chán ..bỏ ..xừ...!!!!!!
amour et musique 02.07.2009 23:41:41 (permalink)
Ôi chán !
Như con gián
Ngán !

 
Buồn , muốn viết một cái gì mà tự dưng lại chả biết viết gì , chán hơn chữ chán ! Chả biết mình buồn gì nữa vì quá nhiều cái buồn mà không biết bắt đầu từ đâu , cứ như một cái lùm cây mà xung quanh toàn ong với muỗi cắn á.
Nghe một người nào đó nói cứ than hoài thì đời toàn màu đen thủi thùi lùi nên mình chả dám rên. Ngẫm cũng đúng thiệt ha , Cứ rên rĩ là xui bỏ xừ..! Nhưng buồn quá chả biết nói chuyện với ai , mà nói có ai hiểu mà nói.. Bắt chước người ta viết đại bài thơ...đọc lên thấy..hơi kỳ kỳ...mà thôi kệ tía nó , dù gì nó cũng là "tâm quyết" của mình mà. Dở hay hay cũng là thơ mình vắt óc ra để sáng tác ra mà. Viết xong bài thơ cứ như là một công trình lớn với mình hic hic.  Hổng biết còn buồn không mà mệt bỏ xừ !!! Thôi , giờ thẳng chân ngủ..cho khoẻ.
Hic nói thì nói vậy chứ mỗi lần nhắm lại mà hình như giấc ngủ với mình hổng bà con họ hàng hay sao ta ơi , nhắm muốn mỏi mắt mà nó cứ tháo láo ra , chán bỏ xừ !!
Chắc tại mình lại nhớ anh , nhớ chết đi thôi !! lại câu này , mình cứ nói nhớ chết đi thôi mà mình có chết đâu , hì hì. Mình đúng con điên , lúc cười lúc khóc. Buồn cũng cười mà vui cũng cười , rõ điên ! Chả biết giờ anh thế nào nữa , ừ thì em thương anh , em yêu anh. vậy đó ! Ghét em lắm hả , ghét đi , ghét nhiều vào , quên em luôn đi. hichic , anh ác lắm ! Em ghét anh , ghét...ghét..ghét.. Hic. Ghét hoài anh , ghét đến không muốn gặp ai ,ghét đến không muốn quen ai , ghét đến...chỉ muốn bên anh thôi. hichic , điên nữa rồi. May mà hong ai biết mình nếu không mình ê mặt chết vì cái điên điên này.
Từ ngày xa anh mình buồn lắm , nhớ lắm nhưng...thôi..hứa rồi thì chờ vậy !!!! Mãi chờ anh thôi , chỉ anh thôi anh biết không? Hic...Tưởng tượng anh lấy người khác chắc mình chết thiệt , không ngờ mình lại yếu đuối thế , mình chán cả mình !
 
Le Tran
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.07.2009 23:48:56 bởi amour et musique >
#1
    amour et musique 04.07.2009 18:50:42 (permalink)
    Tẻ nhạt !
    Buồn !
    Chán !
    ....
    Chả biết còn từ nào nữa để diễn tả tâm trạng của mình hiện giờ nhỉ??...Càng nghĩ mình càng "dã man" , thôi kệ , cứ đóng kẻ ác vài lần cho thiên hạ ghét chơi , hồi giờ chả ai ghét mình hết nay làm cho người ta ghét mình thế nào. Hic , một cảm giác không tưởng tượng được , dường như mình bị "khô cằn hóa" hay sao mà cứ như "bụt" hiện hình á , nói đúng ra là mình đang muốn mọi người ghét mình , tránh xa mình... khùng , điên, điên nặng luôn.. sure luôn, mình super mad luôn. Ai cũng muốn được người khác thương mà mình lại muốn mọi người ghét , thậm chí đến anh ấy mình cũng....Mình là một con quỷ sứ , con yêu tinh , con ma...tội nghiệp. Một oan hồn vất vưởng từ ngàn năm còn xót lại nên...ngày nay mình mới như thế này...chỉ biết đọa bản thân mình , đọa những người thân yêu.....rồi tự mình..trách mình , rồi...ôi mình thần kinh , trên cả chữ thần kinh.
    Em tâm sự một mình xong rồi giờ em tâm sự với anh đây anh yêu.
    Từ ngàyminhf gặp nhau đến khi mình xa nhau chẳng có nhiều anh nhỉ nhưng lại rất vui vẻ và hạn phúc , đó là cảm nhận của em , có lẽ em là oan hồn thật nên đến và đi cứ lặng lẽ , không một lý do , em cũng thường tự hỏi thật ra chúng ta là gì của nhau. Không một lời giải thích rõ ràng , chỉ im lặng cứ như mình hiểu nhau. Giữa em và anh dường như đó là sĩ diện quá lớn. Cả hai cùng kiêu hãnh , kiêu đến mức....chúng ta đã thuộc về nhau mà vẫn còn kiêu. Đúng , anh có biết vì sao mà em hay nói sốc anh ko , tại vì anh nói sốc em , anh nói em đừng gán ghép anh. Anh đâu biết em nghe xong câu nói đó em nghẹn thắt , cổ họng em cứ như bị ai thắt nguyên sợi dây thừng to tổ bố. Một cảm giác tan nát , đau hơn chữ đau. Một sự chua xót trộn lẫn sự kiêu hãnh quánh đặc lại pha thêm nỗi nhớ anh , yêu anh khiến em...đờ hẳn ra. Những cảm xúc nó cứ như chiếc máy sinh tố nó dần em muốn nhừ nát , và em tan theo...Bất lực , em hoàn toàn mất tự tin ở tình yêu , và không dám , nói thẳng ra không biết làm gì , nói gì , đòi hỏi ở anh điều gì vì..em sợ mình bị tổn thương một lần. Và tự khi nào em lại giỏi sức chịu đựng đến vậy. Có lẽ đó là vì em yêu anh , dường như em chỉ muốn anh vui , và chỉ cần anh muốn thế nào em cũng chìu theo anh. Em thay đổi 360 độ. Làm gì cũng nghĩ đến anh nhưng anh lại không cần em nữa , và rồi em cứ như một cái gì chướng anh , em cảm nhận vậy rồi tự buông lơi. À , không phải buông lơi mà là sao nhỉ..?.....
    Thôi giờ em lại đi công việc nữa , tối về em tâm sự tiếp với...em..và..anh
     
    Le Tran
    #2
      amour et musique 06.07.2009 22:19:32 (permalink)
      Run..
      sợ...
      bồi hồi..
      Cảm xúc...giờ sao nhỉ?
      Lúc  thấy cái status hiện lên hàng chữ mình giật mình , hoảng loạn...
      Chẳng biết anh đang hỏi ai , hỏi em hay hỏi ai? Em không muốn gì cả anh à , đừng làm em sợ , em chỉ còn mỗi nơi này để tâm sự. Không ai biết anh là ai , không ai biết em là ai đâu anh à , em không làm phiền anh mà , chỉ có nơi này để em trở về chính là em , em đã chịu đựng quá nhiều rồi. Cuộc sống hàng ngày không cho em có quyền được khóc , em không có quyền được bực bội , không có quyền thổ lộ rõ cảm xúc của mình , dường như em không còn là em. Nhiều lúc em cảm nhận mình mất cả trái tim... mà cũng thật sự là như vậy...trái tim em cho anh rồi thì còn đâu nữa. Anh biết không , bao nhiêu năm nay em sống dường như không phải cho em , dường như em chưa bao giờ làm điều gì cho bản thân mình cả. Từ khi gặp anh , anh dịu dàng , nhẹ nhàng , từ từ len lõi vào trái tim em. Em cảm thấy mình vui lắm...một cảm giác hết sức relax...anh cho em một niềm tin tuyệt đối....
      Nhưng rồi...lặng lẽ , không một lời.....hoang mang....
      Em nghĩ có lẽ anh chưa bao giờ thương yêu em , nhưng rồi lại..tự lừa gạt mình là anh yêu em...
      Em an ủi em
      Em không mướn đối diện với nỗi đau này..và liên tục... muốn níu kéo một chút yêu thương của anh..rồi em...giật mình...lại sợ..và trốn chạy..
      Tự trong thâm tâm em em cảm nhận rõ em chỉ là một cơn gió thoáng qua trong đời anh...chẳng là gì cả ,đugs không anh?
      Em hỏi anh cũng chính là hỏi em, đây là lần đầu tiên em đối diện với tình cảm của mình. Em cứ ngỡ mình rộng lượng lắm , sẽ vui vẻ khi anh hạnh phúc , nhưng thật ra ,em ích kỷ lắm anh à, em bị ám ảnh bởi những câu nói của anh...Sợ lắm , sợ đến mức..không dám đối diện với tình cảm của mình..Miệng thì nói miễn anh vui là được , em nói xạo đó anh à...em không hiểu tại sao mình lại nói như vậy...có lẽ em sợ...bị anh tạt nguyên xô nước đá một lần nữa..
      Anh à ,em chỉ biết tâm sự với chính em , với anh ở nơi này , nếu như vô tình anh có đọc được cũng chẳng biết , mà nếu anh có biết thì làm lơ đi anh nhé , Em không phiền hạnh phúc của anh đâu , mãi mãi mà...em hứa như vậy đó anh...mãi mãi em vẫn muốn nah hạnh phúc...mãi mãi
      Những điệu ru em viết chỉ dành cho riêng anh....không biết đến khi nào anh đọc được nhưng vẫn chỉ dành cho anh....
      Anh có biết em sợ như thế nào không? Em tưởng rằng em đang gây rắc rối cho anh...
      Lời hứa này em gửi lại nơi đây là mãi vì anh...
      Nếu anh muốn gì ở em cứ nó rõ ràng đừng lấp lửng khiến em lo lắng
      Em cứ ngỡ em lại làm gì sai , mang phiền phức đến anh...
      Anh mà không vui em cũng không vui
      ......
       
      Em nói chuyện với anh rồi giờ em nói chuyện với em đây.
       
      Người ta chán thì làm gì cho hết chản nhỉ? mình chán mà chả biết làm sao cho hết. Chỉ muốn thét lên...AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA
      Chả bớt được chút nào, giống khùng , điên , thần kinh
      Ừ , mình giờ khác gì đâu..
      Mình nói rằng mình ko có trái tim, thế cái gì nó đập trong ngực mình thế nhỉ? hình nhỉ mượn của ai để thở tạm vài ba năm hay sao vậy. Cứ thấy cái gì liên quan đến anh là lại đau...hơn chữ đau. chán bỏ xừ !!
      Nếu người ta chỉ có một nỗi buồn thì mình có cả núi , nếu người ta hai thì mình hai núi...vậy cuối cùng mình...có mấy ngọn núi buồn nữa đây. Không tính nỗi , chán bỏ xừ !
      Cứ nhắm mắt đưa chân chho qua hết ngày tháng..
      Nhạt nhẽo...
      Ngoài nói chuyện về công việc còn không thì mình..trốn luôn, chả muốn gặp ai...
      Chán !
      Kiếp người !
      Đau đầu !!
      Vớ vẩn !
      Giả dối !
      Mẹ mình nói cũng đúng , "con cứ thử là một đứa nghèo nàn , dở tệ thì sẽ biết ngay ai tốt ai xấu". Quả y chang luôn. Đúng là gừng càng già càng cay. Thôi mệt , tới đâu tới. Ở đời này kiếm chút tình người chua như giấm , mà giấm thì mấy mụ béo vẫn còn dám uống để giảm cân , tình người thì gấp vạn...lần như vậy.
      Mình cũng đâu khác người ta mà đòi hỏi gì , ai lại đi chọn người tệ...hì hì
      Khùng điên , khóc rồi cười..!! Điên quá là điên !
      Viết được như thế này cảm thấy đỡ hơn nhiều , nếu cứ dồn nén mãi chắc mình điên thiệt. Dạo này mình cũng lẫn quá trời lẫn , chắc tại chỉ nhớ mỗi anh và công việc..
      Mình đâu dám mang cái mặt buồn gặp cả nhà , nếu ở nhà mà thấy mình buồn , hay..vì người nào buồn là thế nào..cũng bị te tua.
      Từ nhỏ giờ mình thui thủi chơi một mình , khóc một mình có ai hiểu mình đâu..
      Một linh hồn còn vất vưởng từ ngàn xưa , tức tưởi...
       
      Xin trời cứ hành hạ cái linh hồn vất vướng này và cho anh hạnh phúc , chỉ mong thế thôi. Đời con nhỏ vô duyên này xin chấm dứt từ đây , chỉ muốn được bình yên một chút này để qua ngày thôi...Nếu như anh gặp em để nói những lời xát muối tim nhau thì em ngàn lần ,vạn lần quỳ xin anh...đừng làm em phải khổ sở nữa...em tội nghiệp em lắm rồi.....Nếu chưa từng thương em thì hãy im lặng mãi anh nhé.....Em chỉ muốn anh mãi mãi là tất cả những gì tuyệt vời nhất trong lòng em...em chỉ muốn chìm mãi trong suy nghĩ đó để níu kéo một hy vọng sống , em sống vì anh...vì muốn nhìn anh hạnh phúc dù..nước mắt em rơi.....em rơi vì cả hai , anh hạnh phúc , em hạnh phúc...và..tan nát. Điều đó sẽ xảy ra đúng không anh..?? chỉ sớm hay muộn thôi !! Hoặc là anh đang đau khổ như em? Đừng anh nhé , hãy vui lên ,em chưa bao giờ trách anh đâu, không bao giờ...
       
      Ôi , em giờ loạn lên rồi anh ơi..
      hoàn toàn điên lọankhông biết mình đang nói gì , chỉ biết em đang bị quay tới quay lui giữa một cái vòng lẩn quẩn nhớ nhung.
      Giữa em và anh chỉ có kỷ niệm đẹp , mỗi khi nghĩ đến khiến em ấm cả lòng , và cảm giác đó khiến em thêm sức sống , thật như vậy đó anh à....Nhớ anh , nhiều khi muốn gửi cho anh một tin nhắn hay một mail , hay muốn...gọi anh , muốn...lung tung hết...nhưng...sợ...sợ cực kỳ anh à...em sợ em phải đau lòng nữa...Và bây giờ cũng tốt mà đúng không anh? Anh rất là hạnh phúc ,vui vẻ, bình yên..
      Như vậy là tốt lắm rồi...
      Anh quên em cũng không sao cả...chỉ cần em nhớ anh là đủ rồi...
      Tạm biệt em , tạm biệt anh..
      Khi nào buồn em sẽ vào mà tìm lại em , tìm lại anh và tìm lại tình yêu của anh và em.
      Hôn anh nhiều nhé Ông xã của lòng em
      chúc anh những giấc mơ ngọt ngào!
       
