TÔI...
Cũng đã lâu lắm rồi mình không viết nhật ký, cũng không hiểu vì sao nữa, có lẽ vì cuộc sống đã cuốn mình đi thật nhanh, nhanh đến mức mình không còn thời gian để nhìn lại mình, để nghĩ về những ngày đã qua,... Khi người ta 24 tuổi, không còn là cố bé ưa mơ mộng những chuyện thần tiên, cũng không hẳn là một người phụ nữ chín chắn có thể suy nghĩ thấu đáo mọi việc, mình vẫn còn loay hoay mãi để hiểu chính bản thân mình. Không vấp ngã là rất tốt, nhưng vấp ngã rồi mà vẫn có thể đứng dậy để bước tiếp thì cũng không hẳn là tệ. Mình chẳng còn phải suy nghĩ quá nhiều về những chuyện đã qua, chỉ cần cười lên thôi và để những cơn gió đưa những nỗi buồn đi mãi. Khi người ta lớn lên, những niềm vui nỗi buồn cứ tăng dần, tăng dần,...nhiều đến mức người ta chẳng còn nhớ nổi... Chỉ cần cố gắng và dũng cảm tiến về phía trước thì quá khứ sẽ ở phía sau ta, mình thường nói với bạn như vậy mà mình luôn muốn chạy về phía trước mãi. Chỉ cần chạy về phía trước những nỗi buồn sẽ qua nhanh thôi. Những người bạn dần dần biến mất, có lẽ là do bạn, cũng có lẽ do ta, cũng có lẽ chẳng vì lý do gì ca. Con người ta đến với nhau đôi khi không cần lý do và khi họ ra đi cũng vậy. Bạn đi bên ta, lắng nghe ta, cho ta mượn đôi tay khi ta cần một lời động viện, cho ta mượn đôi vai khi ta yêu đuối, bạn lau nước mắt khi ta khóc...Và rồi thời gian qua đi, bạn đứng lại nhìn ta chạy một mình. Ta đã khóc, đã cười, đã chạy dù chân ta không còn chút sức lực. Ta chạy về phía trước và bạn trở thành quá khứ sau lưng ta. Ta vẫn đi trên con đường của mình mỗi ngày. Có những bước chân thong thả, có những bước chân vội vã cho một ngày bận rộn, cả những bước mệt mỏi mỗi buổi chiều về...Ta vẫn đi, cố gắng đi tiếp con đường ta đã chọn. Cuộc sống của ta vẫn lặp lại với những ngày khá giống nhau, có lẽ với nhiều người đó là một cuộc sống buồn tẻ và chán ngắt, chẳng chút thú vị nhưng ta vẫn cảm ơn cuộc đời vì mỗi ngày trôi qua ta biết rằng mình vẫn còn tồn tại, còn sống ta có thể làm được rất nhiều điều, có thể vì ta, có thể vì một người nào đó mà ta yêu thương hoặc có thể vì một điều gì đó...đơn giản như một cơn gió thoảng qua rồi biến mất.
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: