Những truyện ngắn hay!
One_Hatay 03.05.2005 17:05:17 (permalink)
HAI MẶT


Tuổi 14: Mắt trố, trán dô, tóc ngắn. Mẹ bảo tôi: "Thằng con gái bướng bỉnh của mẹ".
Tuổi 16: Hình như mắt vẫn to, nhưng bớt trố, trán bớt dô và sóng tóc mềm ngang lưng. Anh bảo tôi là con mèo nhỏ đáng yêu.

Tuổi 18: Vàng như mơ. Anh ôm "con mèo nhỏ" trong vòng tay, mắt nhìn đắm đuối, nói những lời yêu đương. Tình yêu nồng nà, say đắm, tôi khóc vì hạnh phúc. Tôi như mơ, như bay, yếu mềm, dựa dẫm, yêu như điên và uống thoả thuê những lời hứa hẹn. Tôi nhớ vòng tay xiết chặt của anh. Hoàng hôn đổ dài trên cỏ. Tôi biết anh yêu tôi điên cuồng, nhưng cứ đến 9 giờ, anh kiên quyết rời tôi. Anh bảo: "Con gái không nên về muộn". Tôi càng yêu anh hơn và phục lăn cái hành động dứt khoát đến tàn nhẫn ấy của anh. Tôi tin tưởng anh.

Thời gian trôi đi, tóc vẫn dài ngang lưng và mắt vẫn to như muốn thu hình vũ trụ. Nhưng tôi không còn là con mèo nhỏ nữa. Tôi lớn khôn và quỷ quái. Chính cái đồng hồ nguyên tắc trong anh đã làm phản anh. Thật ngẫu nhiên, tôi nhận ra nhiều điều và đổ vỡ.
Tôi hận, nhưng vẫn yêu anh. Trán lại dô ra. Tuổi 20, tôi nhận ra điều đó.

Tôi vẫn gọn trong vòng tay anh, nhưng không phải như con mèo nhỏ nữa, vẫn hôn và yêu điên cuồng. Cứ 9 giờ, tôi lại níu chân anh. Tôi hôn anh, thoả thuê và say đắm, rất biết rằng lửa đang đốt chân anh: "Anh phải về thôi, khuya quá!" Tôi bảo: "Đàn ông không sợ bóng tối!" Tôi thành con cáo già. Tuổi 22, tôi biết mình như thế.

Anh vẫn yêu tôi điên cuồng như yêu nhiều cô gái khác, còn tôi, chưa thành đàn bà như họ. Tôi trinh nguyên mà không trong sáng.
Tôi vẫn yêu anh và trả thù anh, đón nhận, vẫn đón nhận những nụ hôn nồng cháy. Đến 9 giờ, tôi luồn mình trong tay anh - con mèo nhỏ đáng yêu biến thành con cáo.
Anh quỳ xuống chân tôi cầu hôn. Tôi lắc đầu không nhận. Hai người đàn bà khác, trán không dô như tôi, đang đòi anh xin cưới.

Tuổi 23, tôi lấy chồng. Anh yêu một cô bé khác, cứ 9 giờ ra về, 9 giờ 5 gặp và ôm một người đàn bà khác.


(Mai Huong - st)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.05.2005 17:19:21 bởi One_Hatay >
#1
    Bạch Cốt Tinh 19.05.2005 16:29:26 (permalink)

    Rõ là dịu dàng, rõ là mơ mộng ... Đây là One_Hatay viết này.
    (Hihihi, tác giả đừng có mà angry).



