Những suy nghĩ gàn dở ..!!!!
ms.witch 07.07.2009 14:55:29 (permalink)
TA...NGƯỜI...VÀ NHỮNG CÁI NHÌN.....
 
 Có những điều bất chợt,có những nỗi đau tưởng chừng như không bao giờ vơi, có những hạnh phúc ngỡ như vĩnh viễn trường tồn , có những trái ngang có ngỡ như sẽ đeo theo ta mãi.... Đó là những gì rất mơ hồ , ta chưa bao giờ cảm nhận hết được bởi lẽ tự trong lòng ta luôn bị một lớp sương mờ giăng phủ. Một ngày , ta chợt nhận ra ta , ta là ai giữa cuộc đời này , và ta giật mình khi ta đã quá lãng phí cho những nỗi buồn. Mà có thật mình đã lãng phí không? Lại là những câu hỏi vớ vẩn ta tự đặt ra và ta tự trả lời cho ta. Vốn dĩ cuộc đời có hai mặt đó là do tâm ta , ta nghĩ nó tốt thì nó tốt , ta nghĩ nó xấu xa thì tự dưng nó xấu xa. Không màu , không mùi , không vị...nhưng ta lại siêu tưởng hoá nó ra đủ cả mùi vị. Ờ thì đắng cay , ngọt ngào , đấu đớn , chua xót...và còn lắm những mùi hương được tưởng tượng ra. Ví như cuộc đời là một bức tranh thì con người lại hoá thành hoạ sĩ , mặc tình tô vẽ bôi xoá pha cho lắm màu sắc cho ra một tác phẩm của cuộc đời riêng mình. Ví như cuộc đời là một bài thơ thì con người lại là những thi sĩ cho ra những bài thơ trữ tình hay trào phúng... Và cũng ví như cuộc đời là một khúc nhạc thì con người chúng ta lại là những nhạc sĩ...Cuối cũng nói nhiều cho lắm thì cuộc đời là một tác phẩm nghệ thuật và con người là những nhà nghệ thuật. Có khác chăng là những nhà nghệ thuật này có cái nhìn như thế nào để hoàn thành tác phẩm của mình mà thôi.
Mà nói như trên thì tất cả tuỳ thuộc vào ta hết hay sao? Có thật như vậy không? Vâng , có thể không chắc chắn một trăm phần trăm , nhưng chí ít điều đó cũng hơn chín mươi chín phần trăm. Và số phận là số phần trăm còn lại....Và số phận chỉ rơi vào những nhà nghệ thuật có cái nhìn bi ai mà thôi. Theo ý ta là như vậy.
Ta cũng từng buồn , từng giận , từng nông nổi , từng oán trách và giờ này là cả trời yêu thuơng...Ai làm gì ta ta cũng mặc kệ , ta yêu thuơng ngưòi như yêu bản thân ta..Ờ , có lẽ có người cho rằng ta ngốc , ngay cả cha mẹ ta cũng cho rằng ta một đứa ngu ngốc nhất nhà , không khôn ngoan ranh mãnh , và luôn quản lý mình , cứ sợ người ta lừa lọc ta.. Nhưng ta lại mặc kệ , không muốn làm cha mẹ buồn và chỉ cười...Cũng xong  gần nữa kiếp người..Ta quan niệm là yêu người ắt người yêu ta , thuơng người ắt người thuơng ta , người ghét ta ắt là ta chưa đủ phúc , người gạt ta ắt là ta mắc nợ người...và ta cảm thấy cuộc sống này rất ư là thoải mái...Một tình yêu đổ vỡ mà ta vẫn vui cười vì ta đã sống tận lòng mình , người ta không có ta trong đời có lẽ người ta đã đánh mất đi hạnh phúc của họ , vì ta luôn kiêu hãnh ở trái tim ta , ta chỉ có một trái tim là quý giá , còn tất cả những gì ta có chỉ là phù du..Ta thích ta quăng bỏ , ta thích ta giữ lại..là tuỳ ở ta..Vẫn quan niệm ngu khờ như vậy mà bị những "tiền bối" ở nhà "chửi" te tua.
Nhiều khi thấy mọi người suốt ngày tụng kinh nhiều quá , mở miệng nói toàn đạo "siêu vĩ đại" còn ta thật sự , nói chả được một câu nhân nghĩa....thế mà vẫn cứ thoải mái , còn người thì suốt ngày một mắt nhắm một mắt mở sợ người này chôm cái này , sợ người kia dớt cái kia , sợ người nọ cuỗm của quý. Ta thiết nghĩ chả hiểu cái gì quý ngoài cái tình cái nghĩa , ngoài trái tim của mình. À , có lẽ họ là những "con ma đói" lợi danh , vinh hoa...nên mới...lúc nào cũng khát cháy đến như vậy , và ta cảm thấy tội nghiệp cho những linh hồn như vậy , chả biết khi nào họ mới "sáng mắt" ra nhỉ? Ta lại vớ vẩn nữa rồi , hèn gì cứ bị nghe "giảng đạo" , đôi lúc mình cũng buồn cười cho mấy cái đạo đó. Ờ nhỉ , ta lại bá vơ nữa rồi.