      Le Tran
       
       
      #3
        amour et musique 07.07.2009 22:29:41 (permalink)
        Mệt mỏi.
        Chỉ muốn yên một mình..
        Cuối cùng mình lại về với mình..không ai phiền mình cả , thật thoải mái.
        Trống rỗng..
        Trên này không ai biết mình thật là hạnh phúc , không ai vào quấy rầy mình..Ai có đọc những dòng này cứ coi như đọc một câu chuyện ngắn của một ai đó chẳng hạn , mặc kệ... miễn mình cảm thấy nhẹ nhỏm là ổn rồi , nếu không có nơi này , mình chán chết..! Mình không rên rỉ nữa , nếu rên rỉ sẽ không tốt cho mình và những người thương yêu mình , vì mình biết , nếu mình có gì thì những người thương yêu mình sẽ buồn lắm , còn anh...anh chắc không sao , đúng không? Em lại thế nữa rồi...anh à.
        Cảm ơn anh , thật lòng cảm ơn anh......anh yêu à !
        Em biết nên làm gì mà...rồi anh sẽ hiểu rõ....em...sống đẹp đến mức nào...một ngày nào đó anh sẽ cần đến em... em biết điều đó sẽ xảy ra...nhưng em không nói thêm lời nào nữa......em lo lắng cho anh lắm...
         
        Em cảm nhận anh đang buồn lắm đúng không? Chỉ là cảm nhận của em , em lại thế nữa rồi , lại tự gạt mình nữa rồi anh à , lại luôn có cảm giác anh còn yêu em....Buồn cười quá đúng không anh? Mà mặc kệ , ai cười mặc ai , anh cười em mặc anh , em bây giờ trở về với em rồi , em muốn trải hết những uất ức mà hàng ngày em phải chịu nếu không em điên , thật sự điên....Và em đôi khi cũng muốn mình bị điên đẻ không còn nhớ những gì đã qua...Lại khùng nữa rồi ( xin lỗi cha mẹ ,xin lỗi anh, xin lỗi những người thương yêu , cho con đượcmột phút điên khùng..nếu không con sẽ điên cả đời , nếu không con sẽ nổi điên thật sự..Mà con mà nổi điên lên e rằng...không tưởng tượng nổi đâu...Con sẽ phá tan tành hết , con sẽ đạp đỗ hết...cho hả dạ con...nhưng rồi con biết...hậu quả thế nào...nên..con lại..phải..tìm cách để xả stress...Chỉ thế này là ổn rồi...)
         
        Em tâm sự một chút rồi em phải trở về công việc của mình , trở về là một đứa con ngoan , trở về là một cô chủ nhỏ , trở về là một con chim bị nhốt trong lồng , chả một chút tự do....Chán bỏ xừ !!
        Ôi cuộc sống !!
        Giờ mình chỉ muốn hét rằng Tự do ơi muôn năm !!
        Ít ra mình cũng được tự do la hét thoải mái trong góc riêng của mình. Viết những lời này phải trốn mà viết , và cũng may là cái link này không ai biết , nếu không mình lại...chết vì chán..!! Có thể chết vì tức tưởi.
        Mình phải công nhận là mình...có sức chịu đựng kinh hoàng thật , đôi lúc mình cảm giác mình bị....vô cảm chứ. 
        Vào đây thấy lòng mình bớt  chán...
         
        Mình bớt chán vì cứ nghĩ gì viết nấy , chả đầu chả đuôi, nói chả biết ai hiểu không chứ mình không hiểu mình đang viết gì , chỉ cảm thấy cái mớ bòng bong đang được mình gỡ từ từ , rời chỗ này một chút , rớt chỗ kia một chút , cuối cùng thì nó đứt tè le...Không sao , đứt vẫn còn hơn nó cứ một cục rối ren chẳng biết ngỏ nào mò..
         
        Cứ ngỡ hôm nay bớt chán thế mà viết mãi vẫn chưa hết buồn...chắc hôm nay viết cho đã nư nếu không ngày mai mình lại mang cái mặt cau có mà gặp mọi người là xong phim.
         
        Chán...!!! chán bỏ xừ !!
        Sao chán !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
        Channnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnn
         
        Mới trốn vô đây viết mấy câu mà lại bị làm phiền , chán chết đi được..............!!
        Sao ghét quá đi , bực mình.....
         
        Trời ơi anh ơi , chắc em tức chết quá , muốn yên một chút không được , điếc cả tai ,cả óc...chỉ muốn một mình thế này nói chuyện với anh thôi , chỉ muốn một mình thôi...nhưng giờ lại phải tóp lại rồi , cả nhà em xúm lại ồnđiếc cả đầu...chả được yên thân...toàn những câu chuyện vớ vẩn...mà mọi người nói hoài không thấy chán...
        Tạm biệt anh...em...và tình yêu của anh và em
        Mong anh có những giấc mơ ngọt ngào nhé ox.
         
        Le tran
         
         
         