    CÂY SẤU


    Khi mùa thu đến, lúc những ngọn gió may về, ánh sáng màu lơ nhạt toả khắp không trung, ấy là lúc chất chua trong những trái sấu bắt đầu dịu lại, màu xanh lợt chuyển dần sang màu trắng ngà rồi vàng hươm lên. Và khi đó những quả vàng chói lấp lánh trong đám lá xanh có sức hút mãnh liệt đối với mắt trẻ thơ. Nhưng về mùa đông, khi không trung toả đầy mây lạnh và cảnh vật ảm đạm một màu xám đơn điệu, những phiến lá xanh nhuộm một màu vàng ối và thay nhau trút xuống thì cây sấu lại càng tỏ rõ một sức sống mãnh liệt hơn bất cứ lúc nào. Những phiến lá mỏng mảnh giờ như dày ra, cứng cáp hơn lên, vòm lá sẫm lại một màu xanh đậm đặc như thể cây đã tự khoác lên thân hình nó một tấm áo khoác thẫm màu để chống chọi với ngọn gió bấc cắt ruột vậy. Còn về mùa hạ, khi những chú ve đã tỉnh giấc sau suốt một mùa mưa rả rích lại leo lên cây hát ca và chờ uống sương đêm. Ấy là lúc những viên bi xanh treo trên cành lá lớn nhanh như thổi... Mỗi mùa cây sấu lại mang một vẻ đẹp mới. Tuy nhiên thích nhất vẫn là được nhìn nó về mùa xuân. Dưới những giọt mưa ấm áp, những lá sấu già trở nên vàng mượt. Rồi chỉ trong một đêm, sáng nhìn ra, những hè phố cũ lát đá xám bỗng như được lát một lớp vàng chói lọi. Rồi đâu đó trong rãnh ri rỉ chảy ở bên kia đường, dăm ba chiếc lá vàng trôi thong thả hệt như những chiếc thuyền lộng lẫy của nàng công chúa trong chuyện xưa ...

    Thời gian trôi đi, trời Hà Nội bắt đầu có những trận mưa nồng ấm. Cây sấu đã có những chồi tơ đâm lộc rồi những hoa sấu trắng rơi lăn tăn xuống mặt đường hệt như ai đó vừa đi qua đây đã rắc lên vết chân mình những hạt chân châu làm dấu vậy ...

    Một ngày trời đầy mây xám, có lẽ sắp mưa to. Thoạt đầu là những giọt mưa thoáng, sau đó mỗi lúc một dày thêm. Gió thổi mạnh hơn. Những nụ sấu non rơi lả tả như có ai vừa rải những hạt chân châu trắng ngần xung quanh gốc cây. Từng đợt gió hoà vào với mưa tạo thành từng lớp trắng bàng bạc lô xô tràn lên các ngọn cây. Vài ánh đèn xuyên qua làn nước trông thật lẻ loi cô quạnh. Hàng cây rung rinh nghiêng ngả rũ rượi dưới mưa. Sáng ra, đường xá sạch bong, vài chiếc lá thong dong trôi dạt. Hàng cây, khung trời, mặt nước nhuốm một màu xanh tươi mát, trong lành, đầy sức sống. Không khí trong mát của một buổi bình minh, mùa hè lại bắt đầu dậy lên mùi hương sấu chua chua, nhè nhẹ. Những chú ve bắt đầu khúc hát vang vang, chào một ngày mới, một mùa hè mới.


    #2
      One_Hatay 01.06.2005 13:08:21 (permalink)
      SƯƠNG MÙ
      --------------