Có nhiều người hơn ta ở cái trí nhớ cực kỳ siêu đẳng đó là những câu kinh , câu danh ngôn hay những lời hay ý đẹp...gì gì đó...còn ta cứ ngu ngơ , vớ va vớ vẫn nữa nhớ nữa quên và lại thuờng xuyên đọc thiếu đi câu nói của các vĩ nhân  nhưng ta nghĩ các vĩ nhân không nỡ trách ta đâu , vì ít nhất ta hiểu họ nói gì...còn những nhà "siêu trí thức" thì cái miệng thì vanh vách mà không biết nuốt vô được chữ gì không , ta nói vậy là nói chung chung chứ không nói ai cả , và có khi ta lại nói chính ta , bạn đừng có nổi doá với ta....nếu bạn nổi doá với ta chứng tỏ ta nói đúng cho nên bạn đừng nổi doá với ta , mà bạn không nổi doá với ta...cũng có nghĩa ta..cũng nói đúng...và cuối cùng tóm lại những câu vớ vẫn vẫn dễ hiểu hơn bạn nhỉ? Ta không nói các vĩ nhân vì những người mở miệng tự nói ra những câu đó đích thị là trái tim họ hơn cả ngọc ngà châu báu giữa trần gian này rồi , nói như ta thuờng nói là thiên thần , hay thánh thần gì gì đó...Còn những người như chúng ta chỉ là "con nít" học đòi nói leo , mà con nít cũng gồm nhiều loại con nít nên ta cứ hiểu ta là con nít tập nói đi... như vậy ta lại càng dễ hiểu hơn.
Mà nói đến con nít thì thời này con nít lại ranh đáo để...ví như ta chẳng hạn..cái này tại ta nghe có người nói ta ranh , còn cha mẹ ta cho ta là khù khờ...mà ta cứ nhận bừa ta ranh một ngày cũng không có gì quá đáng. Nói lại con nít , không còn sách vở nào chịu nổi nữa , nói thẳng ra là cầm sách đạo đức đọc nhưng cái đầu nghĩ chuyện kinh thiên động địa...ta nói đến đây thì ta lại liên tưởng đến cái trò gì...Chỉ có con nít mới lắm trò...và ta lại là một trong những đứa con nít đó , nhưng không biết là con nít hư hay ngoan..mà ta chỉ biết ta là đứa con nít không thích phá rối ai...Chỉ bấy nhiêu là đủ cho ta , còn ai nói gì là quyền của người ta , và ta nghĩ rằng có lẽ nếu ta nói lại thì có khác chi họ..Không biết ta suy nghĩ vậy có đúng không , ờ hình như đúng vì ta lại nhớ không nhầm là đã đọc đâu đó câu này ở đâu , ta lại quên....
Ta nhìn lại ta , ta lại ôm hết những sai lầm , những tội lỗi của ta ra ta ngồi mà đếm , mà gặm nhấm...và ta cười , suy xét cho cùng là ta vẫn là một đứa con nít vô tâm, à không , phải nói vô tư.. Và chính cái vô tư đó đã vô tình gây tội lỗi , và ta tự sám hối , không đọc kinh sám hối như người ta , vì ta lâu rồi không đọc kinh , nếu ta đọc thêm kinh nữa dám cha mẹ ta cho ta vào chùa cho chắc ăn , mà ta vào chùa cha mẹ ta sẽ an tâm hơn nhiều , nên đôi lúc ta lại thích vào chùa, bởi vì cuộc sống ta bây giờ các khác gì các nhà tu hành đâu , chả có gì ảnh hưởng đến ta.. À mà có , ta lại là một đứa con nít nói điêu nữa rồi , ta còn một mối bận lòng , à mà không phải một mà là hai , gia đình và anh. Nói sao nhỉ , "bận lòng định nghĩa thế nào nhỉ?" Ta lại cứ hỏi những câu vớ vẩn vô duyên , con nít ngốc vẫn là con nít ngốc.. mẹ Ta bảo thế.. và hình như ai cũng bảo ta thế.."con nít"...Một đứa con nít chả hiểu biết gì.. ta vẫn cười vì ta muốn là con nít ngốc bởi vì đôi khi con nít ngốc vẫn hay hơn "người lớn".
 
Ngày 07/07/09
 
MT*love
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.07.2009 14:59:42 bởi minhthanh_love >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9