SOME ONE TO WATCH OVER ME
Toctien1 10.07.2009 22:38:44 (permalink)
0
Truyện của Nữ văn sĩ nổi tiếng Judith Mcnaught.
Người dịch: VanTienSinh.


CHƯƠNG 1

- Miss Kendall, cô có nghe tôi nói không? Tôi là bác sỹ Metcalf, và cô đang ở trong bệnh viện Good Samaritan ở Mountainside. Chúng tôi sẽ đưa cô ra khỏi xe cứu thương ngay bây giờ và chuyển vào phòng cấp cứu.
Tiếng còi xe cứu thương vẫn rú ầm ĩ, Leigh Kendall đang có phản ứng lại với giọng nam đang van lơn nàng hãy tỉnh lại , nhưng dường như nàng không đủ sức mạnh để có thể mở được mi mắt.
- Cô có nghe tôi nói không, Miss Kendall?
Với một nỗ lực hết mình, nàng cuối cùng cũng mở được mắt ra. Người bác sĩ vừa cúi mình nói với nàng, đang kiểm tra đầu của nàng, và bên cạnh anh ta, một y tá đang cầm một túi nhựa trong chứa chất lỏng IV.
- Chúng tôi sẽ đưa cô ra khỏi xe cứu thương ngay bây giờ. Anh ta lặp lại khi anh ta soi cây đèn nhỏ vào mắt nàng.
- Cần phải ... gọi...cho chồng tôi là tôi ở đây. - Leigh cố gắng qua hơi thở yếu ớt. Anh ta gật đầu đồng ý và nắm chặt tay nàng để nàng yên lòng.
- Cảnh sát sẽ lo điều đó. Trong lúc này, cô có một số rất lớn người hâm mộ tại Good Samaritan, bao gồm có cả tôi, và chúng tôi sẽ nỗ lực hết mình cứu chữa cho cô.

Có nhiều giọng nói lao xao và bóng người quây lấy Leigh từ mọi hướng khi chiếc băng ca nâng ra khỏi xe cứu thương. Màu đỏ và màu xanh của đèn cứu thương chớp nháy trong một màu xám ảm đạm của bầu trời. Những người mặc đồng phục loang loáng trôi qua tầm nhìn của nàng. Cảnh sát New York , bác sĩ, y tá. Cửa bật mở, hành lang trôi như bay, một đám đông bao xung quanh nàng, những câu hỏi vây lấy nàng trong hốt hoảng. Leigh cố gắng lắng nghe, nhưng giọng nói của họ như chuyển thành những tiếng kêu vô nghĩa, và những sắc thái khác nhau lúc ẩn lúc hiện trên khuôn mặt của họ, hòa chung với bóng tối đã sẵn sàng phủ lấy phần còn lại của căn phòng.

Khi Leigh tỉnh lại, trời đã tối ở ngoài và tuyết đang rơi nhè nhẹ. Cố gắng không nghĩ tới việc đang dược truyền chất lỏng IV nằm trong cái túi phía trên đầu đang chảy vào người nàng qua kim găm trên cánh tay, nàng nhìn chăm chăm một cách ngây dại vào những bó hoa đầy trong phòng.

Ngồi trên một cái ghế gần chân giường, bên cạnh là một giỏ hoa phong lan trắng và một bình lớn hoa hồng vàng sáng, một cô y tá có mái tóc xám đang đọc một bản sao của tờ New York Post đăng hình Leigh trên trang nhất. Leigh quay đầu của mình trên cái cổ cứng ngắc trong phạm vi có thể được, tìm kiếm Logan, nhưng vào lúc này, nàng chỉ ở một mình với cô y tá. Nàng thử di chuyển chân của mình và nhúc nhích ngón chân, và cảm thấy an tâm rằng chúng vẫn còn thuộc về nàng và tuân theo điều khiển của mình. Cánh tay của nàng được băng lại và đầu của nàng đã được quấn chặt, nàng không thể di chuyển, sự khó chịu dường như bị đẩy tới giới hạn bởi một cơn đau toàn thân, đau nhói phía hai bên sườn, và một cổ họng khô khốc như bị nhồi đầy mạt cưa.

Nàng còn sống, và đó chính là phép lạ! Thực tế là nàng cũng cảm thấy mình gần như là tương đối không bị tổn hại nhiều và trong lòng nàng trào dâng một cảm giác biết ơn và niềm vui như phần lớn những người trở về từ cõi chết. Nàng nuốt nước miếng và thều thào trong cổ họng khô khốc
-Cho tôi chút nước?

Cô y tá nhìn lên, mỉm một nụ cười làm mặt cô ta sáng hẳn lên.
- Cô tỉnh rồi! - Cô y tá thốt lên và nhanh chóng gấp tờ báo lại, gập đôi , và đặt nó xuống phía dưới ghế.
Tên trên bảng gắn trên đồng phục của cô được ghi là "Ann Mackey, RN. Private Duty", Leigh để ý là cô y tá rót nước từ một bình nhựa màu hồng đặt trên khay bên cạnh giường.
- Cô cần phải có một ống hút. Tôi sẽ đi lấy.
- Xin làm phiền nhé. Tôi đang khát khủng khiếp.

Khi cô y tá bắt đầu đưa ly nước tới miệng của Leigh, Leigh lấy nó từ tay cô ta. - Tôi có thể cầm được. - Leigh đảm bảo với cô ta, và sau đó nàng thật sự kinh ngạc trước nỗ lực của mình chỉ để nâng cánh tay đã băng của mình và giữ cho nó được ổn định. Vào lúc cô đưa ly trở lại cho y tá Mackey, cánh tay của nàng run run và ngực nàng đau khủng khiếp. Với sự kinh ngạc là nàng có lẽ ở trong tình trạng tồi tệ hơn là nàng tưởng, Leigh thả đầu nàng rớt lại xuống gối và bằng hết sức của mình lúc này nói:
- Tình trạng của tôi thế nào?

Y tá Mackey hình như muốn nói cho nàng biết, nhưng cô phân vân:
- Cô nên hỏi bác sĩ Metcalf về vấn đề này.
- Tôi sẽ hỏi, nhưng tôi muốn nghe cô nói ngay bây giờ, từ một cô y tá. Tôi sẽ không nói cho anh ta là cô nói bất cứ điều gì.
Điều này đã đánh tan sự e ngại của cô y tá:
- Cô đã bị sốc khi được mang vào đây. - Cô nói tiếp như tâm sự. - Cô đã bị chấn động gãy xương sườn, hạ thân nhiệt, và nghi ngờ tổn thương tới các mô ở cổ. Cô có một số vết thương sâu trên đầu, cũng như các vết rách trên cánh tay, chân, và trên thân mình, nhưng chỉ rất ít trên khuôn mặt, và chúng không sâu lắm, thật là một phước lành. Ngoài ra là các vết bầm và xước trên người.

Mỉm cười trên đôi môi sưng tấy, Leigh nhấc cánh tay của mình lên cho đỡ đau:
- Có vết thương nào cần phải phẫu thuật?
- Không. - Nhìn thái độ của Leigh, cô y tá trả lời với một chút ấn tượng. Cô sờ nhẹ lên vai của Leigh.
- Có sử dụng vật lý trị liệu?
- Tôi không nghĩ như vậy. Nhưng cô sẽ rất đau trong một vài tuần, và sườn của cô sẽ đau lắm. Các vết bỏng và vết cắt của cô sẽ đòi hỏi việc chăm sóc liên tục, việc lành vết thương và đi lại bình thường phải cần có sự chăm sóc đúng mức.

Leigh gián đoạn sự thao thao bất tuyệt của cô y tá bằng một nụ cười gượng.
- Tôi sẽ rất cẩn thận. - Cô nói, và sau đó cô chuyển sang các chủ đề khác.
- Chồng của tôi ở đâu?
Y tá Mackey lưỡng lự và sau đó sờ nhẹ vào vai Leigh một lần nữa.
- Tôi sẽ đi và hỏi về việc này. - Cô ấy hứa, và nhanh chóng đi khỏi, để lại Leigh với cảm giác là Logan đang ở gần đâu đây.

Một cách mệt mỏi, Leigh nhắm mắt của mình và cố gắng ráp lại những mảnh vụn ký ức lại với nhau, những gì đã xảy ra với nàng từ hôm qua, khi Logan đã hôn tạm biệt nàng vào buổi sáng ...

(Còn tiếp)
#1
    Toctien1 16.07.2009 07:51:52 (permalink)
    0
    Anh đã rất vui mừng khi rời căn hộ của họ ở Upper East Side, và thật là háo hức vì nàng đồng ý chịu đi cùng anh tới vùng núi và họ sẽ cùng qua đêm với nhau. Đã hơn một năm qua, anh đã luôn tìm kiếm một chỗ nghỉ ngơi thật tốt cho họ, một tổ ấm mới bổ sung thêm cho hương vị thay cho căn nhà hiện tại. Tìm kiếm chỗ ưng ý thật khó bởi thực tế Logan đã hoàn thành bản vẽ, do đó nó cần phải như kế hoạch đã đề ra. Vào Thứ năm, cuối cùng anh cũng đã tìm được một vị trí đáng giá đáp ứng gần như chính xác tất cả những yêu cầu, anh vui mừng mong muốn cho nàng thấy nó, đồng thời anh nài nỉ nàng là họ sẽ trải qua một đêm Chủ nhật, đêm đầu tiên của họ, trong một căn nhà cũ ở đó.

    - Khu nhà bỏ hoang đã lâu trong nhiều năm, nhưng anh sẽ dọn dẹp nó trong khi chờ em tới. - Anh hứa, biểu lộ một nhiệt tình hăm hở cho một công việc mà bấy lâu nay anh luôn luôn muốn tránh. - Hiện tại không có điện hay lò sưởi, nhưng anh sẽ làm một cái lò nướng trong lò sưởi cũ, và chúng ta sẽ ngủ ở phía trước nó trong các túi ngủ. Chúng ta sẽ cùng ăn bữa tối dưới ánh nến lung linh. Vào buổi sáng mai, chúng ta sẽ cùng ngắm mặt trời mọc lên trên các ngọn cây. Cây của chúng ta. Thật sự sẽ là rất lãng mạn, em có hiểu không?

    Kế hoạch của anh đã làm hài lòng Leigh. Nàng là diễn viên chính trong một vở kịch mới vừa mở màn ở Broadway đêm trước, và nàng chỉ còn có bốn giờ để ngủ. Trước khi nàng có thể tới vùng núi, nàng còn có một buổi sáng Chủ nhật phải tập lại, sau đó là ba giờ lái xe tới một căn nhà giá lạnh bỏ hoang, ngủ trên sàn nhà... để rồi thức dậy vào sáng ngày hôm sau.
    - Em không hiểu? - Nàng giả vờ một cách thuyết phục, nhưng những gì nàng thực sự muốn bây giờ là được trở lại giấc ngủ. Chỉ mới có tám giờ. Nàng có thể ngủ cho đến mười giờ.

    Logan cũng không ngủ nhiều hơn nàng, nhưng anh đã thay đồ và đang rất mong muốn đi mau tới khu nhà cũ. - Nơi đó cũng không dễ tìm thấy, vì vậy anh đã vẽ một bản đồ chi tiết với nhiều mốc đánh dấu. - Anh nói và đặt một mảnh giấy lên bàn bên cạnh giường. - Anh đã chất hết đồ lên xe. Anh nghĩ rằng đã có tất cả mọi thứ cần thiết. - Anh tiếp tục, trong khi nghiêng mình xuống người nàng trên giường và hôn nhẹ lên gò má của nàng. - Bản vẽ nhà, cọc, dây, tấm ván, túi ngủ...Nhưng sao anh vẫn còn cảm thấy như là anh quên cái gì đó...
    - Một cái chổi quét nhà, giẻ lau nhà, và một cái xô? - Leigh cười mắt vẫn nhắm khi nằm úp lại. - Bàn chải chà chân? xà bông?
    - Mặt nạ kịch. - Anh chọc nàng, cạ mũi vào cổ nàng, nơi mà anh biết là nàng sẽ nhột.
    - Thuốc tẩy mùi hôi ... Bẫy chuột ... - Leigh cười to, kéo cái gối dưới mặt nàng để lên trên đầu, và tiếp tục danh sách của mình.
    - Em nói như một ngôi sao Broadway hư hỏng và lẳng lơ. - Anh cười, nhấn tay xuống gối trên đầu nàng để ngăn chặn nàng thêm nhiều thứ vào danh sách. - Em thích cảm giác được phiêu lưu ở đâu?
    - Ở Holiday Inn khách sạn. - Nàng nói với một giọng cười nghèn nghẹt dưới cái gối.
    - Em đã từng rất thích được đi cắm trại. Em cũng đã từng dạy cho anh biết phải làm như thế nào khi cắm trại. Em thậm chí đã từng đề nghị chúng ta nên đi cắm trại vào tuần trăng mật!
    - Bởi vì chúng ta lúc đó không thể đủ khả năng trả tiền khi mà vào Holiday Inn.
    Với một nụ cười, anh kéo cái gối ra khỏi đầu nàng và lùa tay anh vào tóc nàng.
    - Sau khi ra khỏi nhà hát là em đi luôn nhé. Đừng có trễ đấy. - Anh đứng dậy và tiến về phía cửa phòng ngủ của họ. - Anh dường như vẫn quên gì đó.
    - Nước uống, nến, hộp cà phê? - Leigh tiếp tục danh sách. - Thức ăn cho bữa ăn tối? Một quả lê cho bữa ăn sáng của em?
    - Không có lê đâu. Em thật tham quá đấy. - Anh lại chọc nàng. - Bây giờ, chỉ có bánh mỳ kem và mận khô cho em thôi.
    - Đồ keo kiệt. - Leigh lầm bầm trong gối. Một lát sau cô nghe tiếng cửa đóng sau lưng anh, và cô lăn người lại nằm ngửa trên giường, mỉm cười một mình và liếc nhìn ra ngoài cửa sổ phòng ngủ nhìn ra Central Park. Sự hăm hờ của anh như đã nhiễm vào máu, tâm trạng đầy vui vẻ của anh đã tác động phần lớn tới nàng. Cả hai đều trẻ, và khá nghèo, khi họ lấy nhau vào mười ba năm trước, do đó làm việc chăm chỉ là điều rất cần thiết, và rồi dần dần nó đã trở thành một thói quen.

    Vào ngày đám cưới của họ, tổng số kết hợp cả tài sản của hai người là tám trăm đô-la bằng tiền mặt, cộng với bằng kiến trúc mới nhận của Logan, những mối quan hệ xã hội của mẹ anh, cùng với tài năng nghệ thuật chưa được chứng minh của Leigh. Với chỉ như thế, họ đã xây dựng được một cuộc sống tuyệt vời cùng với nhau, nhưng trong vài tháng vừa qua, cả hai đều quá bận rộn nên chính vì vậy mà cuộc sống tình dục của họ đã hầu như không có. Cô đắm mình trong những buổi tập điên cuồng của vở diễn mới, và Logan cũng đã tiêu thụ hết năng lượng của mình cho công việc làm ăn của anh.

    Khi Leigh còn đang nằm trong giường, và nhìn ra những đám mây đang tụ lại trong bầu trời tháng mười một, nàng quyết định nàng sẽ trải qua một đêm ở phía trước một lò lửa đang cháy, làm tình thật mạnh mẽ với chồng của nàng. Họ đang muốn có một đứa con, và cô đột nhiên thấy, thời gian tốt nhất để mang thai sẽ là đêm nay. Nàng còn đang nằm ườn và mơ tới một buổi tối tưởng tượng thì Hilda, đang mặc một chiếc áo khoác đi vào phòng mang cho Leigh bữa ăn sáng trên khay.
    - Ông Manning cho biết là chị đã thức, do đó, tôi mang cho chị bữa ăn sáng trước khi tôi đi. - Hilda giải thích. Cô ấy chờ cho Leigh ngồi vào bàn, sau đó cô đặt khay chứa bữa ăn sáng kiêng khem của Leigh xuống, bữa ăn gồm có phó mát, một quả lê, và cà phê. - Tôi đã sắp xếp trong nhà thật ngăn nắp sau buổi dạ hội. Chị có việc gì cần tôi nữa không?
    - Không có gì nữa. Hãy tận hưởng ngày nghỉ của chị đi. Chị có định ở lại New Jersey cùng với em của chị tối nay?
    - Em của tôi nói đã rất may mắn tại Harrah's. Tôi nghĩ rằng chúng tôi có thể đi tới đó. - Hilda gật đầu.