      Sương quấn mù mịt. Như tôi và nàng đang đi lâng lâng trong mây, cả hai đều bàng hoàng, choáng ngợp; đều như ngỡ ngàng và e ấp bởi biển sương bao quanh, bởi chúng tôi đi bên nhau trong một sớm mai hiếm hoi và huyền diệu đến như thế. Dải đê cao cheo leo, quanh quất dài hút mãi theo dòng sông cái, một bên, dưới chân đê là hun hút bao cánh đồng, bên kia là triền bãi sông bao la đang mùa nước cạn, nên khi đi trên đê, chúng tôi cảm thấy như đang đi trên triền núi cao ngất, mà dưới chân mình, bên phải, bên trái là những vực thẳm đong đầy biển sương mông lung, bí ẩn … chơi vơi.
      - Anh có nhìn thấy gì không?
      - Không, chẳng nhìn thấy gì, mù mịt như đang đi trong một biển đầy sương ấy.
      Tôi vừa nói vừa xuýt xoa, hổn hển vì rét, vì xúc động.
      - Ôi, em chẳng trông rõ cả anh nữa! Sương mù thật là kỳ diệu, anh có thích không?
      Tôi thảng thốt:
      - Thích lắm ấy, và có gì như hạnh phúc, như thiêng liêng nữa, em có hiểu không?
      Chợt có ánh đèn pha ô tô nhoè nhoè rồi sáng dần lên trong màn sương - một chiếc ô tô thận trọng, ì ì, chậm rãi chạy ngược chiều. Trong quầng sáng đèn mỗi lúc một chói dần, muôn triệu cánh sương nhỏ li ti chơi vơi bay lượn. Và giữa triệu triệu hạt sương bí ẩn, mong manh và huyền diệu ấy, tôi chợt trông thấy lung linh chiếc áo khoác màu đỏ thắm, chiếc cổ mảnh mai, tròn trặn. và bên má nàng, những búp tóc đen dính ướt sương mai đọng lại lóng lánh, toả sáng như bắc cầu vồng.
      Trong giây lát, ô tô đã ở phía sau lưng chúng tôi, vầng ánh sáng chói loà đã không còn nữa, tôi lại nghe lảnh lót, bồi hồi tiếng nàng:
      - Anh đang ở đâu đấy?
      - Đây, anh đang đi cạnh em đây! Em vừa bị chói mắt đấy mà, sẽ hết ngay thôi …
      Và tôi bỗng run lên vì xúc động khi cảm thấy nàng đi sát bên tôi, hơi thở nóng hổi, hương thơm từ mái tóc, từ thân thể nàng toả sang tôi, nồng nàn, quyến rũ …
      Trong thảng thốt bồi hồi, tôi chợt muốn nắm lấy bàn tay nàng, dắt nàng đi trong dải đường lạnh giá, tơi bời sương mù ban mai, hoặc là nắm bàn tay thân thương ấm áp ấy, dù chỉ trong giây lát thôi. Nhưng cũng như những giây phút hiếm hoi đi cùng nàng trong mấy buổi ban mai mù sương của những mùa đông trước, tôi do dự, rụt rè và bàng hoàng, để rồi chưa một lần dám nắm tay nàng, mặc dù tôi hiểu rằng nàng sẽ rất sung sướng và hạnh phúc nếu lúc ấy nàng được đặt bàn tay mình trong bàn tay xiết mạnh, trân trọng và âu yếm của tôi …

      Không khí ban mai lạnh buốt, tôi lủi thủi, đơn độc đi trong sương mù. lại sương mù như những năm nào, nhưng sớm nay, không có nàng bên tôi. Tôi ở gần nàng đã mấy năm, sáng sáng cùng nàng qua cây cầu sông cái dài tít tắp, qua những dải đê cheo leo, heo hút đi làm. Và số phận đã ban cho tôi cùng nàng những phút giây hiếm hoi hạnh phúc được cùng nhau đi trong ban mai mù sương. Nhưng mãi mãi vẫn chưa một lần tôi dám nắm bàn tay hiền dịu của nàng, dù giữa sương mù lạnh giá, hoang vắng.
      Để rồi, hôm nay tôi hiểu rằng tôi sẽ mãi mãi phải đi trong mù sương một mình mà không có nàng. Mùa hè vừa rồi, nàng đã theo chồng vào một vùng phương nam xa xôi chan hoà ánh nắng.
      Nhớ lại lúc vội vàng chia tay tôi, nàng nhìn tôi bằng đôi mắt đen thẳm, buồn thương nằng nặng những giọt nước mắt sắp trào ra.
      - Em sẽ suốt đời nhớ anh, suốt đời nhớ mãi tới anh.
      Và đôi bàn tay nàng cứ run rẩy, run rẩy đan chặt lấy nhau, vặn vặn mãi những ngón tay mảnh mai - những ngón tay xinh xẻo ấm ấp như những búp hoa chợt nở giữa ngày đông khô héo.


      (st)


      <bài viết được chỉnh sửa lúc 01.06.2005 13:10:12 bởi One_Hatay >
      #3
        One_Hatay 07.06.2005 20:01:39 (permalink)
        BÀI TOÁN TÌNH YÊU
        Du Phong

        Ngày …tháng …năm…..

