VĂN CHƯƠNG NHÓC RÙA
nhocrua 01.07.2009 21:30:55 (permalink)

     VIÊT VĂN TRONG MƠ- Ở NHÀ MỘT MÌNH
    
 
 
    Ngồi ở nhà một mình nên tớ chẳng biết làm gì ! những việc cần làm tớ đã làm cả rùi , còn những việc muốn làm thì...vào lúc này lại ko đủ điều kiện để làm. Điều có thể duy nhất là cầm cây viết này lên và viết thui. Tớ từng đọc ở đâu đó " hãy viết theo cảm xúc cảu bạn ko cần nhất thiết phải theo câu chữ " thế nên tớ biết những gì tớ sắp viết ra sẽ tức cười lắm đây !
    oái !!! có con khủng long đang bò về phía cuốn tập của tớ " nó thấy tớ một mình thì muốn ăn hiếp à !" hay " vì thấy tớ cô đơn nên muốn đến làm bạn ". Dù thế nào thì tớ cũng không thix nó. " Đi đi chứ " sao nó cứ nhìn tớ một cách lố bịch thế này! Một cuốn tập sẽ khiến nó bẹp dí. Nó biến mất. Tớ chỉ còn một mình. Cảm giác một mình thế này thật khó chịu. Nhưng dù gì thì tớ vẫn ko muốn trò chuyện cùng con khủng long đó.
    Sao mọi người lại có thể đối với tớ thế này được nhỉ?! Tớ tụ hào là một người cởi mở vui tính chứ đâu phải là một kẻ lập dị trầm cảm đâu...thế mà vẫn có lúc cô đơn như thế này đấy !!! Một ngôi nhà ko có ai , ko một tiếng động , ko tiếng nói cười , và cả ko có thức ăn. Ôi trời ! sao tớ ko vùi vào chăn ôm con gấu bông mà ngủ nhỉ !?thế thì cái cảm giác cô đơn kia cũng sẽ ngủ luôn còn gì ! vậy nhưng tớ đã ngủ cả ngày rồi nên giờ này ko cách nào nhắm mắt được nữa. Hay là bật máy vi tính lên nhỉ? người ta vận thường hay chat cho nhau những lúc buồn đó thôi. Coi nào !..máy bật lên rồi đây. friendlist dài lê thê, thế nhưng những đứa hợp gu thân thiết đáp lại sự thống khổ của kẻ cô đơn này bằng những cái icon xám xịt !Ôi một cái icon sáng lên. Suýt làm tan chảy cả máy vi tính , nhưng nick của ai thế này? một hàng chử wen thuộc mà tớ ghét nhất vào lúc này đã làm cái máy vi tính lạnh ngắt trở lại " hi chắc bạn cũng ko nhớ nổi mình là ai đâu phải ko? mình tiếc là mình cũng thế ! nên chúng ta giói thiệu nhau lại nhé!" lúc này mà còn giới thiệu thì biết đến lúc nào mới tống khứ cái cô đơn này đây , một người ko biết gì mình thì cố chia sẽ làm sao được. " thui khỏi ! tớ mệt rồi , tớ xuống đây , online vui nhé!" và " phụp" tắt đèn máy vi tính buồn trở lại.
     Trời tối rồi ư ?! tớ nên đi bật đèn rồi hãy trở lại viết vậy. Đã hơn 6h còn gì ! Mẹ nghĩ tớ tài ba lắm nhỉ? có thể giống như robinson luôn cơ. ừ thì vì mình đã lớ quá rồi còn gì ! sinh viên ĐH đấy ! thế nhưng mẹ ko biết tớ còn tài hơn nữa được nếu chỉ ở nhà có một mình như thế này. Tớ là "vua" đấy. Vua của cả một ngôi nhà này cơ đấy ! Chẳng ai dám lên tiếng tranh với tớ vào lúc này cả !(vì có ai đâu chứ ) Mà vua thì chẳng bao giờ có cái chuyện vào bếp đâu nhé! Vậy nên bây giờ vua đang rất là đói ! đói lăm đây ! híc híc ! Thế mà chẳng tên tùy tùng nào thèm để ý tới. Ôi ngày tận thế đây mà ! Vậy thì cả vua cũng phải vào bếp thui , ngay lúc này thì mì là tuyệt nhất. Chỉ 3 phút thui là nhà vua sẽ có ngay một bữa thịnh soạn rồi. cả quá trình " nấu-ăn" ko đến 7 phút. Ông vua này pro thật. Hay gì sợ rời khỏi bàn lâu quá sẽ khiến cảm xúc tuột ra khỏi cái đầu đất mất , nên mới ăn nhanh và quay trở lại vị trí đây! Mà công nhận tô mì công hiệu thật đúng với câu " có thực mới vựt được đạo ". Tiêu thụ xong tô mì thì tốc đô viết của tớ cũng nhanh lên đột ngột , cảm xúc thì cứ tuôn ra như vũ bảo ấy.
       Sao cả ngày hôm nay mình ko gọi kêu tụi đầu đất (đám bạn thân ) đến nhà mình nhỉ? vậy thì nhà vua cũng sẽ có thuộc hạ rồi còn gì và mình thì sẽ ko phải buồn bã thế này. Nhưng mà tụi nó ờ cách xa quá ! sinh viên chứ đâu phải học sinh tiệu học đâu chứ! Với lại tụi nó còn phỏa đi làm thêm nữa mà. Nhắc đến đi làm thêm mới nhớ , " tại sao mẹ ko cho mình đi làm nhỉ?" nếu được vậy thì chẳng phải giờ này mình cũng sẽ như tụi bạn , bận đến ko kịp thở thì lấy đâu ra cô đơn như vầy chứ.Mẹ thật đúng là ! mình đã lớn rồi mà lại...cứ xem mình như còn là một nhóc tì ngốc xíc.Nếu để mình va chạm với bên ngoài thì chỉ có nước sa xuống xuống vực ngay lập tức thôi. Miễn cưỡng thì chỉ cho đi học là cùng. Ôi mẹ ! ngườii mẹ vĩ đại này !
        Cả nhà đi về ngoại hết rồi , cả ông cũng đi du lịch. Vậy là đặt cái nhà này lên lưng tớ đấy. Nói là đặt lên lưng vì tớ ko cách nào rời khỏi nó được cả ! Mẹ vĩ dại đã bảo thế mà ! vua nhưng vẫn phải nghe lời mẹ. 
        Một ngày thật tệ làm sao khi tivi ngừng chiếu bộ phim mà bạn iu thix , khi mọi người khời khỏi bạn ( mặc dù có lí do chính đáng ) mà bạn ko cách nào liên lạc được , khi cái friendlist dài lê thê thế kia mà chỉ toàn những cái icon xám xịt , hay chỉ đơn giản nhất là tủ lạnh hết thức ăn. Gom tất cả lại sẽ hình thành nên một cảm giac cô đơn khủng khiếp đấy. Thế nhưng tớ biết có một liều thuốc chửa được bịnh cô đơn hiệu quả lắm đó là " chia sẽ". thử đi nhé và bạn sẽ thấy tớ nói đúng. Tất nhiên là tớ đã từng dùng liều thuốc ấy rồi mới biết chứ ! tớ chẳng phải đã lục tung cái danh bạ lên còn gì , nhưng vì sự cô đơn của tớ chỉ trong chốc lát thôi nên....Mai mẹ sẽ về và tớ lại đi học mọi thứ lại trở lại bình thường. Tớ sẽ kể cho tụi bạn nghe ( đó là chia sẽ đấy ) về cái ngày hôm qua tồi tệ của tớ , khi ko có ai bên cạnh. Và tớ sẽ có một ngày mai vui gấp nhìu lần mọi ngày đẽ bù đắp cho ngày hôm nay của tận thế. 
        Ôi ! tớ đang nói những điều này trong lúc nào thế này. Có tiếng ai đó thì phải. Âm thanh wen thuộc làm sao. " Dậy ! Dậy đi cái con bé này , cái tật ngủ nướng đả bao nhiu năm rùi mà ko bỏ được thế hả. Xếp chăn mau lên , đánh răng ăn sáng cho lẹ kịp đi nhờ xe ba mà đến trường kia kìa. ko thì tự mà đi xe bus rồi lại chạy như ma rược vì trể nữa đấy nhé ! ". Ôi mẹ vĩ đại đã về rối à?! thế thì vua sẽ ko phải vào bếp nấu mì ăn nữa ! thật tuyệt vời ! " mới sáng sớm đi đâu mà về hả? lại mớ nữa rồi phải ko? mau lên đi nào ". Ơ ! thế ra cả nhà ko có về ngoại à? cả ông cũng ko đi du lịch nữa ư? Quá ra con đã mơ thế kia à ! viết văn trong mơ luôn nữa ư ! Ôi ! trời một giấc mơ khủng khiếp...mà lại đáng iu làm sao...!!!
[/code]
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.07.2009 13:14:52 bởi nhocrua >
#1
    nhocrua 18.07.2009 13:17:45 (permalink)
    GIẤC MƠ KÝ ỨC
     
