QUÊ CHƠN THƯỜNG
Trong một cõi vô thường ta đã thấy
Biết bao người đã đến gặp nhau đi
Chuyện trăm năm đâu có nghĩa lí gì
Cuộc thương ghét cũng như trò dâu biển.
Muốn hạnh phúc của đời mình vĩnh viễn
Mời mọc em về hội ngộ Chơn Thường
Để đời mình sáng rọi ánh hồng dương
Nơi Pháp Bảo Phật giảng nhuần kinh lí.
Từ xa xưa vạn kiếp chẳng suy nghĩ
Giác ngộ rồi cương quyết vội ra đi
Dứt áo phong sương lòng có nghĩ gì?
Nghĩa là hết, nợ trần bi cũng hết.
Biết là trễ không gì là trễ
Kiếp lênh đênh giữa cuộc đời mê
Biết lòng đã sớm trở về
Tìm trong an trú là quê Chơn Thường... ThiệnTâm ______________________
LẠC BƯỚC VÔ THƯỜNG
Cõi tạm dương trần ta nấu nương
Người mời ta về chốn Chơn Thường
Chuông chùa bay bổng qua bảy núi
Cảnh cũng trầm u cúi -thê lương
Mấy người giác ngộ trong ý nghĩ
Để biết đến là sẽ ra đi
Chỉ biết lạc hưởng vui chơi phỉ,
Đổ lệ nhạt nhoà phút chia ly
Uống giọt cam lồ nơi Diệu Pháp
Làng sen hồng nở thuyết vô vi
Tinh tươm trong sáng dường bạch lạp
Soi đường dẫn dắt lối ta đi.
Chùa xưa cảnh cũ ngày về lại
Nao nao khó tả một điều gì
Chấp tay lạy Phật tâm vô ngã.
Xin Người ban phước chút từ bi.
Cho tâm con được luôn hoàn thiện
Cho trí con được sự mẫn minh
Cho thân đừng gặp hoài tai biến
Cho đường đạo Pháp sớm hiển vinh.
httn
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.07.2009 00:45:43 bởi Ái Khanh Hà >