        Nhỏ,

        Nhỏ thường cằn nhằn anh giống cây xương rồng khô khan và đầy gai, nhưng nhỏ nè, mỗi khi xương rồng nở hoa thì quí lắm đấy. Anh chẳng biết viết thơ hay làm văn để tặng nhỏ. Anh chỉ thích Toán, Anh Văn, Vi tính…thôi. Không biết từ trước đến nay, nhỏ nhận được bao nhiêu “tác phẩm” của mấy gã trồng si theo nhỏ nhỉ ? Có lẽ anh thiếu lãng mạn thật, anh chỉ thích những thứ rõ ràng, logic và có thể chứng minh một cách chắc chắn. Viết thơ, phổ nhạc thì anh mù tịt, anh chẳng biết nói sao cho nhỏ hiểu lòng anh bây giờ. Thôi thì, để anh làm một bài toán chứng minh cho nhỏ rõ tình cảm của anh nhé !

        Bài toán tình yêu

        Đề bài : Anh là X, nhỏ là Y, với phép tính Yêu và Không Yêu, hãy chứng minh định lí sau : X yêu Y và Y yêu X là đúng và chỉ có thể tồn tại một cách duy nhất.

        Giả thiết 1 : X yêu Y

        Chứng minh: Để chứng minh là anh yêu nhỏ thì anh có vô khối bằng chứng lẫn ví dụ.

        Này nhé, từ thuở mới biết nhỏ thôi, anh đã phải đợi không biết bao nhiêu ngày và mất không biết bao nhiêu đêm để nghĩ ra một lá đơn xin làm quen gửi nhỏ. Nếu anh chỉ giỡn chơi cho vui thì anh đã làm quen nhỏ ngay từ lúc đầu rồi. Nếu anh chẳng “có gì” với nhỏ thì anh đâu phải hồi hộp ngóng thư thư nhỏ trả lời đến như vậy. Nhỏ thấy chưa, chỉ bước ban đầu thôi mà làm kẻ lạnh lùng với trái tim bằng đá như anh phải nao núng không ít. Cái ngày nhỏ cười cười chấp nhận, mắt nhỏ long lanh đến lạ kì, may mà anh còn “nhớ lối đi về”, nếu không chắc gia đình phải đăng báo “Tìm người lạc”. Nhỏ thấy chưa, như vậy cũng đủ thấy tấm thịnh tình của anh dành cho nhỏ rồi .

        Nếu anh không yêu nhỏ, anh chẳng thể nào đứng trước trường chờ nhỏ tan học về. Thuở ấy, anh chúa ghét mấy đứa con trai đứng đực mặt ra mong ngóng, trông thật chẳng khác gì mấy thằng ngố. Anh vẫn cười thầm: “Đàn ông đàn ang thì phải khí thế lên, ai đời chỉ vì một người phụ nữ.” Nhưng ôi chao, anh hùng không qua ải mĩ nhân, bây giờ anh lại cam tâm tình nguyện làm một thằng dở hơi như thế. Dù biết chưa đến giờ, anh vẫn nôn nóng tới sớm rồi đứng đợi, chỉ sợ ra trễ, nhỏ theo lũ bạn đi mất. Mong là nhỏ sẽ không cho anh là thằng ngốc, nhỏ nhé.

        Có khi nhỏ giận không thèm nói chuyện với chuyện với anh, mới vài ngày thôi mà anh đã thấy thời gian sao dài dằng dặc, vào sở làm mà lòng như lửa đốt, đến nỗi mấy đồng nghiệp cứ phải thì thào: “Mày làm sao thế ?”

        Biện luận:

        “Tình yêu là mù quáng”. Không, anh chẳng thích làm gã thầy bói mù đoán già đoán non tình yêu của chúng mình. Mắt anh còn tốt lắm, và để thấy rõ nhỏ hơn, anh còn gắn thêm hai miếng kính dày cộm, to chảng. Anh không dám thề non hẹn biển như một kẻ khoác lác, anh cũng không muốn nói vòng vo quanh co đầy ẩn dụ ngụ ý để nhỏ rối tinh rối mù lạc vào mê hồn trận thì tội nghiệp. Anh chỉ có thể rõ ràng, ngắn gọn và súc tích y như một bài toán logic : Anh yêu nhỏ.

