TwentyeightKnellLicK for mix
DJ 28 05.07.2009 11:10:23 (permalink)
Phần 1
Đi…
 
               3h sáng , ngày 28/11/2012. Lặng lẽ tiếng  còi tầu the thé, u vang trong màn sương đêm u tối. Trời mùa đông giá lạnh hòa quyện cùng quang cảnh ngột ngạt vắng tanh, làn sương khói trắng nhói buốt lảng vảng u uất như chính những u linh của bao âm hồn tủi ti. Mải bay trong màn đêm chập chờn, thấp thỏm bao ánh sáng le lói mệt mỏi của ngọn đèn không mờ sáng tỏ.
 
       Trong nhà ga, tại phòng chờ, ánh sáng ảo mờ, thẫn thờ tĩnh lặng lắng nghe những tiếng vỗ cánh vo ve mau lẹ của cả đàn muỗi. Chúng rập rình đợi chờ những con mồi lơ ngơ an giấc, chỉ một chút sơ ý thôi. Là những kẻ phạm tội sẽ rút cạn máu và lôi đi tất cả những gì bạn mang theo.
 
       Xung quanh tôi là những con người của nhiều tầng lớp xã hội. Kẻ đứng gian tà, cố tỏ ra vẻ nhàn nhã, người ngồi bất bơ, khi nhấp nhổm, khi lộn xộn vật vờ như bao sinh linh lầm lỗi. Cảnh sống u tàn như chính cái xã hội này ngày càng úa nát khô khan. Kéo đến một làn suy nghĩ không mới gợi lại trong tôi.
        “Tiền là thước đo số phận xã hội chung.
…………………Tiền là mục đích cuối cùng”
Cảm giác về đồng tiền theo số đông là đúng. Tôi cũng là một con người không có ngoại lệ.
        “Tiền thằng nào mà chả thèm , khi đã vấy máu tanh tiền thì thằng nào là không tham…..?”
                
Từ  bản “money for life” TwentyeightKnellLicK
 
         Mặc một bộ quần áo nỉ nhánh đen rộng thùng thình, đôi giầy da nâu to phũng phĩnh, một chiếc vali đen ngòm bên trong chứa đựng những dụng cụ cần thiết tựa như tran chứa những nỗi niềm của quá khứ mà tôi muốn mang theo. Tôi rê con chuột xuống để xem lại những bức ảnh chỉ vài bytes mỏng manh trong chiếc máy tính xách tay acer màu đen. Kỷ niệm về những người đồng nghiệp luôn sát cánh bên tôi, với bao âu lo cho công việc đời thường.
        Đã qua, qua rồi, gia đình bạn bè …..
 
        (Chú ý chỗ để vali khi dựng phim)
 
        Một thời gian ngắn nữa thôi, khoảng 36h nữa thôi, tôi sẽ tới một vùng đất mới. Nơi của bao thử thách gai chông đợi chờ. Còn hiện giờ tôi như kẻ bơ vơ lang thang trong số phận cuộc đời mang nỗi niềm nhọc giận in sâu an hận.      
        Bước đi………!!!
        Vì sao……….???
        Gia đình đã lo cho tôi nhiều quá rồi, bạn bè thì cũng chỉ đến thế thôi. Quá khứ qua rồi, tan trong ảo ảnh cùng với hư vô nhòa phôi.
        “Trời mỗi ngày mỗi tối, con người rồi sẽ đến lúc thay đổi.
 Cuộc sống mỗi ngày mỗi khác và con người thì không phải ai cũng giống nhau.
          Trời tối rồi trời sáng, hết tháng là sang năm.
 In hận dấu ấn luôn còn mãi, vì tương lai mà tồn tại, miết mải lãng quên một cuộc sống…….”
 
Từ  bản “money for life” TwentyeightKnellLicK
 
Tôi không muốn nhắc lại, tôi ra đi vì cái gì ? Vì tương lai, sự nghiệp công danh chính vì tiền tài danh vọng…Của bao hoài mong khát khao.
 