    Leigh mỉm cười, Hilda hoàn toàn không có điểm yếu, ngoại trừ một điều là cô rất thích bỏ đồng xu vào máy đánh bạc ở thành phố Atlantic.
    - Chúng tôi sẽ không trở về nhà trước tối mai. - Leigh cho biết. - Tôi sẽ đi thẳng tới rạp hát, và ông Manning cũng sẽ có một bữa ăn tối cuối cùng hẹn trước vào buổi tối. Do đó thật sự không cần chị phải ở đây vào đêm mai. Vậy sao chị lại không dành hai ngày nghỉ với chị em của mình, và hãy kiểm tra một số khe máy tại các sòng bạc khác?

    Sự đề nghị liên tiếp hai ngày nghỉ làm cho Hilda kinh ngạc, vẻ kinh ngạc làm cho Leigh mỉm cười. Trong cuộc chiến chống lại bụi bặm và dơ dáy, Hilda Brunner là một vị tướng tranh đấu không mệt mỏi, trang bị trong tay mỗi ngày vào trận chiến với một máy hút bụi và những đồ vật làm sạch căn nhà khác. Với Hilda, là một người quen làm, hai ngày nghỉ là điều mà cô thật sự không hề nghĩ tới.

    Mặt khác, nếu cô được nghỉ như Leigh đã đề nghị, cô sẽ có thể dành toàn bộ hai ngày của mình với người thân ở các máy đánh bạc. Cô ném một cái nhìn nhanh xung quanh phòng ngủ đã sạch sẽ loáng bóng, cố gắng để đánh giá mức độ dơ dáy nếu như cô vắng mặt đi hai ngày.
    - Chắc là tôi sẽ xem thử.
    - Tất nhiên. - Leigh nói, cố nín cười để giữ khuôn mặt của nàng bình thản. - Hilda. - Nàng gọi người đàn bà Đức đang vội vàng ra tới cửa.
    - Có việc gì không bà Manning? - Hilda quay lại và giữ chặt cái áo khoác màu nâu của cô xung quanh eo.
    - Chị là cả một kho báu.

    (Còn tiếp)
    #2
      Toctien1 26.07.2009 12:36:21 (permalink)
      0
      Leigh đã hy vọng rời nhà hát vào khoảng bốn giờ chiều, nhưng đạo diễn vở kịch và nhà văn muốn thực hiện một số thay đổi nhỏ trong hai cảnh của nàng sau khi đã xem những cảnh tập, và sau đó họ tranh luận gần như vô tận để phải thay đổi như thế nào, lần đầu tiên là thử như thế này, sau đó lại thử theo một cách khác. Cuối cùng thì khi nàng lên đường đến với chồng thì đồng hồ đã chỉ đến sáu giờ.

      Sương mù lẫn tuyết rơi nhẹ đã làm cho nàng không thể chạy nhanh. Leigh cố gắng gọi cho Logan hai lần trên điện thoại di động để báo cho anh là nàng sẽ đến trễ, nhưng hoặc là anh để điện thoại của mình ở đâu đó không nghe được hoặc khu nhà cũ nằm ngoài phạm vi phủ sóng. Do đó nàng đành phải nhắn tin cho anh.

      Vào lúc nàng tới được vùng núi, tuyết đã rơi xuống khá dày và nhanh, và gió đã thổi mạnh đáng kể. Chiếc xe Mercedes của Leigh khá nặng nên nàng điều khiển tốt, nhưng việc lái xe trong thời tiết khá xấu, tầm nhìn lại rất hạn chế do đó nàng chỉ có thể nhìn thấy khoảng mười lăm feet ở phía trước xe hơi của mình. Đôi khi lại không thể tìm thấy những bảng chỉ đường lớn, cho phép nàng đối chiếu với các mốc mà Logan đã ghi chú trên bản đồ.

      Các nhà hàng bên đường và các trạm xăng bình thường chỉ có thể mở tới mười giờ tối thì đóng cửa, bãi đậu xe của họ bây giờ trông thật hoang vắng. Đã hai lần nàng phải quay lại, một cách rõ ràng là nàng đã đi sai do mất dấu hiệu. Không có ai để nàng có thể ngừng họ lại và yêu cầu họ chỉ dùm, Leigh đã chẳng còn cách nào khác là tiếp tục lái xe và lại tiếp tục tìm kiếm các dấu hiệu đã chỉ ra trên bản đồ.

      Khi nàng có lẽ là trong vòng một vài dặm gần khu nhà cũ, nàng chuyển sang một con đường không được đánh dấu trên bản đồ và bắt gặp một hàng rào chắn ngang nó, nàng đã phải dừng xe, bật đèn xe hơi lên để xem lại bản đồ hướng dẫn của Logan. Nàng nhận ra hầu như chắc chắn là nàng phải quay đầu đi ngược lại hai dặm, một trong những dấu hiệu mà Logan đã mô tả như sau: "200 feet về phía Nam có đoạn cua gấp trên đường, phía đằng trước nó có một cái chuồng gia súc màu đỏ."

      Với ít nhất sáu Inches tuyết phủ lên tất cả mọi vật, thì cái gì giống cái chuồng màu đỏ đối với nàng bây giờ sẽ lại giống như một cái kho màu đen lớn, hoặc một hầm chứa đồ ngắn, hoặc một đàn bò trắng xoá, và Leigh quyết định phải quay trở lại và tiếp tục tìm.

      Nàng vào số xe Mercedes và cẩn thận vẽ một vòng cua hình chữ U quay trở lại. Khi nàng chạy tới đoạn cua gấp mà nàng đang tìm kiếm, nàng chạy chậm dần, tìm kiếm một con đường rải sỏi ở đoạn cua, nhưng việc đi xuống con đường thì khá dốc, địa thế của con đường lại quá quanh co, cho bất cứ ai lái vào con đường này. Nàng vội thả phanh và bắt đầu tăng tốc khi có một cặp đèn xe ra khỏi màn đêm xuất hiện ở phía sau xe của nàng, đang vòng qua khúc cua, và tiến gần đến nàng với tốc độ nhanh khủng khiếp.

      Trên con đường đầy tuyết phủ, Leigh không thể tăng tốc độ xe lên nhanh và tài xế của xe sau dường như cũng không có vẻ chậm lại. Anh ta lách sang phần đường bên trái để tránh tông vào nàng từ phía sau, nhưng anh ta lại bị mất kiểm soát, và đã đụng thật mạnh vào xe Mercedes ở phía bên cạnh cửa xe của Leigh.

      Trong trí nhớ của Leigh, với những gì theo sau đó là một sự chói sáng khủng khiếp, sự bùng nổ của các túi khí, tiếng va chạm ken két ghê rợn của kim loại và tiếng kính bị vỡ loảng xoảng khi chiếc Mercedes bị tông bắn vào đường chắn bảo vệ và bắt đầu lăn xuống sườn dốc đứng. Chiếc xe va vào một số thân cây, sau đó đụng mạnh vào những tảng đá trong một loạt dài những tiếng động va chạm vang lên chát chúa rồi kết thúc khi nó thình lình dừng lại lơ lửng, và cũng thật bất ngờ chiếc xe năm nghìn cân Anh bùng nổ.

      Đang dính chặt vào ghế nhờ nàng đã cột dây bảo hiểm, Leigh bị treo luôn ở trong xe, ở tư thế lộn ngược, như là một con dơi trong tư thế lơ lửng của nó ở một hang động, và lúc này ánh sáng đã bao bọc lấy nàng. Ánh sáng màu. Màu vàng, màu cam và màu đỏ. Lửa!

      Trong sự nguy hiểm khủng khiếp nàng trở nên bình tĩnh. Nàng đã tháo được khoá dây an toàn, thả người rơi xuống nền cứng bây giờ là mái của chiếc xe hơi lộn ngược, nàng bật lên tiếng rên rỉ vì đau, cố gắng để trườn qua cái lỗ mà đã từng là cửa xe. Máu, dinh dính và ẩm ướt, đang chảy đầy xuống cánh tay và chân của nàng, đồng thời chảy cả vào mắt của nàng.

      Cái áo khoác của nàng quá to choán hết chỗ nên không thể mở cửa, và khi nàng vừa cởi nó ra thì chiếc xe của nàng thình lình lại tiếp tục lao xuống. Leigh nghe tiếng mình thét lên khi chiếc xe đang cháy hừng hực lao về phía trước, cuộn tròn, và dường như là đang bay trong không khí, trước khi nó bắt đầu đâm xuống thật mạnh kết thúc trong một va chạm dữ dội với mặt nước đóng băng.