         
        #4
          amour et musique 14.07.2009 01:15:28 (permalink)
          Nhớ ơi !
          Yêu ơi !
          Người ơi!
          Em gọi nhưng chỉ mình em nghe , chỉ mình em thấu..
          Em đã kiệt sức , không chịu đựng nổi nữa anh à , em không biết phải làm sao để cho khỏi nhớ anh..Em chán , dường như chán tất cả , chẳng gì khiến em vui...Cho dù coi cả chục cuộn phim hài , đọc cả trăm quyển truyện cười em vẫn chẳng nguôi ngoai được nỗi nhớ anh. Giờ em phải làm sao đây anh..
          Lại là màn đêm trả lời chính em
          Em lại về với em , với anh
          Em sống trong vô vọng, tình yêu anh nuôi em cho đến ngày sau , em đã yêu anh tuyệt đối , chỉ có anh..
          Anh à , em nói chuyện với em , với anh e rằng có sự nhầm lẫn nào không nhỉ?? Lại sợ một ai đó hiểu lầm rồi tưởng tượng ra thì em oan lắm , em lại phải ôm hận mà chết mà không hiểu lý do tại sao , vì anh cũng như em , kiêu hãnh lạ thường.
          EM lại tự gạt mình nữa anh à , sao em cứ luôn có cảm giác anh yêu em , lạ kỳ như vậy.. nhưng anh ko hiểu đâu , cảm giác đó mới khiến em đủ can đảm sống , dù là giả dối , em vẫn đang sống giả dối mà, đang trong cơn mơ , không muốn tỉnh , em đang say trong suy nghĩ anh yêu em...
          Em đã từng nói anh ai em có thể đùa , còn anh thì không bao giờ. Chắc anh tưởng em đùa anh sao , vì anh là người đàn ông cho em một niềm tin , em tin anh tuyệt đối , nhưng anh có hiểu cho em đâu. Em phải sống giằng vặt, suy nghĩ , cứ mắc kẹt giữa mớ hỗn độn ngổn ngang , khiến em phải đau khổ như thế nào khi đi với người khác , một sự che mắt vô duyên, một hành động mà đến bây giờ em cảm thấy mình điên rồ nhất , một hành động lãng xẹt...và em giận anh nhiều lắm...bởi vì em biết được em chỉ là trò đùa của anh , hay là một cái gì lấp đỡ nỗi trống vắng của anh..Cổ họng em đắng ngắt khi nghĩ đến điều đó , và em lịm hẳn đi , lắc đầu xua đi ý nghĩ đó , cố lừa mình và lại nghĩ rằng chúng ta thật sự yêu nhau...
          Anh có biết em gửi cho anh những lời nồng ấm đó từng đêm để chi không? Anh nói vô ích , vâng với anh nó vô ích , em biết , nhưng với em , nó là tất cả , nó là trái tim em , là tình yêu em dành cho anh. Đúng , anh chê nó , nó chẳng phải ngọc ngà châu báu cho anh , em biết , nhưng nó là ta cả anh biết không , tất cả hy vọng của em. Nhưng em cười em , em cười vào cái vớ vẩn của em. Nó chả là gì đối với anh, em đau đớn, nghẹn cả lời , không thốt được một từ nào. Anh chà đạp em , anh vứt bỏ em.. anh...đêm nay em mới dám đối diện với những gì anh đối xử em , anh khiến em không dám đối diện với em , không dám tin vào bất cứ ai , đến cả em , em cũng không tin..Một lỗ hổng lớn trong cuộc sống của em. Nhưng hàng ngày , em phải ngẩn cao đầu kiêu hãnh...bất cần , tình người hay tình yêu em cũng bất cần , đều khốn nạn như nhau cả.. Em giận lắm , em giận em , em giận anh , em giận tất cả... nhưng rồi chỉ một chút là hết anh à ,em lại trở về là một đứa vô cảm , một đứa chẳng có gì để lưu luyến với cuộc sống này , em buông trôi cả em , em không màn đến em nữa....Muốn bỏ mặc tất cả...nhưng không được anh à , đó chỉ là suy nghĩ... em không thể quên anh ,,,và điều quan trọng là em quá yêu anh. Có thể anh không yêu em , nhưng nếu em có gì chắc anh cũng cảm thấy ray rức cho nên , em không muốn anh lo , anh áy náy hay thế nào đó. Em không muốn cho anh một gánh nặng nào , em muốn anh mãi bình yên , hạnh phúc , và em biết bây giờ anh cũng đang mãn nguyẹn đúng không anh?
          EM đã nói với anh rằng khi nào anh mệt mỏi hãy tìm đến em , em ko nuốt lời đâu anh à , em mãi chờ anh...dù là vô vọng...nhưng em biết , nếu tình yêu của mình vẫn tồn tại thì vĩnh viễn chúng ta đã hoàn toàn thuộc về nhau , là của nhau mãi mãi..Em đã nguyện là chỉ yêu mình anh rồi anh à..
          Em đã khóc , đã ngã gục khi không có anh , và em đã thê thảm như thế nào anh đâu biết....EM tỉnh rồi em say , giờ thì em đang ngầy ngật với nỗi nhớ , sự chua xót..em..lại..bám víu những kỷ niệm của anh và em để thở , em ngút hơi..
          Có thể anh cho rằng em điên khùng khi viết những lời này , em lại kiếm chuyện với anh....nói oan anh....gán ghép anh...anh cho em xin lỗi , chỉ là những lời nói thôi , anh cho em tự nói với mình một chút xíu thôi. Anh cho em được nói chuyện cùng với anh trong ảo vọng đi , vì sự thật , em đã không có anh...em không muốn chấp nhận em mất anh , và em luôn biện hộ cho lý do của em tại sao mất nhau , tại em có lỗi ,tại em...tất cả tại em... em đang trừng phạt em ,...em quá rã rời với những suy nghĩ của mình..
           
          Em cảm thấy sống soát khi chẳng ai biết mình ngay chốn này , em nóivới anh chỉ có em hiểu , nên em có thể tha hồ viết về nỗi lòng của mình..
          Vẫn lời hứa yêu anh , chờ anh..
          Em buông tay là vì muốn anh bình yên , muốn anh hạnh phúc..nhưng trong lòng em , ước ao nhiều lắm... chỉ muốn được có anh mãi mãi
          Nhớ anh , em lấy hình anh ra nhìn , ngày nào cũng vậy cả anh à. Em chua xót , anh đã rũ bỏ hết những gì liên quan đến em , đã thay vào những cái kiêu sa hơn , lộng lẫy hơn , không đơn giản như em...và em chẳng còn là gì nữa trong cược đời anh..Còn anh lại in hằn dấu ấn trong em , em chìm hẳn trong ký ức về anh....
          Trong này em mới dám thét lên rằng Em yêu anh , yêu anh nhiều lắm.. Em hét thật to , thật vang , em muốn cho cả thiên hạ biết anh là của em...Nhưng hic hic, lại điên khùng nữa ,,, anh không xác nhận điều đó mà em dám gào lên vớ vẩn vậy sao.
           
          Nói mãi vẫn là yêu anh nhớ anh.
          EM mệt quá rồi nên từ biệt anh ở đây
          Em sẽ lại vào với em , anh và tình yêu của mình nhé ox.
          Gửi cho anh những nụ hôn ngọt ngào nhất
          Em luôn bên anh..ox
           
          Le Tran
           
           
           
           
           
