TÔI...
Bách hoa tiên tử 02.07.2009 20:23:29 (permalink)
 Cũng đã lâu lắm rồi mình không viết nhật ký, cũng không hiểu vì sao nữa, có lẽ vì cuộc sống đã cuốn mình đi thật nhanh, nhanh đến mức mình không còn thời gian để nhìn lại mình, để nghĩ về những ngày đã qua,...
 Khi người ta 24 tuổi, không còn là cố bé ưa mơ mộng những chuyện thần tiên, cũng không hẳn là một người phụ nữ chín chắn có thể suy nghĩ thấu đáo mọi việc, mình vẫn còn loay hoay mãi để hiểu chính bản thân mình.
 Không vấp ngã là rất tốt, nhưng vấp ngã rồi mà vẫn có thể đứng dậy để bước tiếp thì cũng không hẳn là tệ. Mình chẳng còn phải suy nghĩ quá nhiều về những chuyện đã qua, chỉ cần cười lên thôi và để những cơn gió đưa những nỗi buồn đi mãi.
 Khi người ta lớn lên, những niềm vui nỗi buồn cứ tăng dần, tăng dần,...nhiều đến mức người ta chẳng còn nhớ nổi...
 Chỉ cần cố gắng và dũng cảm tiến về phía trước thì quá khứ sẽ ở phía sau ta, mình thường nói với bạn như vậy mà mình luôn muốn chạy về phía trước mãi. Chỉ cần chạy về phía trước những nỗi buồn sẽ qua nhanh thôi.
 Những người bạn dần dần biến mất, có lẽ là do bạn, cũng có lẽ do ta, cũng có lẽ chẳng vì lý do gì ca. Con người ta đến với nhau đôi khi không cần lý do và khi họ ra đi cũng vậy. Bạn đi bên ta, lắng nghe ta, cho ta mượn đôi tay khi ta cần một lời động viện, cho ta mượn đôi vai khi ta yêu đuối, bạn lau nước mắt khi ta khóc...Và rồi thời gian qua đi, bạn đứng lại nhìn ta chạy một mình. Ta đã khóc, đã cười, đã chạy dù chân ta không còn chút sức lực. Ta chạy về phía trước và bạn trở thành quá khứ sau lưng ta.
 Ta vẫn đi trên con đường của mình mỗi ngày. Có những bước chân thong thả, có những bước chân vội vã cho một ngày bận rộn, cả những bước mệt mỏi mỗi buổi chiều về...Ta vẫn đi, cố gắng đi tiếp con đường ta đã chọn.
 Cuộc sống của ta vẫn lặp lại với những ngày khá giống nhau, có lẽ với nhiều người đó là một cuộc sống buồn tẻ và chán ngắt, chẳng chút thú vị nhưng ta vẫn cảm ơn cuộc đời vì mỗi ngày trôi qua ta biết rằng mình vẫn còn tồn tại, còn sống ta có thể làm được rất nhiều điều, có thể vì ta, có thể vì một người nào đó mà ta yêu thương hoặc có thể vì một điều gì đó...đơn giản như một cơn gió thoảng qua rồi biến mất.
 
#1
    Bách hoa tiên tử 03.07.2009 11:38:13 (permalink)
    Những ngày bận rộn đang đến, hè năm nay sẽ dài hơn mọi năm. Không còn hoa phượng đỏ cả một gốc sân trường, nơi ta đến chỉ có hoa bằng lăng rụng tím cả buổi chiều, màu tím dường như chẳng bao giờ khiến người ta liên tưởng đến niềm vui mà chỉ gợi nhớ đến một ánh mắt xa xăm nào đó mà ta tưởng chừng đã quên, đôi mắt nửa buồn, nửa giận hờn...
     Ta biết có những điều tưởng chừng như đơn giản nhưng ta lại làm cho nó trở nên phức tạp và khó khăn, đúng là ngốc thật, nhưng chẳng hiểu sao lại xảy ra.
     Hôm nay trời đẹp, thành phố rực rỡ hơn trong nắng vàng, biển cũng xanh hơn, cả cô gái trong công viên hương đôi mắt trong veo nhìn những con thuyền phía xa xăm kia cũng xinh hơn mọi hôm. Hình như hôm nay mọi thứ đều trở nên tốt hơn, người ta cũng thấy lòng nhẹ nhàng hơn.
     Ta không còn thói quen mỗi đêm đi dạo ngoài bãi biển, cuộc sống bận rộn kéo ta xa biển dần dần dù khoảng cách chỉ là vài bước chân.
     