        Giả thiết 2 : Y yêu X

        Chứng minh : Đặt mình vào chỗ ngồi của người khác để suy ra người ta nghĩ gì quả thật là một điều không đơn giản. Nhưng vì nhỏ, anh sẽ cố gắng làm mọi thứ trở nên dễ hiểu nhất mà anh có thể.

        Nhỏ có thể đang cong môi, lừ mắt bảo rằng, làm quen thì nhỏ cũng có cả khối người, nhỏ cũng đồng ý cả chục mạng, chứ đâu có riêng gì anh. Ừ, cho là vậy đi, thế tại sao nhỏ không trả lời ngay, mà để đến cả tuần sau, anh năn nỉ mãi mới cho gặp mặt. Định cho anh đau tim chắc ? Vậy là nhỏ cũng coi anh “đặc biệt” hơn người khác một chút rồi. Nhỏ sắp kêu: “Con gái phải làm giá chứ sao!” Ừ, cho là vậy đi, sao khi anh nắm tay nhỏ hỏi: “Chịu không?”, mặt nhỏ đỏ hồng lên, chỉ cười cười mà không nói gì? Nhỏ lại sắp bảo: “Thì con gái phải mắc cỡ chứ sao?” Ừ, cho là vậy đi, sao mấy thằng “ôn con” ở trường xếp hàng chờ đón nhỏ về, nhỏ ngúng nguẩy lắc đầu mà chỉ bẽn lẽn lên xe anh ngồi? Nhỏ chắc đang bặm môi la: “ Tại anh lớn hơn, chững chạc hơn nên đáng tin hơn.” Ừ, cứ cho là vậy đi, sao nhỏ cứ chịu khó viết thư, chép thơ, gửi nhạc cho anh làm gì nhỉ? Mà toàn thơ tình không mới…ác chứ ! Nhỏ biết anh khô queo, cứng như đá, chì như thép, vậy mà còn đưa toàn mấy thứ “ướt nhẹp”. Sao nhỏ không làm thế với mấy “ôn con” trong lớp nhỉ ? Chết thật, lần này anh không suy ra nữa đâu, để tự nhỏ nghĩ đi nhé !

        Ngày 8-3, ngày Valentine, nhỏ hí hửng khoe anh nào hoa, nào quà, nào thiệp, cùng “những lá thư tình hay nhất thế giới”. Quen nhau gần một năm trời rồi, vậy mà anh vẫn tay không, tỉnh bơ ngồi uống nước mía cạnh nhỏ, chả phản ứng gì sất. Không biết ai tự dưng hờn mát thế nhỉ? Úi dào, anh đâu có dễ sập bẫy nhỏ như vậy? Cái kế “khích tướng” này xưa còn hơn ….Trái Đất. Ai bảo con trai không được làm giá? Nôn nóng quá nhỏ chạy mất tiêu thì sao ? Nhỏ định chọc cho anh ghen chết đấy à? Đừng hòng nhé. Ôi nhỏ ơi, anh là “người lớn”, chơi với nhỏ anh thành “con nít” một chút. Còn lũ “ôn con” trong trường chỉ là đám con nít tập làm người lớn. Người lớn đã từng làm trẻ con, cho nên trường hợp anh chấp nhận được, còn đám con nít mới nứt mắt hỉ mũi chưa sạch mà học đòi, thế là hỏng ! Khi nào rảnh, anh sẽ viết thêm cho nhỏ một bài chứng minh lí luận đầy đủ về lũ ranh ấy cho chúng biết thế nào là lễ độ !

        Biện luận :

        Những gì nhỏ dành cho anh, chậc, anh “cảm kích” lắm lắm. Từng ấy ví dụ thôi anh cũng đủ hiểu lòng của nhỏ rồi. Úi dào, nhỏ mắc cỡ không dám nói ra, thôi thì để anh nói giùm nhỏ nhé. Chà, không được, nói lớn quá người ta biết thì nhỏ đỏ mặt, vậy anh nói khe khẽ vừa đủ chúng mình nghe thôi nhỏ nhé: “…” Ui da, đừng có ngắt anh, đau lắm, tội nghiệp!

