Bạch Tự
Giấy vẫn mỏng, bút sầu không dám viết
Mực vẫn đầy, nhưng chỉ máu hàm oan
Từng nét tình rơi rả..chữ đi hoang
Thốt bạch tự, chỉ niềm riêng thống hối
Nên lời thơ chỉ trách mình nông nỗi
Tự khoác cho mình trăn trối sầu bi
Mỗi tiếng thơ lòng, ứa máu cả vườn thi
Giấy hoa tiên đã nát hồn theo ngày cũ
Gạt nước mắt rửa sạch dòng mưa lũ
Trút nợ đời, tẩy vết tối u mê
Để ngày sau trên lối đi về
Hồn thanh thảng lại như tờ giấy mới
TL