          #5
            amour et musique 16.07.2009 20:17:53 (permalink)
            Mê man...
            Tỉnh..
            Mê man...
            Cứ thế cứ ngầy ngật mãi.
            Mệt mỏi..ê ẩm và những cơn mộng lại kéo đến.
            Giờ này em hoàn toàn trống rỗng , chỉ có nhức nhối ở lồng ngực của mình thôi, ngoài ra chẳng có gì nữa.
            Đọc lại những lời mình viết thấy em lại điên rồi , nói vớ va vớ vẫn nữa. À, em có nghe ai kể chuyện ba con mèo tự dưng em bật cười, em nghĩ không lẽ con người có thể ví như con mèo sao? Làm sao một người bỏ theo người khác rồi quay lại với người từng chung sống những câu "hối lỗi" hay gì gì đó. Và em nghĩ đến mình, em cũng gần giống như vậy nhưng em không hề theo ai cả, khi quyết định sống với anh có nghĩa em chọn anh chứ không chọn người khác.Cho dù em có đi với ai nữa cũng chỉ là bạn bè , không làm gì quá đáng hay có lỗi với anh. Ít nhất em rất rõ ràng khi quyết định yêu anh. Lúc đầu em trốn tránh anh chứ có phải không yêu đâu , anh cũng hiểu lý do vì sao em tránh anh nhưng em thật sự đau lòng khi anh buồn. Dù mới bước chân đi , anh nhắn tin là em thót tim gan ,lật đật trở về không dám ngồi lâu , một bản năng của tình yêu anh à. Em biết anh khó tính , kiêu hãnh , nhưng khi gặp em , anh hết sức thuơng em.Còn em cứ ngu ngốc đánh đổi tình yêu của anh khiến anh buồn. Em hiểu chứ cho nên sau này anh có hờ hững em cũng không trách anh , em tự trừng phạt em , bởi cái gì cũng có cái giá phải trả cho nên em chấp nhận để anh đày lại , em vẫn kiên nhẫn và đến giờ phút này ,em vẫn yêu anh và chờ anh. Có thể vì quá buồn mà em nói rằng trách anh nhưng không có anh à. Nếu một năm có 366 ngày thì có lẽ một ngày thừa đó em nổi điên nói vớ vẩn thôi, còn 365 ngày còn lại thì vẫn là tình yêu giành cho anh.Mỗi lần muốn thăm anh , anh lại bận rộn thì làm sao em trách anh ,công việc thôi anh à..em hiểu. Có thể anh tránh em vì một lý do nào đó , em đau lòng...không vì giận hờn anh.. đúng là em có ghen ,có nghĩ lung tung là anh không yêu em, nhưng đau lòng hơn khi nghĩ nếu anh yêu em mà cố nén cảm xúc để không gặp em thì đây là điều em xót xa nhất. Anh cũng giống như em có rất nhiều người theo nhưng em luôn tin ở anh, ở tình yêu của anh. Đó chính là lý do em chọn anh , chưa bao giờ em lo lắng anh sẽ phụ em..Nhưng..anh đẩy em vuột khỏi anh..anh làm em chới với và hụt hẫng..không dám..thốt một lời.Anh thấy em đi với người khác mà nói là ko ảnh hưởng đến anh làm em buồn lắm, sau này em mới biết là anh ghen, ghen lắm mà sĩ diện. Em vui lắm nên đã chìu ý anh. Dường như từ lúc ấy em làm gì cũng nghĩ đến anh, đến cảm nhận của anh..vì em đọc ở đâu đó hình như đó gọi là sự tôn trọng người mình yêu thương..đó anh à. Nhưng chẳng là gì nữa , tất cả em đã cố gắng khiến cho anh vui cũng chả là gì cả , vô ích cả anh à..chỉ là đắng cay cho em...Nguyên một cơn mưa đá phủ xuống đầu em và em đã chết từ lâu rồi , bây giờ có nói chuyện với anh cũng chỉ là linh hồn vất vưởng của em , vì quá nhớ anh mà nương nhờ gió mây thăm anh trong ảo ảnh. Em không còn là em nữa , đã là cái xác trơ lạnh rồi.Anh cũng giống em ở nhiều điểm đúng không anh, cô đơn....cô đơn lắm...Và em biết anh đang mệt mỏi như anh nói anh cần nghĩ ngơi. Đọc tin đó em thương anh nhiều lắm , muốn làm một điều gì đó giúp anh, muốn thét vào người đã làm cho anh mệt mỏi nhưng lại sợ gây thêm rắc rối cho anh..Em giận lắm..giận muốn phá..một trận cho loạn tưng lên mới hả dạ em...EM không hiền lành như anh nghĩ đâu,em nhịn nhưng không phải chịu thua đâu , em nhịn vì sợ liên lụy đến anh..Đến lúc rồi em sẽ quậy cho điên đảo , cho đất trời ngả nghiêng mới thôi...hic , cũng chỉ là suy nghĩ thôi anh à , em lại tìm cách xả stress cho cơn tức giận của mình. Em mà tức giận thì hay nghĩ nhiều trò quái dị lắm..ai hành hạ em , em sẽ hành hạ lại...gấp mười lần như vậy đó..Anh nói em ác cũng được, anh nói em thế nào cũng được...em chấp nhận hết vì em chết rồi anh à, chết hẳn rồi...Em không giống người ta phải thét gào lên tuyệt vọng. Em không phải suốt ngày muón chết lên chết xuống , em trơ trơ vậy đấy, đã làm sao nào..làm gì em nào...trong lòng ai nghĩ gì, khuyết điểm hay ưu điểm của ai em như hiểu hết anh à. Thật sự giờ em chỉ có lo lắng cho anh thôi,anh làm gì thì làm phải tự lượng...cái gì cũng có cái giá của nó,không nên lạm dụng...Anh à, hứa với em...khi cần đến em thì hãy nói với em nhé,đừng phải chịu đựng một mình nữa,em yêu anh nhiều lắm, và chỉ tin một mình anh thôi anh à. Đến một lúc nào đó  anh sẽ cần em, em tin điều đó.
            Em kể anh nghe nhé, mỗi lần mê man em lại thấy anh và em lại tỉnh mà em lại không muốn tỉnh chút nào anh à.Có khi nào anh mơ thấy em không? Chắc không anh nhỉ , anh làm gì mơ đến em chứ. Trời ơi, em lại thế này nữa ,hic. Đúng là quá rồ rồi, không biết mình nói gì nữa đây nhưng ít nhất em biết rằng trời sinh ra chúng ta là của nhau, anh không tin cũng không sao nhưng em tin điều đó và em chờ....
            Thuơng anh lắm anh à, em nói điên nói khùng anh đừng để ý làm gì , ờ mà anh có đọc được đâu mà để ý , hì hì..em lại điên điên..
             
            Nói spam chút chứ rồi đâu cũng vào đó hết anh à, ko biết anh thế nào chứ em vẫn giữ mãi tình cảm của chúng ta, anh muôn đời vẫn là người em yêu thuơng , nể trọng và tin tưởng nhất. Em biết những gì anh làm đối với em là bất đắc dĩ. Chỉ vì sợ phải nghe những câu đau lòng mà em đành lặng lẽ đứng bên lề cuộc sống cầu nguyện cho anh mãi bình an.
             
            Tạm biệt em , tạm biệt anh, tạm biệt tình yêu của chúng ta.
            Gửi anh tình yêu của em và nụ hôn ngọt ngào đến với anh.
            Giữ gìn sức khoẻ nghen anh của em, em sẽ hát ru anh chìm vào giấc mộng tình.
            Em vẫn nhớ hoài những đêm anh hay trăn trở nên vẫn mãi muốn ru anh ox à.
             