        Từ (1) và (2) =>

        Giả thiết 3 : X yêu Y và Y yêu X. Chúng ta yêu nhau

        Chứng minh: Nếu giả thiết này thành sự thật thì … ôi chao, còn gì hạnh phúc bằng!

        Nhỏ còn bé lắm, nhỏ còn đi học, hồn hiên và ngây thơ. Thỉnh thoảng, nhỏ bỗng thành người nhớn, nghiêm nghị và sâu sắc khiến anh phải ngạc nhiên. Dù sao đi nữa, trong anh, nhỏ luôn là nhỏ bé bỏng và đáng yêu. Anh yêu mái tóc nhỏ nên anh đã phải đi lùng cái kẹp tặng nhỏ dù một thằng đàn ông như anh chẳng ưa gì chuyện sắm đồ con gái. Anh yêu đôi mắt tinh nghịch, lí lắc. Anh yêu cả cái nhìn mơ màng dù với cặp kính mà nhỏ ghét. Anh yêu cái mặt nhăn nhăn như… con khỉ khi nhỏ giận. Anh yêu luôn cả tính xấu của nhỏ vì tình yêu phải bao dung và độ lượng. Còn nhỏ, khi vui nhỏ tìm đến anh chia xẻ, nụ cười lúng liếng của nhỏ làm đời anh thấy tươi đẹp hơn. Lúc buồn, nhỏ cũng thỏ thẻ tâm sự rồi hỏi anh gỡ mối tơ lòng. Bên nhỏ, anh thấy mình cũng quan trọng hẳn lên, và anh cố làm tốt mọi thứ hơn để xứng với tình cảm của nhỏ. Nhiều lúc nhỏ giận lẫy bảo anh vô tình, chẳng quan tâm khi mấy ngày im bặt, chẳng hỏi thăm. Không có đâu, anh luôn nhớ nhỏ, anh chỉ bận đi làm thôi. Nhỏ thấy đó, anh phải làm tốt công việc của mình thì mới ra oai với nhỏ được chứ. Anh còn phải kiếm tiền để có dịp mua quà, dẫn nhỏ đi chơi, đi coi xi nê… Nhỏ thấy chưa, anh cũng có trách nhiệm lắm chứ, anh chả thích ăn không ngồi rồi, đi tán gái cho vui. Anh có nghĩa vụ lo lắng cho tương lai và chuyện học của nhỏ nữa, anh chả muốn vì mải vui nhỏ quên mất học bài. Nếu thế thì anh quả thật đáng trách lắm.

        Biện luận:

        Có thể anh yêu nhỏ nhiều hơn là nhỏ yêu anh. Thế cũng được, quan trọng là Chúng ta yêu nhau. Yêu anh, nhỏ vừa được yêu nè, vừa được chiều nè, vừa có vệ sĩ, tài xế và cả thầy giáo nữa. Thấy không, nhỏ “lời to” đấy nhé. Còn anh, chỉ cần được nhỏ yêu, vậy là quá đủ rồi.

        Giả thiết 4: X không yêu Y và Y không yêu X

        Chứng minh:Không tìm ra

        Biện luận:

        Một giả thiết cực kì vô lí . Anh đã gặp qua khá nhiều bài toán hóc búa trong đời, nhưng đây là một câu đố lạ lùng nhất anh từng gặp. Mọi lần, nếu không tìm được một đáp số khả thi, anh sẽ ghi vào phần lời giải rất ngắn gọn: CTMB => Có Trời Mà Biết. Nhưng nhỏ à, giả thiết này có lẽ trời cũng không trả lời nổi, vì nó sai ngay từ giả thiết, vậy thì còn chứng minh cái quái gì nữa !

        Chắc nhỏ đang nhắc chừng anh, hình như thiêu thiếu cái gì phải không? Anh biết rồi, nhỏ đang bảo còn hai giả thiết nữa mà anh quên. Anh chẳng quên đâu, anh chỉ thấy chúng không cần thiết thôi. Nhưng để chiều lòng nhỏ, anh nói nhỏ nghe nhé.