    Ring Ring..
         Tiếng chuông Airy của chiếc Nokia 1110i khẽ rung theo nhịp điệu, tim tôi nhẹ đập theo hồi nhạc, một phút giây ngắn ngủi. Tôi chợt nhớ tới người mình yêu. Đút tay trái vào túi, tôi rút ra thắc mắc về cuộc gọi bất chợt. Màn hình đen trắng hiện lên tên người gọi …
    Hiệp Vespa…
Tút…Alo.
-Khánh à? Ông đang làm gì thế?
-Uh. Tôi đang ngồi chọc ngoáy tí thôi. Sao muộn thế này mà ông chưa ngủ đi ?
-Gì đâu. Tôi đang mắc làm cái quảng cáo cho công ty. Vừa bí vừa buồn, tính định rủ mấy ông đi làm vài chén, có chút men vào dễ làm việc hơn. Đang ở đâu thế ?
-Tôi đang ở chỗ làm. Hôm nay thằng bạn nghỉ nên tôi làm thay ca luôn cho nó.
-Ô! Ông bận rồi à? Tiếc nhỉ!
-Uh. Cũng hơi tiếc. Thôi để khi khác anh em mình gặp nhau cũng được.
-Ờ. Thế thôi nhé. Giữ sức khỏe nhe. Đừng làm quá sức đấy! Thôi nha!
-Ok. Cảm ơn ông bạn, ông cũng nghỉ sớm đi kẻo lại ảnh hưởng tới sức khỏe!
-Uh. Hôm nào đi café nha, tụ tập mấy đứa lại lên xe cổ ngồi nạo dưa leo ninh cháo. Good night…Bibi
-Ok. Bye!
Tút tút tút…Tôi lại nhét chiếc di động vào túi quần.
 
       “Kẻ nói dối thường là những kẻ mắc lỗi. Nhưng cũng tùy thuộc từng con mồi mà người thợ săn không nhất thiết phải rửa tội.”
 
Từ  bản “mix and lyric” TwentyeightKnellLicK
 
Tôi ra đi và tôi không còn  muốn nghĩ tới những gì là ký ức còn vương mắc lại. Cũng rất ngẫu nhiên thôi, dẫu dù khuôn mặt tôi có rất nhiều trứng cá và đó là bao kỷ niệm thướt tha về những người bạn của dòng suy tư hằng đêm trăn trở. Còn vết sẹo ngắc nghẻo cánh tay phải bao giờ thì lành?
 
          Những giấc mơ xua đẩy tan theo từng làn hơi thở. Tôi sẽ không nói với ai ngoại trừ gia đình mình.
          Tôi đi về đâu ? Tôi đi trong nhói giá, màn đêm tê buốt đang vẫy gọi, có lẽ chỉ mình tôi mà thôi.
Hiệp. Là một người bạn cũ học với tôi từ năm lớp 10, cho đến bây giờ. Một anh chàng  có khuôn mặt trắng thơ, tính cánh hiền lành. Dáng người hơi nhỏ, chiều cao khiêm tốn không đồng đều với sự nhận biết về khả năng suy nghĩ và giao tiếp quá tốt.
Hiệp. Rất thích chơi xe cổ và nấu ăn cũng khá ngon. Con ong đất Vespa ……….đen nhánh màu ánh ngọc rubi, là một người bạn rất thân thiết với Hiệp mỗi lần mỗi ngày, đi học đi làm.
           Tất nhiên, tôi cũng rất quý Hiệp và coi Hiệp hơn là một người bạn tốt. Tình cảm bạn có lẽ sẽ luôn còn ở trong tôi cho đến hết những chuỗi ngày của nụ cười hồn nhiên, rồi sẽ vụt tan biến.
 
 
           Tách café nóng bỏng ban đầu dần nguội ngắt lạnh tanh, tựa khung cảnh đêm nay sao hiu hắt. Bột café đặc sánh cô đọng lại dưới đáy cốc như dốc hết buồn tủi não nề để đêm thêm dài thượt lê thê. Những nỗi buồn vưởng vất quây lấy, đâu ai là muốn thế?
 