            Le Tran
             


            #6
              amour et musique 21.07.2009 16:18:46 (permalink)
              Anh.:-)
              Em về tìm lại em, anh và tình yêu của chúng ta đây!
              Nhớ anh nhiều lắm, biết không?
              Chỉ có nơi đây em mới có thể tự do thoải mái tâm sự với anh, em thích ôn lại những kỷ niệm của chúng ta , những gút mắc và những hiểu lầm mà dường như hai chúng ta không làm sao gỡ được. Em đã nói, Nếu một năm 366 ngày thì chỉ có một ngày em nổi điên trách anh, còn lại là 365 ngày yêu anh , và giờ đây cho dù em buồn anh bao nhiêu em cũng không bao giờ trách anh. Anh có biết em với anh giống nhau nhiều lắm không, nhưng em hơn anh ở chỗ em hiểu anh ,còn anh thì chẳng bao giờ hiểu em. Em không giận, chỉ buồn...
              Em với anh yêu nhau, âm thầm và lặng lẽ. Anh không muốn mọi người biết, một lần vì quá lo lắng cho anh, em đã gọi điện cầu cứu người bạn, anh lại lo sợ khiến em...đau đớn lắm "anh yên tâm, không ai biết đâu mà lo". Mỗi một từ em thốt ra cứ như một mũi kim đâm xuyên thấu con tim em. "Anh chỉ muốn bảo vệ em" là như vậy sao? Nhưng em lại làm anh bực mình vì gọi anh là "rùa", em "hỗn" quá anh nhỉ? Xin lỗi anh nhiều!! Chỉ trêu anh cho vui thôi, vì trong trái tim em anh là tất cả. Anh biết không , từ khi yêu anh, em đã không còn là em nữa. Nỗi thương nhớ anh đã dày vò em từng ngày tháng, em không thể nào che giấu nỗi nhớ của mình được nữa. Nét ưu tư đã hiện rõ trong ánh mắt của em, và dường như một lớp tím buồn phủ khắp người em, em xa lạ cả em. Anh nhớ anh từng nói:
              "Anh đi đâu, gặp ai, làm gì là chuyện của anh, em làm gì là chuyện của em, mỗi người một con đường riêng, không ai liên quan đến ai, anh nói rồi, tự hiểu. anh không thích nói nhiều." Đã quá đủ cho em....nếu em đang ở một vùng núi băng tuyết em e rằng em sẽ không biết lạnh khi nghe xong lời nói đó. Em dám mơ gì nữa hả anh?? Không dám, hoàn toàn không dám... Sự kiêu hãnh vực em đứng dậy, nếu không nhờ sự kiêu hãnh, em đã không còn vững bước mà đi như thế này. Tuy kiêu hãnh nhưng em biết anh đối xử với em như vậy có lẽ muốn trừng phạt em, em lại thôi, vì em biết lỗi của em, đã làm anh buồn là cái lỗi lớn nhất em mang lại cho anh, vì em quan niệm rằng khi em yêu một ai, nhất dịnh không làm cho người ấy buồn vì em. Và em đã sai..Em chờ anh, em đợi anh, ước nhiều lắm...nhưng không gian đáp lại em là một bóng tối. Bóng em dẫm đạp lên em, em không còn đủ sức chống chọi khi em biết rằng em hoàn toàn không có một trợ lực nào cả. Và em làm sao dám tiếp tục con đường tình khi mỡi một mình em bước, và mỗi bước của em lại khiến anh mệt mỏi, khó xử...
              Anh biết không, tất cả chỉ là suy nghĩ, em quá xa vời trong anh, anh cố buông em ra và anh có biết là vô tình đã đẩy em rớt xuống vực sâu không đáy. Em không chới với, em tình nguyện rơi và nhắm mắt rơi tự do. Từ lần gặp cuối, em biết rằng anh muốn nhấn phím Del em ra khỏi cuộc đời anh. Em tê tái, vội vã quay gót đi để ngăn giọt lệ chực trào ra. Không thốt nổi một lời anh à, và em tưởng chừng như trời đất đổ vỡ quanh em. Em không ngờ cái ngày em sợ nhất lại đến với em..và anh lại là người thực hiện công đoạn đó. Khi anh đến với em, anh làm em bối rối biết bao nhiêu. Và anh lại là người luôn quan tâm em, muốn làm em vui. Có lần em than buồn quá, anh lại chọc em cười. Anh đưa nguyên "cái lũ " cho em xem, em nói buồn quá, anh rủ em "đi uống cà phê" với anh. Nghĩ lại em cứ cười hoài anh biết không? Lúc ấy, anh chuyện gì cũng kể em nghe, thậm chí anh "năm mơ" thấy gì cũng kể em nghe, lại sợ em giận.. Biết bao nhiêu kỷ niệm khiến em không thể quên được. Nhưng cũng chỉ em nhớ mà thôi anh à, chỉ có riêng em ôm lấy ký ức để vùi tháng năm. Em nói yêu anh rồi , em quyết đến với anh rồi có nghĩa em cũng muốn cùng anh , sát cánh bên anh nhừng em nhận ra rằng càng ngày anh càng đẩy em ra xa anh... em cũng thường hỏi tại sao?? Nhưng không dám hỏi, vì sợ nghe câu nát lòng.
              Anh có biết, cả hai chúng ta giống nhau đến mức không thể tưởng tượng được không anh? Giống đến mức lại có cùng suy nghĩ. Và khi em chiêm nghiệm ra điều này, em đã luôn mỉm cười với anh dù rất buồn. Em muốn rằng anh phải vui, cái có thể em mang đến cho anh không nhiều, chỉ nụ cười rạng rỡ, niềm vui và một chút bình an...Chỉ có bấy nhiêu mà em không làm được cho người em yêu thì em chả nên làm việc gì khác nữa là tốt nhất..Và em tự nhủ "biết điều" mà rút lui. Anh có biết em tôn trọng suy nghĩ của anh biết chừng nào không? Em tôn trọng và luôn tin tưởng anh, em thường nói "những gì anh làm đều có lý do, em tin anh" và hoàn toàn như vậy. Em buồn, buồn khi anh không chịu chia xẻ với em...và em nhận ra rằng anh đang bị hoảng loạn dến mức luôn sợ bị người khác chi phối, và em quyết định cho anh một khoảng trống để tìm lại bản thân anh. Anh đã đánh mất chính mình, anh đã để người khác thâu tóm mình, em chỉ muốn anh một lần nữa đối diện với mình, với tình yêu của mình, với hạnh phúc của mình. Em không giúp gì cho anh, nhưng muốn anh luôn bình yên, anh luôn vui vẻ, em hứa lúc nào cũng bên anh, chỉ cần anh nói anh cần em, em sẵn sàng bên anh. Em với anh, đều là những kẻ ngang bướng, nhưng em biết sống vì người khác, biết vị tha, em luôn nhìn cuộc đời với anh mắt màu hồng mặc dù em lại thích màu tím. Và sở thích đã thay đổi theo thời gian anh biết không, từ khi yêu anh, em chỉ thích trắng và đen. Em chỉ muốn mình phải rõ ràng và dứt khoát. Nhưng tất cả chỉ là một phía khi anh vẫn im lặng. Và em cảm thấy lung lay, bước chân em chênh vênh...
              Anh!
              Anh có biết mỗi dòng tin nhắn đến anh là một niềm vui, một nụ cười củ em gửi đến cho anh, muốn sưởi ấm anh. Nhưng anh nói vô ích, và thậm chí...
              Em cảm thây mình buồn cười.
              Anh!
              Em chưa bao giờ quan tâm tới ai nói gì,anh từng nói "đừng quan tâm nhiều, em quen anh chỉ biết anh thôi, biết chưa?" Và em lại ngoan ngoãn nghe lời anh.
              Anh!
              Nhiều lúc buồn em lại chí choé kể lung tung với anh, anh lại nói "cái gì quan trọng thì nói, không thì thôi, đừng phiền anh. Anh còn công việc chứ có rảnh đâu mà trả lời mấy cái vớ vẩn của em." Em lại cười "thì tại em buồn quá nói xàm xàm chơi, đâu cần anh trả lời". Anh biết lúc đó em tưởng tượng ra anh bực lắm, đôi khi em lại thích trêu anh vậy đó.
              Anh!
              Tình yêu và nỗi nhớ không thể chỉ một vài dòng mà nói hết được, mà chỉ làm cho em cảm thấy bớt đuwocj chút...chút...nào đó, và em cũng muốn biết, muốn hỏi anh có nhớ em không? Nhưng lại là những suy nghĩ của em thôi..Anh không nghe thấy, không đọc được, cũng không biết đến...Nhưng em vẫn thích kể lại chuyện mình dẫu chỉ mình ta nghe.
              Anh!
              Anh có nhớ mỗi lần em cần anh, em cần một chốn bình an để nghỉ ngơi rồi tiếp tục công việc, anh lại không thấy..Em hoảng loạn biết bao nhiêu.
              Anh!
              Đã có hai lần như vậy đó, và lần cuối cùng em biết em sẽ gục , em phải đau đớn, xót xa , ra đi trong cơn sốt để "trở về". Sau cơn sốt, em lại muốn tìm đến gặp anh, và cũng là lần cuối cùng em nhận tiếp một vết đâm từ anh. Em chết hẳn trong tuyệt vọng..
              Anh!
              Em tuyệt vọng, buông lơi...không có nghĩa là em phải đau khổ... em tin một điều như anh nói, em với anh gặp nhau là định mệnh, và định mệnh đưa dưa em với anh lại bên nhau. Và định mệnh cho chúng ta...nhiều lắm...Và em còn biết....em yêu anh, anh yêu em...chính là định mệnh. Khi chưa gặp anh, em biết em sẽ thược về anh. Khi gặp anh, em biết chắc điều đó nhưng lại...Và thì vẫn là định mệnh, không thoát được đúng không anh.
              Anh!
              Ngoài cảm ơn định mệnh, em cũng còn muốn cảm ơn người đã khiến em nhận thấy rõ tình yêu của em dành cho anh, nếu không suốt đời em vẫn u mê trong mê cung, em biết anh gắt gay hơn em, nhưng anh hãy như em. Đừng khó chịu nữa nhé, chỉ thấy anh cười vui, em mới cảm nhận cuộc sống em có ý nghĩa.
              Anh!
              Em chỉ muốn gọi mãi như vậy thôi, dù biết anh không nghe em vẫn gọi: Anh! Em yêu anh!
              Khi nào em nói ghét anh thì anh cũng cười nhé, anh không nghe "con gái nói ghét là yêu" đó sao. Dù gì em vẫn là con gái mà, sao thoát khỏi quy luật đó. Giờ thì em gọi anh không là "Bờm" như anh từng tự nhận nữa, mà là "chàng ngốc". Em cũng chẳng là "xôi" nữa mà là "gì anh nhỉ" , không biết !
               