    Ký ức nào phải kim
    Mà xuyên tim đau nhói
    Yêu thương đâu là khói
    Sao hửng hờ bay đi
    Nổi nhớ là thứ chi
    Ta tìm hoài không thấy
    Cảm xúc là gì vậy?
    Sao ta phải kiếm tìm
    Rồi một buổi chiều êm
    Ta tìm về ký ức
    Tìm rút những chiếc kim
    Đã làm tim đau nhói
    Băng qua nghìn đám khói
    Ta nắm giử yêu thương
    Nổi nhớ là tơ vương
    Động đầy trong đôi mắt
    Cảm xúc là s thật
    Điều bí ẩn tâm linh
    Mở mắt ta giật mình
    Hình như ta vừa mơ!
    #2
      nhocrua 18.07.2009 13:20:16 (permalink)
       NHỮNG ĐIỀU TA CHƯA HIỂU
      Thương thật rồi sao?
      Khi nhình ai mà mắt ta xao xuyến ...
      Yêu thật rồi sao ?..
      Khi bên ai lưu luyến chẳng nở rời...
      Ta ! hoạ sĩ thích vẽ vời
      Tô màu lên đời người nhợt nhạt !
      Cuộc sống ta đậm màu phiêu bạt
      Ta ngỡ mình hiểu hết chuyện thế gian
      Thế nhưng nay ...ta bỗng ngỡ ngàng
      Khi traí tim ta...lại chính là điều mà ta không thể hiểu
      Viết thành văn hay vẽ thành bức hoạ?!
      Nói ra lời hay mượn gió mang đi  ?!
      Ta kẻ khôm mối tình si !
      Chẳng biết điều gì làm ta hạnh phúc?
      Lời yêu thương không hóa từ cảm xúc
      Chút tơ vương đeo bám tận bây gi
      Ta kẻ khờ hay em kẻ khờ?
      Đôi mắt em lại một điều làm ta không hiểu
      Ôi còn bao nhiêu những điều sâu thẳm
      Trong đôi mắt kia trong trái tim này !  
      #3
        Chuyển nhanh đến:

        Thống kê hiện tại

        Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
        Kiểu:
        2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9