           (Chú ý vị trí và cách để tách café )
 
           28s. Ngón tay trái tôi tê cứng không rê được con chuột. Gió lùa bất chợt cóng buốt, xen lẫn tiếng còi tầu hú vang xẻ tan rách toạc sự trầm lắng của thời gian đêm trắng . Tôi tự dằn mình xuống tĩnh lặng, cam chịu sự cô đơn đêm hàn băng hôm nay mà không một ai ủ ấp bên tay. Tôi bắt đầu thấy nhớ.
 
          
           Tôi vẫn bị quá khứ đeo bám với ảo giác nhức nhối, thúc hối trong tâm trạng còn mang nặng trĩu những tư tưởng về một lần nuối tiếc hoài niệm thân thương.
            “Tình cảm yêu đương chỉ là những mộng giác sung sướng.
 Nhanh chóng vụt qua như hòn đá nằm im bên vệ đường….”
 
Từ  bản “ Anh biết ” TwentyeightKnellLicK
 
 
          Không! Mà cũng có lẽ là đúng. Tấm khăn cũ đã rách bị rẻ rúng thì ta cũng nên vứt bỏ nó đi.
 
         Thế nhưng mà không! Tôi sẽ cất cái giẻ nát ấy đi và thay vào đó là tấm khăn trải bàn mới. Dành cho những bước chân của tương lai sắp chạy tới gần. Tôi tự nhủ, cứ mỏi mòn vùi mình vào công việc đi. Sau này gặp lại những hoài ức, của bao nhiêu năm vẫn không quên được, có sao đâu.
          “Vẫn biết thời gian còn dài, mình còn trẻ, tâm trạng buồn tẻ, thì nỗi niềm hoài sầu đâu phải là nhẹ.
 Kẽ lá rơi sương nhẹ tan.
 Sương vương mầm lá nhẹ mộng.
 
 Nửa trang giấy khẽ xé từ tập vở rách.
 Ngòi bút xóa tím thay dòng mực hồng nhòe ….”
 
Từ  bản “ Từ bỏ ruồng bỏ… ” TwentyeightKnellLicK
    
          Người yêu và bạn bè thì cả cuộc đời. Chứ hửng nắng bình minh thì chỉ có được một lần trong một ngày là thế thôi. Còn lại chỉ là lóa mơ của hoàng hôn mờ tàn, vội khóc than cũng muộn. YO..! Gập chiếc laptop xuống một cách mau cuồng. Tôi vững tin lại.
 
 
         Tôi xách hành lý bước đi từ từ ra khỏi ghế chờ trong phòng đợi của sân ga. Trời lại thổi gió như cười cợt và chế diễu tôi “Kẻ như ngươi ra đi mà chỉ có một mình thôi sao?”.
         “Một ánh tối nổi lên trong mành vải sương u đêm, một cành nửa nhánh hoa héo khô lẳng lặng rơi ngay giữa trời.
 Sao hoa rơi bên thềm ? Hoa gì? Sao lá mang mùa thu mà đây lại là một mùa đông sớm đến mang buồn bã?”
 
Từ  bản “ Hoa úa lá tàn ” TwentyeightKnellLicK
 
Trời còn mờ tối không mưa nhưng những hạt sương như kết tụ lại tựa mưa rơi rích rả. Vẫn vội lả tả rửa trôi đi những ngày tháng buồn của giọt mồ hôi cơ cực vất vả.
          Khi cuộc đời đã một lần vấp ngã, thì nước mắt lã trã là lệ vui nhạt nhòa, cũng vội hong khô đi bao tháng ngày qua. Khi tôi đã đi xa, rời xa ý niệm chỉ một và mãi mãi. Chắc cũng mong không ai còn nhớ đến tôi và tôi cũng mong tôi không còn nhớ đến ai!
 
