi đã bắt đầu hiểu những gì đã xảy ra. Những người phụ nữ Việt Nam đã tràn ngập các khu vực. Và đã có nhập khẩu, thì cũng sẽ xuất khẩu đi. Ngay cả khi nó là nhập xuất khẩu con người. Những phụ nữ trẻ, da trắng sẽ là một kho báu kỳ lạ ở Phương Đông. - Nhưng em đã không có bất cứ bằng chứng nào. - Tôi nói. - Anh có. - Pete nói. - Anh đã khai thác được vào chiều nay và đã tìm thấy trong tài khoản anh ta đã mở cách đây vài tháng. Tiền đã như nước chảy vào tài khoản đó từ một số ngân hàng tại Việt Nam. Kết thúc rồi, Kevin. Anh nên khai đi. Hãy làm cho tất cả mọi thứ dễ dàng hơn cho anh và hãy hợp tác. Đồng ý làm chứng để chống lại những người đã trả tiền cho anh và hãy cho chúng tôi biết làm thế nào để tìm thấy những phụ nữ . - Họ đang ở trong một nhà kho. - Anh ta nói, giọng thật nhỏ. Anh ta cung cấp một địa chỉ. - Họ nói họ sẽ gửi các cô ấy đến Singapore vào ngày mốt. Tôi cần phải có thêm một cô gái khác nữa cho họ trước khi họ đi. - Làm sao anh có thể đồng ý bán những cô gái? - Tôi hỏi, ghê sợ trong tư tưởng về bất cứ ai làm gì đó như là ... như là ... đê tiện. - Bán họ? Những con chó cái đó đã bán chính mình. Tôi chỉ đơn giản là làm sạch thành phố và cung cấp cho họ một dịch vụ. - Anh đã biến họ thành nô lệ! - Tôi la lên. - Tôi đã kiếm tiền xứng đáng. - Blakely hét lại. - Tôi thật bệnh khi nhìn thấy mọi người đang thừa hưởng được những thứ từ thế giới này, trong khi tôi phải cố gắng giữ cho sạch cái mũi của mình. Tôi quyết định tôi phải nghĩ về tôi đầu tiên và kiếm tiền theo cách của tôi. Nó như thế nào ư? Tôi chỉ đơn giản là làm những gì tôi nghĩ là đúng. - Anh ta xoay cổ của mình cho đến khi gặp mắt tôi. - Cô đừng nói rằng cô không lo lắng về tiền bạc đầu tiên và tất cả mọi thứ khác là thứ yếu. Bụng tôi chợt thắt lại. Anh ta nói đúng. Tôi đã dối trá, lường gạt, và ăn cắp để tồn tại. - Tôi có thể không được hoàn hảo, nhưng tôi không giống như anh. - Tôi nói nhẹ nhàng. Tuy nhiên, vẫn còn cảm giác như bị bệnh. Tất cả mọi thứ dường như luôn luôn là về tiền bạc. - Thôi được rồi. - Pete nói kéo tôi vào cánh tay của anh. - Sau khi đưa anh ta đi, anh sẽ đưa em về nhà. * * * * * Tôi không bao giờ muốn đến nhà Pete. Điều đó đối với tôi là hay nhất. Ít ra, đó là những gì tôi tự nói với mình vào đêm đó. Thay vì qua đêm trong tay của nhau, mừng thành công của chúng tôi, chúng tôi phải trải qua một đêm ở trụ sở cảnh sát. Ngay sau khi chúng tôi bước chân vào nhà anh, Pete trao tôi cho một người phụ nữ bản xứ, người sẽ phục vụ tôi và trong khi đó anh biến mất ở văn phòng Sếp. Sáng sớm hôm sau, tôi nghe nói rằng Blakely đã khai cho tất cả mọi thứ, kể cả việc ngộ độc cho tôi. Tôi đoán là anh ta đã nhận ra tôi xác định cố tìm hiểu những gì đã xảy ra với những cô gái mất tích, và anh ta đã lo lắng. Đó cũng là lý do tại sao anh muốn đầu độc tôi. Và đó cũng là lý do tại sao anh ta đã lên hàng ngày để hỏi tôi câu chuyện mặc dù tôi không hề thay đổi lời khai. Những phụ nữ anh đã bắt cóc bây giờ đã được an toàn được cứu thoát ra, hầu hết những người chịu trách nhiệm về kinh doanh giới tính này đã biến khỏi hòn đảo trước khi lưới cảnh sát được ập xuống. Ít nhất, hầu hết các cô gái Việt Nam mà họ đã đưa đến Hawaii cũng đã thoát và cũng đã được bàn giao cho một tổ chức giúp cho các phụ nữ trẻ phục hồi lại từ nỗi kinh sợ ép buộc phải bán dâm. Ít nhất, cho đến bây giờ, vài cô gái đã được cứu. Và cuộc sống trên hòn đảo lại tiếp diễn, mặc dù có một vài điều đã thay đổi. Sally Porter đã thay thế vai trò của tôi ở nhà Mamma Jo. Mamma Jo nhanh chóng phát