        Giả thiết 5: Y yêu X và X không yêu Y

        Thật không căn cứ, không nguyên do, hoàn toàn vô lí ! Nếu nhỏ yêu anh thì lí nào anh lại không yêu nhỏ được cơ chứ ? Giả thiết này cũng sai lầm ngay từ đầu rồi, chẳng cần chứng minh nữa.

        Giả thiết 6: X yêu Y và Y không yêu X

        Nhỏ ơi, nếu quả thật có một giả thiết như vậy tồn tại, anh không đủ can đảm lẫn tâm trí để chứng minh nữa. Anh tìm mãi không ra một bằng chứng nào để nói nó là sự thật. Trời sinh ra mỗi người đàn ông và lấy cái xương sườn của họ để làm nên người phụ nữ. Nhỏ chính là cái xương sườn huyết thống ấy. Nếu nhỏ từ chối mà phụ lòng chúa trời, có lẽ anh sẽ chết vì một cái xương sườn ngoại đạo. Chắc chắn nhỏ không nỡ nhìn một kẻ yêu mình phải chết thảm thương như thế chứ? Vậy thì, chúng ta hãy dẹp luôn cái giả thiết “mắc toi” này đi, nhỏ nhé !

        Kết luận: Nhỏ ơi, chứng minh nhỏ nghe vậy là đủ rồi, thôi tụi mình cứ tự… kết luận với nhau đi, nghen nhỏ !

        <bài viết được chỉnh sửa lúc 07.06.2005 20:12:31 bởi One_Hatay >
        #4
          One_Hatay 14.06.2005 17:31:57 (permalink)
          MỐI TÌNH ĐẦU TIÊN
          Nguyên Hương

          -----------------



          Khi người mình yêu trở thành chị dâu của mình thì cuộc đời sẽ ra sao?

          Chẳng sao cả. Mây vẫn cứ bay và ráng chiều vẫn đỏ ửng ở cuối chân trời. Trăng mười ba vẫn huyền hoặc vờn trên cây cỏ và bướm đêm thỉnh thoảng vẫn lạc vào nhà. Em tôi vẫn đi học và mẹ tôi vẫn bán chè ở đầu ngõ hàng ngày. Trên bàn thờ, khuôn mặt ba vẫn lung linh sau làn khói nhang bay.

          Chẳng có gì thay đổi.

          - Đồ con nít!

          Câu nói lồ lộ trong mắt Hà mỗi khi tôi định làm điều gì hay hay. Như lúc tôi lạng xe một đường lả lướt trước cổng trường, bọn con gái nghiêng vào nhau còn Hà thì bĩu môi. Như khi tôi móc hết tiền trong túi ra trút vào mũ của đứa bé ăn xin trước mặt Hà, mắt Hà lườm lượm Như khi tôi đợi Hà uống xong ly nước, tôi phóng tới trả tiền.

          - Sơn chỉ là đồ con nít! Mắt Hà vẫn không khác một mảy may.

          Hà đến nhà tôi để cùng làm bài. Trời mưa và Hà bị ướt. Tôi còn đang lóng ngóng thì anh tôi đưa cho Hà một cái khăn, chưa đủ, còn thêm ly trà nóng thoảng mùi gừng ấm cả màn mưa trắng xoá.

          - Cô bé tên là gì vậy? - Anh tôi hỏi khi Hà về.

          - Con nhỏ đó hả? Nó tên là Hà! - Tôi trả lời với giọng điệu coi thường- " Con nhỏ" đó dốt toán nhất lớp.

          Rồi cái xe đạp Hà đổ ra hư. Trong khi tôi cắn bút để tìm cách nào dễ hiểu nhất để giảng cho Hà bài toán khó thì anh tôi vác cờ-lê, mỏ-lết ra. ..

          Xong bài toán, Hà leo lên xe đạp thử. Chiếc xe êm ru. Đuôi tóc Hà nhông nhổng theo nhịp chân:

          - Trời ơi, anh tài ghê, xe êm ru à!

          Cứ vậy. Lúc thế này lúc thế kia ... Anh tôi là một người đàn ông biết làm mọi việc đúng nơi, đúng lúc. Còn tôi vẫn chỉ là đồ con nít trong mắt Hà.