         Chỉ vài tập giấy, mấy cây bút, chiếc laptop, cùng vài bộ quần áo mà sao chuỗi hành lý nặng nề đến vậy?
          “Thời gian hối hả như ảo cảnh bước nhanh.
 Tiêu điều không gian như vỗ về bao cõi an lành.
 Ảo ảnh ghóp nhặt nhạnh từng mảnh lặt vặt vụn vỡ tan tành”
 
Từ  bản “ My life ” TwentyeightKnellLicK
 
          Xung quanh, mọi người đang tấp nập nhảy lên tầu. Chen chúc nhau hối hả như chui rúc vào bụng của con sâu chít to khổng lồ, để lộ màu xanh nõn cây. Ai cũng có thể nhìn thoáng thấy dưới ánh sáng lớt phớt của trời đêm và ánh đèn điện lờ mờ luân phiên. Liếc từ xa, đoàn tầu ngô ngây như một con sâu non thật dễ thương.
          (Chú ý khoảng cách giữa đoàn tầu và sân ga)
 
          Và khi tôi tới gần, mầu nõn cây ấy lại hài hòa cùng khung cảnh ảo nhạt ánh sáng. Tôi nhận thấy đó tựa thể như là xanh nõn tươi, xanh úa vàng, xanh đen tàn, xanh mầu cái chết.
          Bởi vì sao ư?
          Vì đêm đông tối thì cuộc sống không chỉ một lối đi mầu đen, ánh mắt tôi lại dần biến đổi, khi có thêm những suy tưởng mới một cách lạ lẫm. Trí óc tôi đang ngược chảy theo chiều hướng mụ mẫm với ý nghĩ “Tôi có nên ra đi một cách hèn nhát như thế này không? Tôi sợ cái gì mà không dám đối diện với hiện tại? Nhung nhớ ai? Chờ ai? Bước chân lết băn khoăn như kẻ lạc lối giữa mỗi nẻo đường không hướng! Như mặt kính của chiếc la bàn chỉ phương nhạt mờ ánh mơ! Ôi! Tôi phải làm sao?”
          Và con sâu đang hé mở từng đốt, từng đốt một như cánh cửa tù giam kín, nhốt chặt những kẻ ngoài vòng ánh sáng. Tôi cố gắng không muốn nghĩ về chuyện ba năm trước. Cánh cửa thép băng lạnh, làm cho tôi rợn sởn lên một cảm giác hãi hùng hơn là kinh sợ. “Tu tu tu…” Tiếng còi tầu ai oán trách than hú dục mau vội, làm cho không ít người phải giật mình run sợ, bối rối khi sắp rời xa ngôi nhà bé nhỏ thân thương…
           Và ai cũng thấy chuyến tàu Bắc-Nam sắp khởi hành.
 
           ……………Chợt !
           Ngẫu nhiên, một tiếng gọi nhỏ mỏng manh như một sợi chỉ làm vạch kẻ phân ly…Ai thế? Tôi tự hỏi. Chắc không phải đâu! Ngoài gia đình mình thì đâu có ai biết mình ra đi không lời giã biệt. Kệ đi!
           Tôi bước lên bậc thang của tầu, đôi mắt chăm chăm về phía trước mà ánh mắt như muốn ngước ngoải về phía sau. Ai? Ai vừa réo tên tôi thế?
            “Cô sầu trong cô độc.
 Da trắng hồng hào mà thể xác như hồn héo tiều tụy.
 Nước mắt rơi cô đọng từng dòng,
 một lần ước hoài niệm, nỗi khát thèm nhớ mong.
 U sầu hút cạn nhựa máu, con tim chìm trong thương đau.
 Lẻ loi bóng ma úa cô hồn………”
 