              Mãi mãi một tình yêu cho anh ox à !
              Em hát ru anh nhé:
               
              Ru anh giấc mộng bình yên
               
              Ngủ đi anh giấc ru tình
              Em ru em ngủ giữa nghìn bão giông
              Ru anh qua hết mùa đông
              Ngủ ngoan anh nhé..em mong em chờ
               
              Ngủ đi anh mộng dại khờ
              Em ru anh vượt bến bờ chênh vênh
              À ơi..anh hãy ngủ quên
              Xua đi ác mộng..lênh đênh cuộc đời
               
              Ru anh...ru hết một thời
              Ngủ đi anh hỡi..tình vơi tình đầy
              Ru anh qua hết tháng ngày
              Một mai gặp lại..tình này...vẹn nguyên.
               
              Ru anh trả hết nợ duyên
              Để anh về lại cõi..riêng tình mình
              Em ru anh giữa lặng thinh
              Chờ anh tỉnh giấc , gọi bình minh lên.
               
              Le Tran
               
               
               
              #7
                amour et musique 23.07.2009 23:21:29 (permalink)
                Mệt mỏi..
                Đến nói cũng chả muốn nói...
                Chán bỏ xừ..!
                Không khéo mình..điên..thật nhỉ?? Nghĩ cũng buồn cười, càng lúc mình càng buồn cười...
                Lại chả biết cười gì..
                Nhìn mình nhiều khi người ta nói mình điên không chừng..Ừ, có sao đâu, bình thường thôi..
                Trống rỗng..
                Chả biết nói gì..
                Rối ten cả lên...
                Tự dưng lú lẫn chả biết mình là ai nữa, kỳ cục..
                Cười...
                Chả biết cười gì..
                Chán..bỏ xừ..!
                Tự dưng muốn khóc..mà lại chả biết khóc thế nào nhỉ??
                Ôi...chán bỏ xừ..!
                Hít một hơi thật dài...thở ra...chả xi nhê gì...
                Buồn quá mới vào trong này, thế mà vào này lại chả biết la hét gì nữa, vậy hét chút cho đã nư
                AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA
                AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA
                hơ, giống thần kinh..!
                Đôi khi ngồi đọc lại thấy mình thần kinh thiệt...Chả sao cả, bình thường thôi...quen rồi...Không la không hét ở ngoài được thì vào đây tung hoành một phen, chả ảnh hưởng đến ai cả...
                Anh này !
                ...........
                Nhớ anh lắm.......!
                ................
                Buồn hay vui? Em không biết nữa, Từ bao lâu...em tự hỏi như vậy, không biết! Không nhớ..! Ngày tháng chả còn ý nghĩa gì nữa..Không có khoảng trống..Nhưng không lúc nào lại không nghĩ đến anh..
                Kỷ niệm...
                Yêu thương nồng nàn...
                Những nụ cười...
                Những giận dỗi...
                Những ái ân mặn nồng...
                Nhiều câu trêu đùa...
                ......
                Nhiều quá...
                Không đếm hết được...
                Cứ lần lượt xuất hiện như cuốn phim chiếu chậm...
                ..........
                .......................
                ................................
                .......................................
                Mình em với em..!
                Chỉ vậy thôi..!
                Không ai...
                Anh này !
                ..........
                Một nỗi đau...
                Không biết phải nói sao nữa....
                ....
                Đau đến nỗi không biết mình đang đau......
                Quá khứ..
                Hiện tại...
                Tương lai...
                Năm năm...
                Mười năm...
                Trăm năm...
                Ý nghĩa gì không..??
                Không ý nghĩa gì nữa cả....
                Lỗi lầm...
                Tha thứ...
                Hối hận...
                .....
                Chẳng ý nghĩa gì cả...
                Cũng vậy thôi...
                Bình thường thôi...
                Ôi...
                Kiếp người....
                Tình yêu...
                Đau khổ...
                ..........
                Tất cả là gì nhỉ?
                Chán..bỏ xừ..!!
                Mệt mỏi...
                Em lại cười...
                Không hiểu, không biết, không rõ...
                Chỉ biết rằng em rất nhớ anh...
                .............
                Chợt giật mình...
                Lại lo anh có sao không? Có lạnh không?
                Lại cười..
                Có ai nhớ mình đâu, có ai nghĩ đến mình đâu...
                ......
                Sực nhớ...lại bật cười....kể anh nghe chuyện này quái dị lắm.
                Có anh chàng sát nhà, gần giống em...nhưng thoải mái hơn em...có lẽ chưa nhớ người yêu bằng em nhớ anh đâu..Vì còn thích chạy loanh quanh mà...Lúc nào cũng nói nhớ người yêu, thế mà quái lắm, hôm kia gặp lại cô bé nào mới quen hay quen lâu rồi ,nghe cô bé kể lại là anh chàng ấy tán cô bé, vì buồn cô bé mà bỏ đi đâu mới trở về. Cô bé đưa lá thư cho em coi em thấy lạ kỳ...Đàn ông khó hiểu anh nhỉ? Anh trong lòng em không như những người ấy, nếu biết anh giống như vậy, chắc em...... Giờ nói tiếp chuyện anh chàng, bị cô bé gửi thư từ chối, bỏ đi luôn..Giờ cô bé phải quay lại năn nỉ về...
                Đó là tình yêu thời này anh nhỉ? Em đôi lúc không hiểu nổi....Nhưng rồi lại cười, không biết cười gì nữa anh à, không ngờ tình yêu cũng có nhiều sự lựa chọn như vậy...Và cũng vì sự lựa chọn, anh đã quay lưng với em...em cười....em...
                Nhớ anh em nhớ vậy, em gọi vậy, em tìm lại chút kỷ niệm...để sưởi ấm em...nhưng cũng buốt lắm anh à...em cảm nhận ra từng giọt máu đang được đóng băng, nói thế nào nhỉ? em đang ngậm trong miệng từng viên đá máu..cho tan cơn khát, cho bớt khô rốc nơi cổ họng mình, cũng cảm thấy mình giảm được đắng cay..nhưng tan viên đá máu rồi,em không biết là cảm giác gì...không biết...
                ...............
                ..................
                Tạm biệt anh ox à.
                Ngủ ngon tình yêu của em!
                Hôn anh nhũng nụ hôn ngọt ngào.
                 