      Nằm trong bệnh viện giường với đôi mắt nhắm nghiền, Leigh nhớ lại cú đâm thật mạnh vào trong nước, và trái tim nàng lúc đó như bay khỏi lồng ngực. Chỉ một lát sau khi chiếc xe lao xuống nước, chiếc xe lại bắt đầu chìm nhanh, và trong sự đông cứng của sự sợ hãi, nàng bắt đầu quờ quạng hoảng loạn xung quanh mà tay chân của nàng có thể vươn tới. Nàng thật may mắn khi tìm được một cái lỗ ở phía trên đầu của nàng, một cái lỗ thật lớn, và với cái phổi sắp nổ tung vì ngộp trong nước, nàng đẩy người thông qua nó và chiến đấu cật lực với tất cả sức mạnh còn lại của nàng để cố gắng tiếp cận được với bề mặt của nước. Thời gian trôi qua dường như vô tận trước khi nàng cảm nhận được hơi gió lạnh buốt thổi qua mặt của nàng và lúc này nàng đã có thể hớp được không khí.

      Nàng đã cố gắng để bơi, nhưng mỗi một hơi thở lại đau như dao đâm vào ngực, và những nỗ lực của nàng đã trở nên quá yếu và không đều để có thể đẩy người nàng lên nhiều hơn một chút. Leigh đang bơi ở trong nước băng giá lạnh, và cơ thể của nàng đã tê cóng, nhưng nàng không hốt hoảng khi xác định là phải bình tĩnh và quyết tâm của nàng đã giúp cho nàng đủ sức mạnh và phối hợp đều hơn để bơi tiếp. Đầu của nàng đang nhấp nhô dưới bề mặt nước thì bỗng nhiên tay của nàng đụng vào cái gì đó cứng và nhám, một cành cây đang chìm trong nước. Nàng chụp vội, định bụng sử dụng nó như là một bè, cho đến khi nàng thấy là "bè" đứng yên. Nàng đã kéo mình dọc theo nó, tay theo tay, và dần dần nước lùi tới vai của nàng, sau đó tới eo, và cuối cùng là đầu gối.

      Người nàng run rẩy và chảy nước mắt vì đau đớn, nàng xuất hiện trong màn tuyết rơi dày và gió lồng lộng, cố tìm kiếm con đường mà chiếc Mercedes đã lăn qua các cây trước khi nó rời mỏm đất rơi xuống nước. Không có con đường trong tầm nhìn. Cũng không có mỏm đất trong tầm nhìn. Chỉ có sự giá lạnh, những nhánh cây gai góc cào vào người nàng khi nàng lết trên đường lên dốc đứng nàng không nhìn thấy, hướng tới một con đường mà nàng cũng không chắc là có.

      Leigh đã mơ hồ nhớ lại là nàng cuối cùng cũng đã tới được mỏm đất và cuộn tròn cơ thể của mình như một trái banh nằm trên mặt đất phẳng ướt nhẹp, nhưng tất cả mọi thứ sau đó chỉ còn là mờ ảo. Tất cả mọi thứ, ngoại trừ một điều lạ, lấp loé trong ánh sáng có một người đàn ông, một người đàn ông đang tức giận và văng tục với nàng.

      - Miss Kendall? Miss Kendall, tôi thật xin lỗi vì đã thức cô, nhưng chúng tôi đã chờ rất lâu để được nói chuyện với cô. - Leigh bất ngờ được kéo về hiện tại bởi một giọng nam nhỏ nhẹ từ bên giường trong bệnh viện của nàng.

      Leigh mở mắt và nhìn một cách vô hồn người đàn ông và người phụ nữ đang vắt chiếc áo khoác dày mùa đông trên cánh tay của họ. Người đàn ông chưa tới 40 tuổi, thấp và mập, với mái tóc đen và một màu da sậm. Người phụ nữ trẻ hơn, hơi cao, và rất đẹp, với mái tóc dài đen kéo lại cột vào phía sau thành một cái đuôi gà.
      - Tôi là thanh tra Shrader ở Sở Cảnh Sát New York . - Người đàn ông nói. - Và đây là thanh tra Littleton. Chúng tôi có một số câu hỏi cần phải hỏi cô.

      Leigh thầm nghĩ họ đang muốn hỏi về tai nạn của mình, nhưng nàng lại cảm thấy quá yếu để có thể mô tả nó hai lần, một lần cho họ và một lần nữa cho Logan. - Các vị có thể chờ cho đến khi chồng tôi đến được không?
      - Đến từ đâu? - Thanh tra Shrader hỏi.
      - Từ bất cứ nơi nào mà anh ta đang ở lúc này.
      - Cô có biết nơi mà anh ta đang ở?
      - Không, nhưng y tá đã nói với tôi đi kêu anh ấy.

      Thanh tra Shrader và Littleton trao đổi nhau bằng ánh mắt. - Y tá đã được hướng dẫn đến thẳng với chúng tôi ngay sau khi thấy cô đã hồi tỉnh - Shrader giải thích, sau đó anh nói không cảm giác. - Miss Kendall, cô đã nhìn thấy chồng cô lần cuối khi nào?
      - Hôm qua, vào buổi sáng, trước khi chồng tôi đến vùng núi. Tôi sẽ gặp anh ấy như kế hoạch của chúng tôi ở đó ngay sau khi tôi kết thúc buổi tập hôm Chủ nhật, nhưng tôi đã không đến được đó. - Một linh cảm bất an làm Leigh sợ hãi.
      - Hôm qua là thứ Hai. Đây là đêm Thứ ba. - Shrader nói một cách nghiêm trang. - Cô đã ở đây từ sáu giờ sáng hôm qua.

      Sự sợ hãi bất chợt đã làm cho Leigh quên cả đau đớn. - Chồng của tôi ở đâu? - Nàng lo lắng, nâng mình lên trên khuỷu tay và lại nẩy người lên khi bị nhói đau trong sườn. - Tại sao không phải là chồng tôi đang ở đây? Có việc gì sao? Có gì đã xảy ra?
      - Có lẽ là không có gì. - Thanh tra Littleton nói nhanh. - Trong thực tế, chồng cô chắc là rất lo lắng cho cô, đang phải tự hỏi là cô đang ở đâu. Vấn đề là, chúng tôi đã không thể liên hệ với anh ta để nói cho anh ta những gì đã xảy ra với cô.
      - Cô đã cố gắng liên hệ trong bao lâu?
      - Kể từ đầu buổi sáng hôm qua, khi cảnh sát tuần tra xa lộ đã yêu cầu sự trợ giúp của chúng tôi. - Shrader xen vào.
      - Một trong những nhân viên cảnh sát của chúng tôi đã được phái tới ngay lập tức để vào căn hộ của cô ở Upper East Side, nhưng không có ai ở nhà.

      Anh ngừng một chút, để cho cô theo được giải thích của mình, sau đó anh tiếp tục. - Anh ta nói chuyện với người gác cửa và biết được rằng cô còn có một người làm tên là Hilda Brunner, do đó, anh ta đã yêu cầu người gác cửa thông báo cho anh ta ngay sau khi cô ấy đến.

      (Còn tiếp)
      #3
        Toctien1 28.07.2009 10:28:16 (permalink)
        0
        - Đã có ai gặp Hilda chưa? - Leigh đang cảm thấy căn phòng như xoay mòng mòng.
        - Có. - Từ túi áo sơ mi của mình, Shrader lấy ra một cuốn sổ nhỏ và xem những ghi chép của anh. - Người giữ cửa đã thấy Miss Brunner đến nhà cô vào lúc hai giờ hai mươi chiều hôm đó. Anh ta đã thông báo cho Thanh tra Perkins, người mà sau đó đã quay trở lại nhà cô vào lúc bốn giờ bốn mươi chiều và anh ta đã có nói chuyện với Miss Brunner. Thật là không may, Miss Brunner cũng đã không biết chính xác nơi mà cô và chồng cô đã có kế hoạch ở lại đêm Chủ Nhật. Thanh tra Perkins đã yêu cầu Miss Brunner kiểm tra những tin nhắn trên điện thoại của cô, và cô ấy đã làm. Có tổng cộng tất cả mười bảy tin nhắn trên máy của cô từ lúc một giờ bốn mươi chiều ngày Chủ Nhật cho đến hai giờ bốn mươi lăm chiều Thứ hai, nhưng không có một tin nhắn nào trong số đó là của chồng cô.

