RE: chán ..bỏ ..xừ...!!!!!!
-
21.07.2009 16:18:46
Anh.:-)
Em về tìm lại em, anh và tình yêu của chúng ta đây!
Nhớ anh nhiều lắm, biết không?
Chỉ có nơi đây em mới có thể tự do thoải mái tâm sự với anh, em thích ôn lại những kỷ niệm của chúng ta , những gút mắc và những hiểu lầm mà dường như hai chúng ta không làm sao gỡ được. Em đã nói, Nếu một năm 366 ngày thì chỉ có một ngày em nổi điên trách anh, còn lại là 365 ngày yêu anh , và giờ đây cho dù em buồn anh bao nhiêu em cũng không bao giờ trách anh. Anh có biết em với anh giống nhau nhiều lắm không, nhưng em hơn anh ở chỗ em hiểu anh ,còn anh thì chẳng bao giờ hiểu em. Em không giận, chỉ buồn...
Em với anh yêu nhau, âm thầm và lặng lẽ. Anh không muốn mọi người biết, một lần vì quá lo lắng cho anh, em đã gọi điện cầu cứu người bạn, anh lại lo sợ khiến em...đau đớn lắm "anh yên tâm, không ai biết đâu mà lo". Mỗi một từ em thốt ra cứ như một mũi kim đâm xuyên thấu con tim em. "Anh chỉ muốn bảo vệ em" là như vậy sao? Nhưng em lại làm anh bực mình vì gọi anh là "rùa", em "hỗn" quá anh nhỉ? Xin lỗi anh nhiều!! Chỉ trêu anh cho vui thôi, vì trong trái tim em anh là tất cả. Anh biết không , từ khi yêu anh, em đã không còn là em nữa. Nỗi thương nhớ anh đã dày vò em từng ngày tháng, em không thể nào che giấu nỗi nhớ của mình được nữa. Nét ưu tư đã hiện rõ trong ánh mắt của em, và dường như một lớp tím buồn phủ khắp người em, em xa lạ cả em. Anh nhớ anh từng nói:
"Anh đi đâu, gặp ai, làm gì là chuyện của anh, em làm gì là chuyện của em, mỗi người một con đường riêng, không ai liên quan đến ai, anh nói rồi, tự hiểu. anh không thích nói nhiều." Đã quá đủ cho em....nếu em đang ở một vùng núi băng tuyết em e rằng em sẽ không biết lạnh khi nghe xong lời nói đó. Em dám mơ gì nữa hả anh?? Không dám, hoàn toàn không dám... Sự kiêu hãnh vực em đứng dậy, nếu không nhờ sự kiêu hãnh, em đã không còn vững bước mà đi như thế này. Tuy kiêu hãnh nhưng em biết anh đối xử với em như vậy có lẽ muốn trừng phạt em, em lại thôi, vì em biết lỗi của em, đã làm anh buồn là cái lỗi lớn nhất em mang lại cho anh, vì em quan niệm rằng khi em yêu một ai, nhất dịnh không làm cho người ấy buồn vì em. Và em đã sai..Em chờ anh, em đợi anh, ước nhiều lắm...nhưng không gian đáp lại em là một bóng tối. Bóng em dẫm đạp lên em, em không còn đủ sức chống chọi khi em biết rằng em hoàn toàn không có một trợ lực nào cả. Và em làm sao dám tiếp tục con đường tình khi mỡi một mình em bước, và mỗi bước của em lại khiến anh mệt mỏi, khó xử...