          Ai cũng khen cô dâu, chú rể xứng đôi. Vai anh tôi rộng, vững chãi; Hà nhỏ bé e lệ kề bên.

          Tôi mỉm cười bê thức ăn lên bàn tiệc, tôi mỉm cười chụp hình chung với anh chị, tôi mỉm cười trò chuyện với khách khứa họ hàng. Đến tối, khi rúc vào giường của mình tôi khóc. Tôi cắn nghiến môi lại ghìm tiếng nấc và nước mắt trào tuôn.

          Anh yêu em, Hà ơi! Tôi gọi tên Hà suốt hành lang trường đại học Tôi chết sững giữa sân trường khi nhớ đến cái lườm dài hàng cây số. Bài vở biến khỏi đầu óc khi cô sinh viên cùng tên Hà ngúc ngoắc đuôi tóc nhổng đi ngang qua lớp tôi và đứa bạn tinh nghịch hét to :

          - Biên cương lá rơi Thu Hà em ơi!..

          Suốt hai năm trời tôi chỉ về nhà vào ngày giỗ ba tôi và ngày Tết. Lấy lý do tập trung thời gian cho việc học, tôi ở lỳ trong ký túc xá. Tôi trốn!

          Mà mình trốn ai đây?

          Câu hỏi chợt xẹt ngang tâm trí và tôi bỗng như giật mình tỉnh giấc. Tôi đi chầm chậm trên đường chiều. Gió đong đưa những chùm lá biếc trên cao. Cũng trên con đường ngày hôm nào, tôi ngồi thẫn thờ suýt bị xe tông. Tôi mỉm cười nhớ lại khuôn mặt ông tài xế thò đầu ra cửa kiếng:

          - Ăn vạ hả?

          Cũng với khuôn mặt quàu quạu của ông là khuôn mặt ngày nào:

          - Đồ con nít!

          Tự nhiên tôi bật cười. Và tôi bỗng thấy nhớ nhà như đã đi đâu hàng trăm năm. Vẫy một chiếc xe lam, tôi đu lên và ba mươi phút sau tôi bước chân vào nhà.

          - Sơn đó hả con? - Mẹ mừng rỡ.

          - Nhà đi đâu hết rồi hả mẹ? - Tôi hỏi mẹ Một cảm giác lâng lâng kỳ lạ dâng đầy trong tôi.

          - Anh con đi làm, em con đi học Mẹ mệt quá nên hôm nay về sớm để chị con bán.

          " Để chị bán". Chị của tôi! Chị của tôi! Tôi buột miệng huýt gió. Mẹ nhăn mặt Tôi ngậm miệng lại.

          - Con ra ăn một ly chè cho mát đi.

          - Dạ.

          Từng bước quả quyết tôi đi ra đầu ngõ. Tôi muốn đối diện với Hà một lần nữa. Hà ngồi ngay sau khay ly thuỷ tinh trong suốt, mỉm cười khi nhìn thấy tôi và tiếp tục múc chè cho khách.

          Tôi khựng lại.

          Hà đó sao? Mái tóc uốn cao và nụ cười thấp thoáng vết mờ bên khoé môi. Khuôn mặt tròn hơn xưa, lấm tấm vài vết nám nâu nâu. Đôi bàn tay đầy vết nứt có lẽ do tiếp xúc với đá lạnh nhiều, và lạy trời, hình như Hà có bầu. ..

          Cái nhìn đó vỡ ra trong tôi và đồng thời cái gì đó dâng lên như niềm thương cạm Còn đâu cô bé bĩu môi với cái lườm dài ngoằng khiến cậu bé ngày xưa chết sựng Còn đôi mắt trong ngày nào tôi háo hức chờ đợi một ánh nhìn.

          Bất giác tôi nhắm mắt lại. Tôi chỉ muốn nhớ về cô bé tóc nhổng đuôi gà mà thôi, mặc dù tôi vừa bất chợt hiểu cô bé ấy giờ đây đã vĩnh viễn biến mất.


          #5
            Chuyển nhanh đến:

            Thống kê hiện tại

            Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
            Kiểu:
            2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9