        Anh gập cuốn sổ lại. - Cho đến bây giờ, tôi e là chúng tôi đã không thể làm nhiều hơn thế. - Anh nói thêm một cách nhanh chóng - Tuy nhiên. Thị trưởng và Đại uý Holland muốn cô biết rằng toàn bộ các đồn cảnh sát New York sẽ hỗ trợ cho cô bằng tất cả mọi cách mà trong khả năng chúng tôi có thể làm được. Đó cũng chính là lý do tại sao chúng tôi ở đây.

        Leigh hơi yên tâm một chút ngả đầu xuống gối, tâm trí của nàng trở nên mông lung khi nàng cố gắng để nắm bắt một cái gì có vẻ như là một tình hình thật quái gở và đáng kinh ngạc.
        - Anh không biết chồng tôi đâu. Thật sự khó hiểu, nếu như chồng tôi nghĩ rằng tôi đã bị mất tích, anh ấy chắc chắn sẽ không ngừng gọi điện về nhà của chúng tôi. Anh ấy cũng sẽ gọi điện cho cảnh sát tiểu bang, cho các chính trị gia, và tất cả các đồn cảnh sát trong phạm vi một trăm năm mươi dặm. Anh ấy cũng sẽ đích thân tự đi tìm tôi. Có cái gì đã xảy ra với anh ấy, cái gì khủng khiếp đủ để...

        - Cô đang đưa ra quá nhiều giả định. - Thanh tra Littleton ngắt lời. - Anh ta có thể đã không thể sử dụng điện thoại hoặc không thể nào đi tìm cô. Một trận bão tuyết đã quét đổ các trụ điện thoại và trụ điện trong bán kính một trăm dặm, và trong rất nhiều khu vực, nó còn vẫn chưa được khôi phục trở lại. Hầu như mọi nơi là một foot rưỡi chìm trong tuyết, và chúng hãy còn đông cứng chưa tan. Ở nhiều chỗ có những đống tuyết dày tới tám feet, và những xe xúc tuyết cũng chỉ mới có thể làm sạch những con đường chính. Những đường giao thông phụ và đường dành riêng phần lớn là còn chưa thể đi được.

        - Khu nhà cũ hiện không có điện hay điện thoại, nhưng Logan đã có điện thoại di động. - Leigh nói với cô, mỗi một lúc lại trở nên lo lắng điên loạn. - Anh ấy luôn luôn mang theo điện thoại, nhưng anh ấy đã không cố gắng gọi cho tôi, hoặc cảnh báo để tôi ở nhà, mặc dù anh ấy phải biết là tôi sẽ lái xe vào trong một cơn bão tồi tệ. Điều này thật không giống tính của chồng tôi. Chắc chắn anh ấy sẽ cố gắng gọi cho tôi!

        - Anh ta có lẽ đã không thể sử dụng được điện thoại di động của mình. - Thanh tra Littleton lập luận với một nụ cười làm yên lòng người đối diện. - Điện thoại của tôi cũng không hoạt động tốt khi lên đây. Cô nói khu nhà cũ đó hiện không có điện, vì vậy có thể ngay cả khi điện thoại di động còn pin, anh ta cũng có thể quyết định để nó sạc trong bộ sạc trên xe, thay vì phải mang nó vào bên trong nhà. Bão tuyết đã đến rất bất ngờ. Nếu chồng của cô đang ngủ, hoặc là làm cái gì khác, khi tuyết bắt đầu rơi, nó có thể đã quá trễ để có thể tìm đến xe của mình và lấy điện thoại, khi mà anh ta cuối cùng nhận ra rằng điều đó là không thể. Các đống tuyết đã cao đến nỗi thật là không thể tin được.
        - Cô có thể nói đúng. - Leigh thốt lên, cố bám víu mong manh vào giả thuyết có thể chấp nhận được là Logan đã được an toàn, nhưng không thể sử dụng điện thoại của mình hoặc đào bới chiếc Jeep của mình ra khỏi tuyết.

        Shrader lấy cây bút từ túi của mình và mở quyển sổ ra trở lại. - Nếu cô báo cho chúng tôi biết khu nhà cũ đó ở chỗ nào, chúng tôi sẽ cố gắng đi đến đó và tìm hiểu.
        Leigh đột nhiên nhìn cả hai thanh tra trong trạng thái xúc động. - Tôi không biết nơi đó. Logan đã vẽ một bản đồ để cho tôi có thể tìm thấy nó. Nó không có địa chỉ.
        - Được rồi, vậy bản đồ đâu?
        - Trong xe hơi của tôi.
        - Xe của cô đâu?
        - Ở dưới đáy của một hồ nước hay là một cái hầm lớn nào đó, gần chỗ tôi đã được tìm thấy. Chờ chút, tôi có thể vẽ lại một bản đồ khác - Nàng nhanh chóng vươn tay về quyển sổ của Thanh tra Shrader.

        Suy nhược và căng thẳng đã làm Leigh run tay khi vẽ lại bản đồ đầu tiên và sau đó là một cái khác. - Tôi nghĩ rằng cái thứ hai là đúng. - Nàng nói. - Logan đã viết những ghi chú trên bản đồ anh vẽ cho tôi. - Nàng thêm khi lật mặt sau tờ giấy và cố viết ghi chú tương tự như Logan đã viết cho các thanh tra.
        - Kiểu ghi chú này là như thế nào?
        - Là những mốc để giúp cho tôi biết khi nào thì phải rẽ.
        Khi nàng vẽ xong, Leigh đưa sổ tay lại cho Shrader, nhưng cô lại nói với Littleton. - Tôi có thể có những nhận định khoảng cách không được chính xác. Có nghĩa là, tôi đã không chắc chắn lắm về bản đồ của chồng tôi là tám phần mười dặm qua một trạm xăng cũ và sau đó rẽ phải, hay đó là sáu phần mười dặm. Cô thấy đó, tuyết đã phủ lấp khắp nơi. - Leigh nói tiếp trong nước mắt nghẹn ngào - Và tôi đã không thể, không thể tìm thấy một số các mốc.
        - Chúng tôi sẽ tìm thấy chúng, Miss Kendall. - Shrader nói sau khi đóng cuốn sổ của mình và nhún vai trong chiếc áo dày mùa đông. - Trong lúc này, Thị trưởng, các nhân viên cảnh sát, và Đại úy của chúng tôi, tất cả đều gửi lời thăm hỏi đến cô.

        Leigh quay mặt để giấu đi các dòng nước mắt đã bắt đầu rơi từ đôi mắt của mình. - Thanh tra Shrader, tôi sẽ rất biết ơn, nếu các vị có thể gọi tôi là Bà Manning. Kendall chỉ là tên thời con gái của tôi.

        (Còn tiếp)
        #4
          Toctien1 02.08.2009 03:23:26 (permalink)
          0
          Cả Shrader và Littleton đều im lặng cho đến khi họ vào trong thang máy và các cửa đã đóng lại. - Tôi sẽ cá là Manning đã đi tìm cô ta trong bão tuyết. - Shrader nói. - Nếu anh ta mà làm thế, chắc bây giờ anh ta đã biến thành một que kem.

          Riêng Samantha Littleton lại chìm trong nhiều suy nghĩ, ít nhất là chưa có thể khám phá được bí ẩn về Logan Manning, nhưng cô lại không muốn tranh luận với Shrader về điều này.

          Shrader đã có một tâm trạng không vui trong hai ngày, từ lúc Holland kéo anh ta ra khỏi những vụ án giết người anh đang làm, và gửi Sam cùng anh tới Mountainside. Cô không trách Shrader khi thực sự tức giận và đã nhẫn nhục chịu đựng lúc anh ta bảo với cô anh ta là "một người có tài giữ trẻ". Shrader đã nổi tiếng là một người có cá tính, cứng đầu, nhiệt tình với công việc với một hồ sơ nổi bật về thành tích phá án của mình.