Anh biết không, tất cả chỉ là suy nghĩ, em quá xa vời trong anh, anh cố buông em ra và anh có biết là vô tình đã đẩy em rớt xuống vực sâu không đáy. Em không chới với, em tình nguyện rơi và nhắm mắt rơi tự do. Từ lần gặp cuối, em biết rằng anh muốn nhấn phím Del em ra khỏi cuộc đời anh. Em tê tái, vội vã quay gót đi để ngăn giọt lệ chực trào ra. Không thốt nổi một lời anh à, và em tưởng chừng như trời đất đổ vỡ quanh em. Em không ngờ cái ngày em sợ nhất lại đến với em..và anh lại là người thực hiện công đoạn đó. Khi anh đến với em, anh làm em bối rối biết bao nhiêu. Và anh lại là người luôn quan tâm em, muốn làm em vui. Có lần em than buồn quá, anh lại chọc em cười. Anh đưa nguyên "cái lũ " cho em xem, em nói buồn quá, anh rủ em "đi uống cà phê" với anh. Nghĩ lại em cứ cười hoài anh biết không? Lúc ấy, anh chuyện gì cũng kể em nghe, thậm chí anh "năm mơ" thấy gì cũng kể em nghe, lại sợ em giận.. Biết bao nhiêu kỷ niệm khiến em không thể quên được. Nhưng cũng chỉ em nhớ mà thôi anh à, chỉ có riêng em ôm lấy ký ức để vùi tháng năm. Em nói yêu anh rồi , em quyết đến với anh rồi có nghĩa em cũng muốn cùng anh , sát cánh bên anh nhừng em nhận ra rằng càng ngày anh càng đẩy em ra xa anh... em cũng thường hỏi tại sao?? Nhưng không dám hỏi, vì sợ nghe câu nát lòng.
Anh có biết, cả hai chúng ta giống nhau đến mức không thể tưởng tượng được không anh? Giống đến mức lại có cùng suy nghĩ. Và khi em chiêm nghiệm ra điều này, em đã luôn mỉm cười với anh dù rất buồn. Em muốn rằng anh phải vui, cái có thể em mang đến cho anh không nhiều, chỉ nụ cười rạng rỡ, niềm vui và một chút bình an...Chỉ có bấy nhiêu mà em không làm được cho người em yêu thì em chả nên làm việc gì khác nữa là tốt nhất..Và em tự nhủ "biết điều" mà rút lui. Anh có biết em tôn trọng suy nghĩ của anh biết chừng nào không? Em tôn trọng và luôn tin tưởng anh, em thường nói "những gì anh làm đều có lý do, em tin anh" và hoàn toàn như vậy. Em buồn, buồn khi anh không chịu chia xẻ với em...và em nhận ra rằng anh đang bị hoảng loạn dến mức luôn sợ bị người khác chi phối, và em quyết định cho anh một khoảng trống để tìm lại bản thân anh. Anh đã đánh mất chính mình, anh đã để người khác thâu tóm mình, em chỉ muốn anh một lần nữa đối diện với mình, với tình yêu của mình, với hạnh phúc của mình. Em không giúp gì cho anh, nhưng muốn anh luôn bình yên, anh luôn vui vẻ, em hứa lúc nào cũng bên anh, chỉ cần anh nói anh cần em, em sẵn sàng bên anh. Em với anh, đều là những kẻ ngang bướng, nhưng em biết sống vì người khác, biết vị tha, em luôn nhìn cuộc đời với anh mắt màu hồng mặc dù em lại thích màu tím. Và sở thích đã thay đổi theo thời gian anh biết không, từ khi yêu anh, em chỉ thích trắng và đen. Em chỉ muốn mình phải rõ ràng và dứt khoát. Nhưng tất cả chỉ là một phía khi anh vẫn im lặng. Và em cảm thấy lung lay, bước chân em chênh vênh...
Anh!
Anh có biết mỗi dòng tin nhắn đến anh là một niềm vui, một nụ cười củ em gửi đến cho anh, muốn sưởi ấm anh. Nhưng anh nói vô ích, và thậm chí...
Em cảm thây mình buồn cười.
Anh!
Em chưa bao giờ quan tâm tới ai nói gì,anh từng nói "đừng quan tâm nhiều, em quen anh chỉ biết anh thôi, biết chưa?" Và em lại ngoan ngoãn nghe lời anh.
Anh!