Từ  bản “ Hoa úa lá tàn ” TwentyeightKnellLicK
 
            Tôi không sống trong cô đơn nhưng tôi thích mơ mộng một mình. Người yêu tôi thì tôi có rất nhiều “ấy vậy mà” nhưng gia đình và người tình thì tôi chỉ muốn có riêng mình người con gái mà tôi thầm yêu thương, vậy thôi!
            Tôi lặng nghĩ. Không phải đâu. Chắc không thể là cô ấy đâu.
            “Nhung nhớ mà chi, suy nghĩ mà làm gì? Khoảnh khắc biệt ly sẽ hình tượng lên tất cả.
 Hoa nở rồi hoa tàn, tình yêu rồi vụt đến vụt đi, mang theo dư âm phân ly.
 Giọt lệ thương sầu ủy mị, liệu có giúp được gì? Hay có vỗ về được mấy, cho đam mê và sự nghiệp mà mình đã ủ ấp.
 Bao nhiêu lâu bấy nhiêu thời gian qua ?”
           Bước đi thôi..!
 
Từ  bản “ Hoa úa lá tàn ” TwentyeightKnellLicK
 
           Tôi chọn cho mình toa số “28”. Đây là  toa gần cuối nhưng lại được xếp vào hạng sang nhất của tầu. Khoang này dành cho những người thuộc tầng lớp khá giả, chính xác hơn là bậc thượng lưu. Tôi thì không phải người tồn tại trong cái tầng lớp ấy nhưng cũng muốn chọn cho mình một nơi trên tầu thật yên tĩnh, thoải mái và không ai quấy rầy hay làm phiền đến những gì mà tôi đang bị mắc kẹt trong dòng chảy ưu tư.
 
          Nhân viên soát vé lặng lẽ làm theo công việc mà mình phải thi hành. Đó là một anh chàng cao ráo, rất dễ mến với những cử chỉ và hành động không thể quên được. Đội mũ và mặc áo đồng phục trông rất lịch lãm, cánh tay phải đeo găng trắng chỉ hướng đi đồng thời xách hành lý cho tôi như những lời gợi chào nồng ái nhất. Ánh mắt và nụ cười thân mật, làm cho tôi không thể quên mất, là mình sẽ bo cho anh ta 50 nghìn.
 
         Toa số 28 có ba phòng “a” “b” và “c”, tôi chọn căn phòng đầu tiên “28a”. Tôi đi vào phòng đã được xếp theo vé. Bật đèn lên, xắp hành lý lại, kéo rèm ô cửa sổ, đóng cửa phòng và rút chiếc chìa khóa ra vứt vào một xó trên ghế sofa. Tôi nhìn quanh sự trống trải và nhẹ tựa bờ vai vào cái ghế có thời hạn 36h của mình. Bật dậy, tôi rót nước nóng và pha cho mình một ly café.
         (chú ý cách bài trí của căn phòng)
 
         Thò tay phải vào túi áo trái bên trong áo khoác, tôi rút ra một bao vina và châm cho mình một điếu thuốc lá. Hơi buốt giá ẩm của căn phòng làm cho tôi tê cóng, theo phản xạ nhanh chóng, tôi nâng ly chứa chất lỏng nóng vào bên trong cơ thể. Làn khói thuốc trắng ẩn khuất, vẫn lảng vảng tựa linh hồn lai vãng đâu đấy trong trí óc như ru tôi ngủ vào cơn mê.
 
        Ánh đèn mờ ảo của căn phòng càng khiến tâm trạng tôi cuồng quay. Điếu thuốc trắng cứ cháy, tôi cảm nhận cuộc sống của mình như dần ngắn lại.
 
         Gần 4h sáng, tầu sắp rời bánh. Không khí lạnh rét làm cho chiếc hộp quẹt như bị mắc kẹt, thật khó khăn để nhét lại những que diêm bị rơi vãi trên mặt bàn vào vị trí cũ. Nhắm mắt lại từ từ, tự cảm nhận trong lòng mình những câu truyện riêng tư. Mong ước muốn làm một rapper huyền thoại, vững bền cùng lịch sử.
 
         Tu tu… Tiếng còi tầu nặng gầm rú, khiến tôi giật mình và không biết đã gục ngủ quên đi tự lúc nào.
 