          Cô mặt khác, là người mới về đội trọng án, trong thực tế, chỉ mới chuyển về Quận 18 từ hai tuần trước, và cô được tạm thời theo phụ với Shrader cho đến khi đồng nghiệp cũ của anh khỏi bệnh. Sam hiểu, và thậm chí chia sẻ với những phản đối của Shrader trong khi anh còn đang phải điều tra khẩn cấp về các vụ án đang chồng chất lên ở Quận 18, nên cô biết tự kiềm chế mình để không phải để tâm đến những phản ứng của anh. Anh đã lăng nhục cô một cách lạm dụng trong hai ngày, bằng cách lúc thì nói cô đơn thuần chỉ là giải trí, lúc thì non kinh nghiệm, lúc thì gây phiền nhiễu, hoặc thỉnh thoảng nói gộp ba thứ cùng một lúc.

          Cô đã chọn một nghề nghiệp trong lĩnh vực chỉ dành cho nam giới, mà nhiều người trong số họ vẫn còn tức giận khi có sự lấn sân của phụ nữ vào những gì chỉ dành riêng cho họ. Nhưng không giống như một số phụ nữ khác trong công việc thi hành pháp luật, Sam không có sức mạnh để cho nam đồng nghiệp của cô chấp nhận mình, và cũng hoàn toàn không mong muốn chứng tỏ cô có thể cạnh tranh với họ. Cô chỉ tự biết trong tâm là cô chắc chắn sẽ làm được như họ.

          Cô trưởng thành cùng với sáu người anh, và cô nhận ra rằng vào lúc mười tuổi khi một trong số người anh đẩy ngã cô, cô đã không thể đẩy cho anh mình té ngã trở lại. Để cho việc được dễ dàng hơn, và tránh sự tranh chấp nhiều hơn, đơn giản chỉ là bước qua một bên. Và sau đó sẽ ra đòn quyết định.

          Khi trưởng thành, cô đã biết vận dụng lợi thế của mình, và mọi việc đã được thực hiện dễ dàng hơn, vì hầu hết nam giới đều buông vũ khí trước khuôn mặt xinh đẹp, với giọng nói nhỏ nhẹ mà họ ngu ngốc phạm sai lầm vì tưởng rằng cô đang cho họ nếm mật ngọt. Thực tế là rất nhiều người đàn ông đã đánh giá thấp cô, đặc biệt là lần đầu tiên, cũng không làm cho Sam phải bối rối. Nó lại làm cho cô thấy vui và cho cô hiểu được giá trị sắc đẹp của mình. Cho dù người khác đánh giá cô ra sao, cô vẫn đều tôn trọng hầu hết các đồng nghiệp của mình nói riêng và đàn ông nói chung.

          Tuy nhiên, cô lại rất hiểu họ, và cũng bởi vì cô rất hiểu, nên cô rất thản nhiên trước những chỉ trích và những trò hề của họ. Có rất ít người mà họ có thể làm cho cô sốc hay tức giận. Cô đã từng sống cuộc sống với sáu người anh. Cô đã nghe và thấy được rất nhiều điều.
          - Mẹ kiếp - Shrader thình lình chửi thề, đập tay của mình trên tường thang máy để nhấn mạnh.
          Sam vẫn để tay trong túi áo. Cô đã không hỏi tại sao anh lại chửi thề. Anh là một người hay thích chửi và đánh vào một đối tượng vô hình nào đó. Chắc chắn là tiếp theo anh sẽ giải thích vì sao. Tất nhiên là anh sẽ nói ngay bây giờ.
          - Chúng ta sẽ phải quay lên lại. Tôi quên mất là phải hỏi cô ta mô tả chiếc xe của chồng cô ta.
          - Đó là một chiếc xe Jeep màu trắng hiệu Cherokee, thương hiệu đời mới, được đăng ký cho công ty của ông Manning.
          Sam nói với anh ta, lôi găng tay ra khỏi túi của mình. - Tôi gọi cho DMV, công ty bán xe tải hỗi nãy, lúc bà Manning đang nói chuyện.
          - Cô gọi DMV trên điện thoại di động của cô? - Shrader chế giễu. - Nhưng cô nói với bà Manning là cô cũng không gọi được điện thoại?
          - Đúng thế. - Sam thừa nhận với một nụ cười khi thang máy đã mở cửa. - Bà Manning cần một sự giải thích về sự vắng mặt của chồng, và đó là một trong những điều làm an lòng bà ta mà tôi có thể nghĩ ra vào lúc đó.

          Những hành lang của Bệnh viện Good Samaritan hoang vắng ngoại trừ hai người đàn ông phục vụ đang đánh bóng sàn nhà lát đá. Shrader cao giọng trong tiếng máy đánh bóng đang chạy ồn ào. - Nếu cô lúc nào cũng cảm động mỗi khi cô nói chuyện với gia đình nạn nhân, cô sẽ không kéo dài thời gian của mình ở đội trọng án được quá hai tháng, Littleton.
          - Tôi đã ở được hai tuần. - Cô đáp giọng nhẹ nhàng.
          - Nếu cô đã không chuyển sang đội trọng án, tôi vẫn còn đang làm công việc của tôi thay vì phải vác mông lên đây.
          - Có thể, nhưng nếu tôi đã không chuyển, tôi sẽ không bao giờ có cơ hội để làm việc với một người như anh.
          Shrader lướt một tia nhìn nghi ngại qua cô, tìm kiếm các dấu hiệu của sự mỉa mai, nhưng nụ cười của cô thật là tuyệt hảo và vui vẻ. - Logan Manning thậm chí không đủ điều kiện như là một trường hợp của một người mất tích. Anh ta chỉ được coi là một người ở một nơi chưa biết.
          - Và cô nghĩ rằng do lỗi của tôi mà Đại uý Hà Lan đã gửi chúng ta lên đây?
          - Anh nói quá đúng.
          Anh đẩy vai của mình vào cửa ra, và các luồng gió mạnh thổi vào cả hai người làm họ phải lùi lại một bước. - Gia đình Manning là VIP. Thị trưởng và Ủy viên Trumanti cả hai người đều là bạn bè của họ, do đó, Holland đã quyết định ông muốn gửi một người tốt hơn để nói chuyện với bà Manning.
          - Và anh nghĩ rằng tôi cũng xứng đáng? - Sam cười.
          - Đó chỉ là những gì ông Đại uý nói.
          - Như vậy, đó chính là lý do tại sao Đại uý đã bảo tôi đi cùng với anh lên đây?
          - Chỉ là phòng hờ trong trường hợp có bất kỳ công việc thực tế nào đó cần thiết phải thực hiện. - Shrader chờ cô phản ứng lại sự sỉ nhục của mình, và khi cô ấy không nói gì hết, anh bắt đầu cảm thấy giống như một gã tồi tệ. Để vớt vát, anh vui vẻ đùa. - Và cũng bởi vì ông ta nghĩ rằng tôi đã có một cái mông thật to.
          - Ông ta cũng nói vậy sao?
          - Không có, nhưng tôi thấy ông ta nhìn tôi hơi kỹ.

          Sam không cười. Shrader biết bản thân mình có ấn tượng với người khác, trong thực tế, nó là một sự doạ dẫm đối với người lạ. Mặc dù anh chỉ cao có năm feet sáu, nhưng anh lại có một cái vai lớn mà nó không tương xứng với một thân hình thấp, ngoài ra anh còn sở hữu cái cổ to, cái đầu vuông, cái cằm bạnh và một đôi mắt màu xám đen sâu thẳm. Khi anh cau có, làm Sam nhớ tới một ổ bánh mỳ nhăn nheo. Khi anh không cau có, Sam vẫn nhớ tới một ổ bánh mỳ. Và cô đã tự đặt biệt danh cho anh là "Shredder" có nghĩa là người đàn ông, có thể cắt ra từng mảnh nhỏ giống như ta cắt ổ bánh mỳ.

          Trên tầng thứ ba của bệnh viện, một bác sĩ trẻ, đang đứng ở chân giường của Leigh, đọc biểu đồ của nàng. Anh ta rời khỏi phòng trong yên lặng, đóng cánh cửa đằng sau lưng. Morphine anh ta đã tiêm thêm bây giờ đang rịn ra trên ven của Leigh, nàng chìm trong cơn đau và cơn mê đang lan toả ra khắp cơ thể của mình. Nàng đã tìm nơi trú ẩn khỏi sự đau đớn trong tâm trí khi nghĩ về đêm cuối bên Logan, khi mọi thứ dường như đã rất hoàn hảo và tương lai thật tươi sáng. Đêm thứ bảy. Sinh nhật của nàng. Và mở màn vở kịch mới của Jason Solomon. Logan đã mở một Party thật lớn sau đó để chào mừng cả hai sự kiện lớn đến với nàng...