Nhiều lúc buồn em lại chí choé kể lung tung với anh, anh lại nói "cái gì quan trọng thì nói, không thì thôi, đừng phiền anh. Anh còn công việc chứ có rảnh đâu mà trả lời mấy cái vớ vẩn của em." Em lại cười "thì tại em buồn quá nói xàm xàm chơi, đâu cần anh trả lời". Anh biết lúc đó em tưởng tượng ra anh bực lắm, đôi khi em lại thích trêu anh vậy đó.
Anh!
Tình yêu và nỗi nhớ không thể chỉ một vài dòng mà nói hết được, mà chỉ làm cho em cảm thấy bớt đuwocj chút...chút...nào đó, và em cũng muốn biết, muốn hỏi anh có nhớ em không? Nhưng lại là những suy nghĩ của em thôi..Anh không nghe thấy, không đọc được, cũng không biết đến...Nhưng em vẫn thích kể lại chuyện mình dẫu chỉ mình ta nghe.
Anh!
Anh có nhớ mỗi lần em cần anh, em cần một chốn bình an để nghỉ ngơi rồi tiếp tục công việc, anh lại không thấy..Em hoảng loạn biết bao nhiêu.
Anh!
Đã có hai lần như vậy đó, và lần cuối cùng em biết em sẽ gục , em phải đau đớn, xót xa , ra đi trong cơn sốt để "trở về". Sau cơn sốt, em lại muốn tìm đến gặp anh, và cũng là lần cuối cùng em nhận tiếp một vết đâm từ anh. Em chết hẳn trong tuyệt vọng..
Anh!
Em tuyệt vọng, buông lơi...không có nghĩa là em phải đau khổ... em tin một điều như anh nói, em với anh gặp nhau là định mệnh, và định mệnh đưa dưa em với anh lại bên nhau. Và định mệnh cho chúng ta...nhiều lắm...Và em còn biết....em yêu anh, anh yêu em...chính là định mệnh. Khi chưa gặp anh, em biết em sẽ thược về anh. Khi gặp anh, em biết chắc điều đó nhưng lại...Và thì vẫn là định mệnh, không thoát được đúng không anh.
Anh!
Ngoài cảm ơn định mệnh, em cũng còn muốn cảm ơn người đã khiến em nhận thấy rõ tình yêu của em dành cho anh, nếu không suốt đời em vẫn u mê trong mê cung, em biết anh gắt gay hơn em, nhưng anh hãy như em. Đừng khó chịu nữa nhé, chỉ thấy anh cười vui, em mới cảm nhận cuộc sống em có ý nghĩa.
Anh!
Em chỉ muốn gọi mãi như vậy thôi, dù biết anh không nghe em vẫn gọi: Anh! Em yêu anh!
Khi nào em nói ghét anh thì anh cũng cười nhé, anh không nghe "con gái nói ghét là yêu" đó sao. Dù gì em vẫn là con gái mà, sao thoát khỏi quy luật đó. Giờ thì em gọi anh không là "Bờm" như anh từng tự nhận nữa, mà là "chàng ngốc". Em cũng chẳng là "xôi" nữa mà là "gì anh nhỉ" , không biết !
Mãi mãi một tình yêu cho anh ox à !
Em hát ru anh nhé:
Ru anh giấc mộng bình yên
Ngủ đi anh giấc ru tình
Em ru em ngủ giữa nghìn bão giông
Ru anh qua hết mùa đông
Ngủ ngoan anh nhé..em mong em chờ
Ngủ đi anh mộng dại khờ
Em ru anh vượt bến bờ chênh vênh
À ơi..anh hãy ngủ quên
Xua đi ác mộng..lênh đênh cuộc đời
Ru anh...ru hết một thời
Ngủ đi anh hỡi..tình vơi tình đầy
Ru anh qua hết tháng ngày
Một mai gặp lại..tình này...vẹn nguyên.
Ru anh trả hết nợ duyên
Để anh về lại cõi..riêng tình mình
Em ru anh giữa lặng thinh
Chờ anh tỉnh giấc , gọi bình minh lên.
Le Tran
Hãy sống để được chết một lần :)
aem