hiện rằng Sally tốt hơn rất nhiều khi nhận cô ta hơn là tôi. Ngoài việc dành một phòng cho cô ta, Mamma Jo còn trả một mức lương khá ấn tượng. Tôi nghĩ là Sally chắc chắn sẽ làm tốt công việc của mình. Anna và Tina, mặt khác, các cô cần phải cố gắng trưởng thành trước khi có thể tự lo riêng cho mình. Tina đã rất sợ hãi qua lần thử thách này, nhưng Pete đã nói đúng, cô đã thoát sự giam giữ mà không có tổn hại gì. Cô đã may mắn. Và tôi đã an ủi cô ấy một vài lần khi tôi đưa cô và em cô đến sân bay, nơi tôi đã ôm chặt cả hai chị em trước khi họ lên máy bay, sẽ mang họ trở về với cha mẹ. Tôi đã giàn dụa nước mắt khi máy bay cất cánh, và tôi đã muốn gọi cho cha mẹ của mình. Tôi đã không liên lạc với họ trong hơn một năm, kể từ lúc tôi bị bắn và Pete đã gọi họ mà không cho tôi biết. Họ đã không động lòng khi nghe về những gì tôi đã trải qua vào lần cuối tôi nói chuyện với họ. Và cũng không có gì thực sự đã thay đổi từ lần đó, họ cũng có lẽ sẽ không đánh giá cao từ một cuộc gọi nữa của tôi bây giờ. Tôi lấy một bưu thiếp tại cửa hàng bán quà tặng ở sân bay, trên đó in hình một vũ công hula xinh đẹp ở mặt bên này và mặt kia là đại dương xanh thẫm. Tôi nguệch ngoạc vài chữ lên đó là tôi rất yêu cha mẹ của mình và sau đó thả vào thùng thư trên con đường trở lại nhà Mamma Jo. Thật buồn là ông Fu đã nói đúng sự thật về sức khỏe tồi tệ của mình. Ông ta không sống lâu hơn một tuần sau khi tôi gặp ông. Gần đây tôi vừa nghe một lời đồn rằng ba trong số bốn người phụ nữ đã mang thai con của ông. Còn một người nữa vẫn đang cố gắng. Một cách rõ ràng, ông Fu đã trữ tinh dịch của mình trong nhiều năm qua. Những vụ giết người trong hệ thống của ông Fu đã tăng đáng kể một thời gian ngắn sau khi ông chết. Nhưng chắc rồi sẽ sớm ổn định thôi. Mặc dù ông Fu không còn nữa, dường như cũng không có gì thay đổi ở nhà của ông Fu. Tiền, quyền lực, và những bí mật nguy hiểm vẫn còn ở đó. Tất cả đang chờ người thừa kế của ông. Tôi vẫn không quên vì ông mà tôi suýt chết, nhưng từ khi ông không còn nữa, tôi đã cảm thấy có thể tha thứ cho ông. Và Pete ... Pete. Chúng tôi vẫn không nói chuyện về hôm hai chúng tôi cùng ở trong phòng khách sạn. Tôi nghĩ, chắc chúng tôi cũng sẽ không bao giờ đề cập tới nó. Giữa chúng tôi đã trở nên xa cách hơn bao giờ hết, ngay khi Sếp cảnh sát bất chấp sự bất mãn của Pete, gọi tôi là một tài sản của cộng đồng, trả tiền cho tôi vào Học viện cảnh sát, đồng thời trả thêm cho tôi một ít lương. Tôi không chắc lắm tôi sẽ tham gia lực lượng cảnh sát, nhưng tôi đã không quyết định vội vã. Nỗi đau khổ về Pete là một khích lệ rất lớn để tôi ở lại. Tôi đã thấy trong một vài trường hợp, Pete lại bất đắc dĩ hành động như là đang giám thị tôi. Anh vẫn còn nghĩ rằng tôi thích đặt bản thân mình vào trong nguy hiểm. Tôi nói với anh rằng anh đã sai khi anh nghĩ như thế. Như là một sự thoả hiệp, tôi đã dọn vào vào một căn hộ an ninh cao do Pete chọn cho tôi. Mặc dù anh sẽ trả tiền cho việc thuê nhà, anh không bao giờ đặt chân của mình vào bên trong căn hộ đó của tôi. Không phải là tôi đã không liên tục mời anh đến. Nói theo cách hay nhất, tôi vẫn giữ riêng tự do cho bản thân mình. Nhưng tôi đang tự lừa dối mình? Có phải có những điều sẽ không bao giờ thay đổi? Tôi vẫn còn yêu anh. Và trong cách thức riêng nào đó của anh, anh cũng đã có yêu tôi. Và cuộc sống vẫn tốt đẹp theo một mặt nào đó ở thiên đường. (Hết) Xin chân thành cám ơn quý vị độc giả đã bỏ thời gian theo dõi hết câu chuyện này. Xin được gởi lời chúc sức khoẻ tới mọi người. Xin cám ơn.
|