          (Hết Chương I).
          #5
            Toctien1 03.08.2009 03:25:56 (permalink)
            0
            CHƯƠNG 2

            - Bravo! Bravo! - Sáu tấm màn kéo lên và tiếng vỗ tay hãy còn kéo dài muốn vỡ tung cả khán phòng. Các diễn viên đứng thành một hàng trên sân khấu, cúi đầu chào khán giả cùng một lượt, nhưng khi Leigh tiến lên phía trước một bước, sự cổ vũ của khán giả đã chuyển thành một làn sóng hoan hô phấn khích cuồng dại. Các đèn trong nhà hát đã được bật lên, và nàng có thể nhìn thấy Leigh Logan đứng ở hàng phía trước, vỗ tay hoan hô nàng thật nhiệt tình pha lẫn niềm tự hào. Nàng cười đáp lại anh, và anh đã giơ ngón tay cái lên, biểu hiện của sự tuyệt vời về phía nàng.

            Khi màn khép lại, nàng đi vào cánh gà nơi mà Jason đang đứng, mặt anh sáng lên trong phấn khích và hân hoan. - Chúng ta đã thành công, Jason! - Nàng nói, và ôm anh.
            - Hãy chào lần nữa, chỉ cần em và anh ra thôi. - Anh nói.
            Jason có thể kéo màn lên cả đêm cho đến khi không còn một khán giả nào nữa . - Thôi. - Leigh mỉm cười. - Chúng ta chào hai lần là đủ rồi.
            Anh kéo tay của nàng, một cô gái ba mươi lăm tuổi hạnh phúc, sáng chói, nhạy cảm, cá tính, quý phái, và quyến rũ. - Thôi nào, Leigh. - Anh nịnh. - Chỉ cần thêm một lần nữa. Chúng ta xứng đáng mà em.
            Đám đông đã bắt đầu ca tụng. -Tác giả! Tác giả! . - Và anh cười to. - Họ thực sự muốn nhìn thấy anh một lần nữa.

            Anh đang ở trong một tâm trạng ngây ngất, và Leigh nhìn anh trong tâm trạng của một người mẹ hiểu biết và sợ hãi. Jason Solomon đã làm choá mắt nàng với trí tuệ của anh, tổn thương nàng bởi sự vô cảm của mình, và cũng làm ấm áp nàng với sự ngọt ngào.
            Những người không biết anh thì nghĩ về anh như là một người lôi cuốn đầy quái gở. Những ai biết anh tốt đẹp hơn thông thường thì lại coi anh là một Jason sáng chói, đầy kích thích và tự kỷ. Đối với Leigh, người đã biết, và yêu mến anh, anh hoàn toàn có cả hai mặt trên trong một con người.
            - Hãy nghe tiếng vỗ tay kìa. - Anh nói và kéo tay nàng. - Đi ra ngoài nào ...

            Không muốn làm giảm hưng phấn của anh, Leigh đáp dịu dàng, nhưng lại quay vào trong. - Anh đi một mình đi. - Nàng nói. - Em sẽ ở lại đây. - Thay vì thả tay nàng ra, anh lại nắm chặt và kéo nàng theo cùng với mình. Nàng đã bị mất thăng bằng khi họ xuất hiện ra từ cánh gà, và nàng thật sự ngạc nhiên về sự đón tiếp của khán giả. Tình huống không ngờ tới đối với đám đông thật là tuyệt vời. Nó làm cho hai tên tuổi lớn nhất trên Broadway dường như trở nên những con người gần gũi hơn, và những tràng pháo tay vang dội lại vang lên pha lẫn những tiếng cười vui vẻ.

            Jason đã cố gắng tâng bốc nàng để lại muốn ra chào một lần nữa, nhưng Leigh đã lấy bàn tay của mình ra và quay đi vừa cười vừa nói. - Đừng quên câu ngạn ngữ cũ. - Nàng nhắc nhở anh. - Luôn luôn phải để họ muốn nhiều hơn nữa.
            - Quá tầm thường. - Anh vặn lại không hài lòng.
            - Nhưng nó lại đúng.

            Anh phân vân một chút, sau đó đành theo nàng ra phía sau sân khấu, xuống một hành lang đông đúc các diễn viên đầy phấn khởi và các thành viên khác đang bận rộn, tất cả họ đều đang ôm hôn chúc mừng và cảm ơn nhau. Jason và Leigh cũng đã phải dừng nhiều lần để tham gia vào việc ôm hôn và chúc mừng lẫn nhau với họ.

            - Anh đã nói với em ngày hai mươi tám luôn luôn là ngày may mắn của anh.
            - Anh nói đúng. - Leigh đồng ý. Jason luôn luôn nài nỉ mở tất cả các vở kịch của anh vào ngày hai mươi tám bao gồm vở Blind Spot, như là một qui tắc chung, những vở kịch của Broadway không mở vào thứ Bảy nhưng với anh là ngoại lệ.
            - Anh cảm thấy cần phải uống Champagne. - Jason khi họ đã tới phòng thay đồ của Leigh.
            - Em cũng vậy, nhưng em cần phải thay quần áo và chùi hoá trang trên mặt ngay lập tức. Chúng ta có một Party, và em muốn đến đó trước nửa đêm.
            Một nhà phê bình đang chúc mừng đạo diễn vở kịch, và Jason đang nhìn anh ta. - Không ai sẽ phiền, nếu chúng ta đến trễ đâu.
            - Jason. - Leigh nhắc anh với sự kiên nhẫn vui vẻ. - Em là khách mời danh dự. Em không nên đến khi Party đã kết thúc.
            - Anh cũng nghĩ như vậy. - Anh đồng ý, và chú ý nhìn sang người phê bình. Anh theo cô vào trong phòng thay đồ tràn ngập hoa, nơi người thay trang phục đã chờ sẵn để giúp Leigh thay bộ trang phục đã mặc trong cảnh cuối cùng.
            - Hoa này của ai vậy? - Jason hỏi, đi tới một giỏ hoa khổng lồ toàn hoa phong lan trắng lớn. - Nó là cả một gia tài.
            Leigh nhìn bó hoa. - Em không biết.
            - Có một cái card kèm theo. - Jason nói, và vươn tay tới cầm lên cái phong bì. - Anh đọc được không?
            - Em cản anh được sao? - Leigh phá ra cười. Sự xía mũi vào chuyện người khác của Jason đã trở thành giai thoại. Phía sau vách ngăn, Leigh đã thay xong trang phục và mặc vào một cái áo choàng, sau đó nàng nhanh chóng bước tới bàn trang điểm ngồi xuống ở phía trước một cái gương lớn.

            Đang mở phong bì trong tay, Jason bắt gặp ánh nhìn của nàng trong gương và anh cười một nụ cười láu lỉnh. - Em rõ ràng là đã câu được một con nai lớn. Nói đi nào, em yêu, là ai thế? Em biết là em có thể tin tưởng anh với bí mật đen tối của em mà.
            Câu cuối cùng của anh làm cho Leigh cười. - Anh thì có bao giờ được giữ bí mật trong cuộc sống của anh, cho dù nó đen tối hay là cái gì khác. - Nàng nói với anh qua phản chiếu trong gương.
            - Hì, nhưng cho anh biết anh ta là ai được không?
            - Thế trên card viết cái gì?

            Thay vì trả lời, Jason đưa nó cho nàng để cho nàng tự đọc. "LOVE ME", trên card viết hai từ. Leigh hơi cau mày và mỉm cười khi nàng đặt tấm card xuống và bắt đầu chùi hoá trang trên mặt. - Nó là của Logan. - Nàng nói với anh.
            - Tại sao người chồng yêu quý của em gửi cho em cả ngàn đô-la hoa phong lan đi kèm với một tấm card yêu cầu em yêu anh ta?