    #2
      Bách hoa tiên tử 07.07.2009 19:39:57 (permalink)
       Hôm nay mình ngốc ghê gớm luôn, có mỗi một việc rất đơn giản mà mình lại quên trước quên sau, ngố không thể tả...
       Mọi thứ có vẻ khó khăn hơn mình nghĩ nhưng dù sao cũng đã xảy ra, phải học cách chập nhận và quên, quên để lại bắt đầu.
       Biển hôm nay buồn hơn, chẳng hiểu sao mấy hôm nay mưa nhiều lạ lùng, nhìn biển chìm trong màn mưa tự dưng thấy lòng trống trải lạ lùng. Chẳng biết mình nhớ đến điều gì, chỉ biết mình thấy trong lòng không thoải mái, muốn không nghĩ ngợi lung tung nhưng lại cứ nghĩ.
       
       
      #3
        Bách hoa tiên tử 08.07.2009 20:10:26 (permalink)
        Con đường về nhà hôm nay dài hơn, đi một vòng rồi lại trở về con đường cũ, con đường có những khóm hoa hồng trải dài mỗi ngày đều khoe một màu đỏ tươi tắn như nụ cười của ai đó, nụ cười của người ít buồn phiền...
         Chẳng hiểu từ lúc nào mình thấy yêu thành phố này, thành phố yên tĩnh và có chút gì đó buồn buồn, hình như mình thích một chút gì đó buồn.
         Hôm nay mọi thứ trôi qua nhẹ nhàng như mây, mình cảm nhận mọi thứ thật đơn giản, chẳng có gì khiến mình phải suy nghĩ phức tạp cả. Mình bận rộn và chẳng có nhiều thời gian để gặp bạn bè. Bạn bè cũng dần dần rời xa mình, họ đến rồi đi nhanh như làn gió, mình chưa kịp nắm giữ thì họ đã ra đi, có ai nắm giữ được gió bao giờ nhỉ?
         
        #4
          Bách hoa tiên tử 10.07.2009 20:29:34 (permalink)
          Mưa...
           Mình thích cái cảm giác ngồi trước hiên nhà ngắm mưa, chẳng hiểu vì sao lại thích. Mỗi lần trời mưa lại nhắc cho mình nhớ về kỷ niệm nào đó, những hình ảnh lại hiện về trong từng hạt mưa, mưa cứ từng giọt rơi xuống còn con người lại chìm sâu trong miền ký ức.
           Mình không còn chờ đợi bốn mùa đi qua nữa, còn chăng chỉ là đôi lần thảng thốt vì thời gian qua nhanh quá, mình chưa kịp nhớ hay quên một điều gì đó.
           Nhỏ bạn thân vui vẻ khoe với mình sắp làm đám cưới, ừ thì mừng cho nó, hai đứa tâm sự thật nhiều, mình chỉ muốn nhắc một điều mà trước đây mình từng nói với nó: đừng bao giờ cưới một người mình không yêu, chỉ vậy thôi. Chuyện tình cảm vốn dĩ phức tạp, mình cũng chẳng có nhiều kinh nghiệm để chia sẻ.
           Từng ngày trôi qua, những bước chân của mình ngày càng nhanh hơn, phải chăng mình đang muốn đi thật nhanh để bù lại thời gian đã đánh mất? Người ta chẳng bao giờ có 2 lần 20 tuổi, chỉ vậy thôi, có chạy đến mỏi chân cũng không níu kéo được gì. Mình muốn đi chậm lại, tận hưởng những  ngày đang có, sống đúng với những gì mình đang nắm giữ trong tay, có lẽ như vậy sẽ dễ chịu hơn...
           Những giọt mưa hôm nay sao mà lạ quá!
          #5
            Bách hoa tiên tử 12.07.2009 19:44:35 (permalink)
             Hôm nay là một ngày mệt...mệt kinh khủng.
            #6
              Cổ Đà 22.09.2009 05:06:22 (permalink)
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 22.08.2010 02:07:42 bởi Cổ Đà >
              #7
                Cổ Đà 02.07.2019 16:39:14 (permalink)
                Honey! You had tired cause of you didn't known how to chosen for yourself. And you have reopened indifferently old wounds both.
                #8
                  Chuyển nhanh đến:

                  Thống kê hiện tại

                  Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                  Kiểu:
                  2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9