          4h15 sáng ngày 28/11/2012. Đoàn tầu nặng nề lăn bánh nhẹ rời sân ga. Tôi chợt cảm thấy có một cái gì đó mách bảo tôi phải kéo rèm và mở cửa sổ ra. Ngó đầu ra ngoài trời, gió lạnh lắm, táp vào mặt tôi, gai ốc sởn rợn lên từng hồi. Rạng sáng trời đêm ngoài thềm vẫn tối.
 
          Gió lùa vào căn phòng ẩm giá bồi hồi trở nên lạnh lẽo. Đột ngột, hơn những gì tôi tưởng tượng. Một hình bóng quen thuộc đang đứng dưới sân ga như vẫy gọi tôi hãy trở lại.
         
          Ai? Ai thế? Tôi không thể ngờ (?) hay biết đó là ai!
          Chỉ biết đó là một người con gái có mái tóc dài. Dáng người dỏng cao, bộ quần áo len bông phồng mầu hồng ôm gọn lại một dáng dấp vẹn đẹp.
          Không có ai lấp ló ngoài cửa sổ, ngoại trừ tôi.
          Cô ấy gọi vẫy tôi ư? Liệu có phải là?
          Không. Không thể. Không thể là cô ấy đâu! Tôi biết, tôi chưa hề nói yêu cô ấy, cũng chưa có một nụ hôn ngọt ngào nào trao nhau. Hai đứa tôi chỉ nhìn nhau bằng ánh mắt đợi chờ giấc mơ trong lặng lẽ. Chắc chắn không phải là cô ấy !
……
          …….Có thể đó là một thành viên trong fan hâm mộ của tôi chăng? Dù gì thì hồi còn đi học tôi cũng có nhiều bạn gái đeo bám lắm. Nhưng toàn cô không phù hợp nên tôi chẳng ham. Nghĩ lại cũng thích cái thời oanh liệt đấy. Đó là lúc tôi chưa bị phế cánh tay phải và vừa tròn 20 tuổi…Ha ha ha, bây giờ 24 tuổi rồi, cũng không còn trẻ nữa mà chơi như hồi xưa. Tiếc quá!!!
 Mà thôi! Sao tôi lại nghĩ suy lung tung thế nhỉ?
          
           Ánh mắt mờ nhìn về phía xa sâu thẳm xuyên qua làn sương mù. Hình bóng dần biến ảo trong trí óc mụ mẫm ngỡ đã hâm của tôi.
 
           Thế nhưng cô ấy cứ vẫy tay, hồi gió ngược mạnh quá. Mang những lời nói ngọt ngào nhỏ nhẹ trôi xa về phía sau, không quay lại bên tai. Tôi không còn nghe được gì. Thôi thì cũng vờ vĩnh vẩy tay lại coi như đáp lễ.
          “Tự dưng tôi thấy quyến luyến ghê cơ! Ôi mà thôi nào!....”
           (Chú ý nụ cười thầm vui của nhân vật)
          
            Bất chợt, có một giọng nam trầm vọng đến, ốp vào tai tôi như một cú tát điếng người. “Anh yêu em”. Giật mình tựa cơn sóng ác mộng xô đến, tôi quay lại ngoái về phía sau.
           Phòng bên, phòng “27c”, phòng cuối của toa số 27. Ngay kế bên phòng tôi. Một anh thanh niên chui đầu ngó ra ngoài cửa sổ, thò cánh tay phải nắm chặt chiếc di động đồng thời ghé sát tai bên trái.
           “Trời ơi! Ai ngờ cô ấy vẫy cái anh chàng ở phòng bên. Ôi! Làm mình cứ tưởng bở có em nai tơ nào đi tiễn.”
           “Hứ!” Cái lạnh rùng tỉnh làm tôi run lên cầm cập, thôi thì còn tiếc nuối gì nữa?
            (Chú ý nỗi buồn khắc trên khuôn mặt nhân vật)
 
            Tôi đóng ngay cửa vào và ngả mình trên cái ghế sofa, tiếp đi lúc nào không biết. Tôi còn chưa kịp tắt đèn, ánh đèn mải sáng trưng như không ngừng vui mừng. Khi tôi sắp bước tới một thế giới mới, lạ lẫm và không có một ai rõ nhớ tới quá khứ năm xưa.
 