                Le Tran
                 
                 

                 
                 
                 
                #8
                  amour et musique 25.07.2009 19:06:09 (permalink)

                  Bồn chồn trong ruột....
                  Không biết giờ anh ra sao, cứ như thế này rớt tim mất thôi. Anh đúng là ma quỷ, em đã nhường anh một bước rồi mà anh còn lầm lì như vậy nữa thật ghét quá đi thôi. Anh muốn sao mới chịu đây anh yêu? Anh khiến em đứng ngồi không yên, dù cố tự trấn an mình. Trời ơi, giờ em muốn đến bên anh liền, nhớ chết đi thôi.
                  Nhớ kiểu này chắc vài ngày nữa em đi thăm anh quá. hic
                  Anh!
                  Kể anh nghe chuyện này, hôm trước em kể anh nghe anh chàng sát nhà em á, dzui lắm. Lúc nào cũng nhớ người yêu, muốn gặp người yêu mà lại sợ. Đâu giống anh anh nhỉ? Anh của em giỏi lắm, luôn tự tin mà đúng không nào? Mà em cũng thấy anh ấy xạo ghê anh ơi, nói nhớ người yêu gì mà...khó hiểu...Bướm nào không đa tình nhỉ..chàng nào mà không thế , chỉ có anh là chung thuỷ thiệt thà thôi, đôi lúc lẩm cẩm quên em thôi anh nhỉ...
                  Anh!
                  Hôm nay buồn quá, tim em như muốn vỡ tung...Cứ đau đau lạ kỳ, em không hiểu nữa...mệt mỏi lắm, không biết vì sao..cảm thấy chán chường..Chỉ muốn gặp anh, nhưng xa quá...không biết...ước gì mình ở gần hơn chút nữa, ước gì...em sẽ gặp anh...
                  Anh!
                  ...
                  Nhớ anh quá..!
                  .....
                  Ghét anh quá đi..cứ làm cho người ta đau tim không hà..hic..
                  .......
                  Anh chỉ giỏi ăn hiếp em.....xấu....
                  .............
                  ..............
                  Không biết nói gì nữa.....
                  ....
                  cười...
                  lo lắng....
                  bồn chồn...
                  buồn...
                  rối tung....như mớ bòng bong...
                  Anh!
                  Hình như em có bệnh hoang tưởng anh à, chắc phải xuống khám bác sĩ thôi , chứ không thì em cứ nằm mơ hoài. Em mơ anh trở về với em, em mơ rằng anh còn yêu em...Và em biết rằng em bị hoang tưởng nặng đến mức thần kinh. Mà Em còn biết nhiều người cũng giống em về bệnh hoang tưởng. Giống như anh thường hay nói "chỉ tự tưởng tượng ra, rồi suy diễn đủ điều"....
                  Anh này, em nhớ tới câu nói của anh mà em tủm tỉm cười hoài, anh từng sợ bị em "đầu độc" mà, không ngờ lúc đó em ác ghê anh nhỉ, dám đầu độc cả anh...
                  ...............
                  .............
                  Mỗi lần hỏi anh thích ăn gì , anh lại nói "ăn em"...hèn gì anh sợ bị ngộ độc thực phẩm là đúng rồi...."em xấu lắm...."
                  Đến bây giờ em cũng biết em đâu có đẹp nên anh mới bỏ em... không thèm nhìn em...muốn del...em...anh nhiều mà, tha hồ mà chọn lựa, em đâu xứng, đâu bằng người ta, nên anh chở người ta đâu thèm chở em đi.....
                  Anh làm em tức điên luôn mà có dám nói đâu....
                  Có việc nói anh....anh..."mệt quá...."...vậy đó...
                  Em đi chơi với bạn, anh lại nói em đi đâu đó...ai biết...khách sạn thiếu gì...
                  ............
                  Rồi em vẫn cứ cười....
                  Ngoài cười em chẳng biết làm gì cả...
                  Đôi khi muốn khóc, nhưng không biết phải khóc thế nào....
                  .......
                  Em đi công việc nữa rồi....
                  Tối về tâm sự tiếp với anh..nhé ox...

                  Hôn anh..!

                  Le Tran





                  #9
                    amour et musique 13.08.2009 10:41:25 (permalink)
                    Anh, em nhớ anh nhiều lắm.
                    Chỉ biết nói vậy thôi anh à, vì hiện giờ em không biết em nên nói gì. Cứ đọc đi đọc lại tin nhắn của anh em cảm thấy mình như chết hẳn rồi. "tìm người khác.." , và em coi đó như câu thần chú mang theo bên người. Em không tìm nhưng nó nhắc em nhớ rằng không nên nói nhiều nữa, vì có nói cũng vô ích. Anh không tự giữ hạnh phúc của mình thì em cũng chẳng biết cách gì để giữ cả , vì không thể nào một mình em nắm được..Anh có biết được cảm giác của em giờ thế nào không, em đau đến mức không biết đau, và thậm chí nói một lời gì em cũng cảm thấy mình bất lực, nói một cách khó khăn, không thể nào nói nữa. Em vốn là một đứa sống cô lập nhưng giờ thì hơn cả điều đó.. em sợ , vì em cảm nhận thế giới này sao nhiều khuôn mặt quá, anh còn như vậy thì làm sao có người nào tốt hơn để em tin. Trước mặt thì vồn vã , cười cười nói nói thế mà sau lưng đâm người ta chết bất đắc kỳ tử...em hiểu anh, anh như thế nào thì với em vẫn như thế đó, chẳng ai thay đổi được gì đâu anh à. có thể người ta vì một lý do nào đó mà khiến em hiểu lầm anh thì anh cũng đừng có lo, em không bao giờ nghi ngờ gì anh mà em chỉ buồn anh, vì những câu anh nói khiến em đau lòng ,cứ ám ảnh em mãi, tuy thương yêu anh nhiều lắm nhưng nó cứ khiến em đau lòng..đau lắm...
                    .............
                     
                    Le Tran
                    #10
                      amour et musique 23.08.2009 11:15:56 (permalink)
                      Anh thương !
                      Quên đi anh! Anh đối xử với em như vậy được thì với anh quên là dễ dàng thôi mà. Đừng có "bỏ thì thương vương thì tội". Người nào cần anh, vì anh khóc suốt đêm, đáp ứng đủ nhu cầu của anh thì anh đi đi, đừng phải nói ra chi như vậy , không hay đâu. Thiếu gì lời để kể, thiếu gì lời để nói, cớ gì phải đưa ra những lời như vậy. Em không sống như vậy đâu, như vậy khiến người mình thương đau lòng và ngay cả bản thân mình cũng không thoải mái nữa, không tốt chút nào. Tình yêu không có sự so sánh và lựa chọn, mà là tiếng nói của trái tim, cùng nhìn về một hướng. Phải xác nhận lại mà cho mình một sự lựa chọn đúng , đừng để chữ ân hận nuối tiếc xảy ra. Đừng ép buộc mình phải làm những điều không muốn, anh luôn nói như vậy mà, em mượn lời của anh nhắc lại cho anh nhớ.
                      Tạm biệt anh nhé anh yêu!
                      Hôn anh
                       
                      Le Tran
                      #11
                        Chuyển nhanh đến:

                        Thống kê hiện tại

                        Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                        Kiểu:
                        2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9