Tháng ngày mong manh... (Viết cho tháng tám. Riêng tặng 1 người!) Ngày nắng...
Ngày mưa...
Em đi trong chiều suốt tháng
Gió đưa hương hoàng lan hay ngọc lan bay bổng không trung
Thanh xuân căng đầy trong gió
Vui hình như đến từ gió,
buồn cũng nhờ gió mang theo,
bỗng so vai vì lạnh bất ngờ,
quả chuông con lanh canh kêu trong tóc,
Lòng rộn nỗi vui sâu thẳm
Muốn trào nước mắt vì sự thanh tịnh quanh đây...
Nghe không, một câu hát ứa ra từ tim (*)
Sao hạnh phúc bỗng nhiên se sắt thế
Bình yên không ngờ (*)
Phải chăng là Bình Yên?...
Vệt sáng những ô cửa sổ sau ngày tắt nắng
Bỗng gợi lòng trắc ẩn
Thương bước chân em nhỏ ngoi, cô độc bóng tối...
Cứ lặng lẽ đi về và chờ mong
Sao không hát...
Sao không gọi gió về đây...
Sao vẫn cứ một mình tháng tám...
Buồn không tên
Vui cũng chẳng rõ hình
Hạnh phúc nơi đâu mỉm cười xem
Thấp thoáng đâu đó trong thơ em người hiện hữu
Vừa thân quen lại vô tình,
không thể thốt lên một từ "nhớ",
tránh đi tất cả yêu thương,
sợ làm vỡ đi những vì sao óng ánh,
bởi những ngọt ngào kia không có mình
Gió có ngờ đâu
Tha thiết một lời thề
Ngày dịu dàng sóng sánh cơn mê
Tháng tám loang mãi cuối con đường...
(Hà Nội, một ngày bình thường 23/8/05)
(*) Lời bài hát "Bình yên" của Quốc Bảo