            Suy nghĩ sôi sục như nhẹ dần đi, cảm giác nhung nhớ như nguội tắt hẳn khi tôi chìm sâu vào giấc ngủ u hoài. Cô gái đó mãi ba năm sau tôi mới biết đó là Ly. Người con gái mà tôi yêu trong ảo tưởng của mộng mơ khi chia đôi hai bến bờ, nuối tiếc xa rồi khi tôi đắm mình trong say men cùng cuộc vui tình mới.
 
            (Chú ý hành động của nhân vật nữ Ly)
            (Bối cảnh phụ…
            Sau khi nhìn thấy Khánh vẫy tay lại, Ly ngỡ Khánh đã nhận ra mình. Nhưng sao Ly biết Khánh đi mà tiễn? Sao Ly không gọi điện hay nhắn tin cho Khánh? Đó là rắc rối của ba năm sau khi Khánh quay lại miền Bắc để chuẩn bị đi sang Mỹ.)
 
             Ly lặng lẽ rẽ lại con đường phía trước, Khánh đã đi ngang qua quãng đời Ly như một dấu ấn không thể quên. Cô ấy đi ra khỏi sân ga, ngồi tại phòng chờ trên chính chiếc ghế mà tôi đã ngồi. Tách café cũ vẫn ở đó có điều chủ nó đã bỏ đi thật xa.  Hơi ấm còn nồng nhưng không đủ xua đi cảm giác lạnh lẽo u ám bám quanh tâm hồn mảnh mai của Ly.Cô ấy nở một nụ cười mừng cho tôi, kẻ vô tâm đã vô tình bỏ rơi cô ấy.
         
 
            4h20 sáng ngày 28/11/2012. Mọi việc êm xuôi theo hướng chảy của thời gian. Một cô gái khóc với dòng lệ vui khô khan, một anh chàng cười thầm với những bi kịch sắp mở màn. Một tấm thảm trắng trải dài máu đỏ không giới hạn…
 
           5h sáng ngày 28/11/2012. Cô gái ấy bước về, mang trong mình những lời thề không ai hứa. “Lạnh cạch…lạnh cạch”, từ xa nhân viên dọn vệ sinh bước tới gần, vun đổ tất cả những gì tôi để lại. Cho vào thùng rác đang chứa những đồ vật đã từng không ít nhiều có liên quan hay gắn bó tới người sử dụng. Bộ quần áo chàm ảm đạm cũng không thể làm cho nhân cách con người theo nó mà chôn sâu.
 
  Tác giả:                Trịnh   Quang   Khánh.
  Ký danh:              TwentyeightKnellLicK.
  Ngày sinh:            28    /    09    /    1988.
  Giới tính:              Nam.
  Điện thoại:            0934   617   734.
                               (04   688   4989)
  Yahoo:                  productionskhanhanh@yahoo.com
  Tác phẩm:           TwentyeightKnellLicK for mix.
  Phần 1:                 28    /    12    /    2007.
#1
    DJ 28 06.07.2009 15:23:47 (permalink)
    Up ủng hộ tớ nhá các bạn .. cảm ơn nhiều lắm!!
    #2
      DJ 28 10.07.2009 10:58:17 (permalink)
      Up ủng hộ tớ nhá các bạn .. cảm ơn nhiều lắm!!
      #3
        DJ 28 23.07.2009 11:06:42 (permalink)
        http://forum.m2u.vn/showthread.php?t=1652
        ghé đây nhìu truyện hay lắm .. cảm ơn đã ghé qua nha !!
        #4
          Chuyển nhanh đến:

          Thống kê hiện tại

          Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
          Kiểu:
          2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9