            (Còn tiếp)
            #6
              Toctien1 04.08.2009 01:08:11 (permalink)
              0
              Trước khi trả lời, Leigh đã đánh kem xong trên mặt của mình và nàng bắt đầu chùi đi hoá trang bằng giấy mềm. - Chắc là khi Logan nói với người bán hoa viết lên trên card, thì người bán hoa đã quên đặt một dấu phẩy sau từ 'Love'. Lẽ ra thì nó là 'Love và dấu phẩy và Me'.
              Một chai Dom Pérignon đang được ngâm đá trong một cái xô, và Jason đang nhìn nó.
              -Tại sao Logan gọi là 'Me' thay vì phải gọi là 'Logan'? - Anh hỏi khi nhấc cái chai lên trong xô đá và bắt đầu bóc lớp bọc đen nơi cổ chai.

              - Đó là lỗi tại em. - Nàng thừa nhận với một cái nhìn thương hại anh. - Dự án Crescent Plaza, dự án đã làm cho Logan phải mất vài tháng làm việc căng thẳng, và em đã đề nghị anh ấy nghỉ ngơi một chút. Anh ấy đang cố gắng để vui vẻ và sảng khoái một chút vì em.
              Jason cười to. - Logan? Sảng khoái và vui vẻ? Em không nghiêm trọng đấy chứ?. - Anh rót champagne vào hai cái ly và đặt một trên bàn cho nàng, sau đó anh ngồi trên ghế sofa bên trái nàng, doãi chân gác chéo lên cái bàn nhỏ trước mặt. - Không lẽ nếu em không lưu ý, chồng của em lại nghĩ rằng một nhà hàng năm sao chỉ là phòng hội thảo. Anh ta chỉ nghĩ cái cặp của mình lại chính là mốt thời trang, và anh ta thấy giảm giá trị của mình ở các câu lạc bộ chơi golf.

              - Đừng bình phẩm như thế về Logan. - Nàng nói với anh. - Chồng em là một nhà kinh doanh tài ba.
              - Anh ta chán phèo thì có. - Jason phản đối, rõ ràng anh tranh thủ những cơ hội hiếm hoi để cười nhạo về một người anh công nhận là tài giỏi và thật sự đố kỵ. - Nếu em muốn có sự vui vẻ và sảng khoái ở một người đàn ông, em nên đến với anh thay vì phải để ý đến giỏ phong lan này.
              Nàng nhìn anh với một cái nhìn vui vẻ và thương yêu, không để bụng đến câu nói vừa rồi. - Anh là Gay, Jacson.
              - Uh. - Anh cười đồng ý. - Anh giả sử rằng điều này không ảnh hưởng tới việc em đến với anh.
              - Eric sao rồi? - Leigh hỏi, cố ý thay đổi chủ đề. Eric là "người tình" của Jason hơn sáu tháng, đó gần như là kỷ lục cho mối quan hệ của Jason. - Em không nhìn thấy anh ta ở hàng ghế trước đêm nay.
              - Có. - Jason nói có vẻ không quan tâm. Anh đổi chân, cựa người trong bộ vét đen. - Eric đang trở thành người đáng chán, anh nói thật đó.
              - Anh rất dễ chán. - Leigh nói đầy hiểu biết.
              - Em nói đúng.
              - Nếu anh muốn lời khuyên của em...
              - Thôi nào, không cần đâu. - Jason cắt ngang.
              - Và hãy để anh cho em lời khuyên, nếu như em muốn nghe ý kiến của anh, có lẽ là em nên cố gắng tìm một ai đó sẽ làm em vui vẻ. Hãy thử với một người không xem câu lạc bộ golf là niềm vui của mình.

              - Anh biết có một người như thế. - Anh để ý Leigh liếc anh với cái nhìn ngờ vực trước khi nàng vo khăn giấy ném vào sọt rác và bắt đầu trang điểm lại bình thường.
              - Anh biết?
              - Phải. - Jason nhếch mép cười. - Anh ta có mái tóc dày nâu nhạt hơi cháy vàng từ mùa hè, đôi mắt rất đẹp, và một thân hình cường tráng. Anh ta cũng thuộc tuýp người anh thích, anh ta khoảng ba mươi lăm tuổi, và đó là cũng là một độ tuổi thích hợp với anh. Anh ta sinh ra trong một gia đình quý tộc New York đã sa sút, và nó đã được khôi phục lại từ khi anh ta nắm giữ tài sản, với sự quản lý khéo léo của anh ta...
              Leigh cuối cùng nhận ra anh đang mô tả Logan, và vai nàng bắt đầu rung lên vì phá ra cười - Anh đúng là mát dây.

              Sự chú ý của Jason đã chuyển sang công việc. - Một đêm thật tuyệt! - Anh cười, ngửa đầu của mình trở lại trên ghế sofa. - Anh đã đúng khi thay đổi trong những lời thoại của em trong cảnh cuối cùng của phần 2. Em có thấy khán giả phản ứng mạnh mẽnhư thế nào không? Tất cả mọi người đã cười sảng khoái, sau đó họ nhận ra những gì em đang diễn và đã khóc. Trong khoảnh khắc, họ đã đi từ trạng thái vui vẻ đến buồn bã. Vì thế, em yêu, một nhà biên kịch tài ba phải có một diễn viên tài ba. - Anh dừng khi hớp champagne trong ly, và sau một phút im lặng anh nói thêm.
              - Sau khi xem lại buổi diễn tập ngày mai, anh có lẽ thay đổi một chút về đối thoại giữa em và Jane ở phần 3. Anh nghĩ thế.

              Leigh không nói gì trong khi nhanh chóng trang điểm lại cho xong, chải tóc của mình, và sau đó ra phía sau màn để thay đồ nàng đã mang tới khi đến rạp hát. Bên ngoài phòng thay đồ, tiếng ồn ào càng to lên đáng kể khi diễn viên, các thành viên khác, và những người liên quan đủ tư cách để họ được ở sau hậu trường đã bắt đầu rời khỏi rạp hát qua cửa sau, đang cười to và bàn tán khi họ hân hoan chào mừng một đêm diễn thành công cùng với bạn bè và gia đình. Bình thường, Jason và nàng cũng sẽ như họ, nhưng hôm nay lại đặc biệt hơn là vì sinh nhật thứ ba mươi lăm của nàng, và Logan đang mở Party chờ nàng ở nhà.

              (Còn tiếp)
              #7
                Toctien1 05.08.2009 15:19:14 (permalink)
                0
                Nàng bước ra từ phía sau màn che thay đồ và đang mặc một một chiếc váy đầm lụa màu đỏ mỏng đơn giản nhưng khêu gợi với những hạt cườm nhỏ đính ở hai bên vai, thật phù hợp với cao đôi giày cao gót, và một chiếc túi sang trọng buổi tối hiệu Judith Leiber lủng lẳng trên tay của nàng trong một sợi dây nhỏ.
                - Màu đỏ? - Jason thốt lên kinh ngạc khi thấy nàng, và nở nụ cười khi đứng dậy. - Anh chưa bao giờ nhìn thấy em mặc đồ màu đỏ.
                - Logan đặc biệt yêu cầu em mặc cái gì đó sao cho thật ấn tượng trong Party đêm nay.
                - Thật vậy à, tại sao thế?
                - Có lẽ vì anh ấy là người yêu đời. - Leigh tự hào nói, sau đó hơi băn khoăn nàng hỏi anh. - Em bận thế này trông có được không anh?

                Jason liếc nhìn nàng từ trên xuống dưới thật chăm chú, thầm đánh giá nàng, những lọn tóc dài vàng nâu thả xuống vai, đôi mắt to xanh biếc, và đôi gò má cao, sau đó anh nhìn xuống cái eo thon, và nhìn thật lâu trên đôi chân dài của nàng. Phải nói là nàng khá là xinh xắn trong bộ váy này, nhưng chắc chắn là không lộng lẫy, và thậm chí không đẹp, theo đánh giá của anh.
                Khi ở trong một phòng đầy những người phụ nữ, Leigh Kendall đã có thể lôi kéo mọi sự chú ý và đầy thu hút khi nàng di chuyển hay nói chuyện. Với một nỗ lực để tự khẳng định mạnh mẽ sự hiện diện nổi trội của nàng trên sân khấu, những nhà phê bình đã ví nàng như là Katharine Hepburn hay Ethel Barrymore lúc họ còn trẻ, nhưng Jason đã biết họ đã nhầm.
                Trên sân khấu, nàng không có sự chói sáng của Hepburn cũng như chiều sâu của huyền thoại Barrymore, nhưng nàng đã có cái gì đó rất khác biệt, cái gì đó thật hấp dẫn vô bờ bến và riêng biệt của chính nàng, một thứ bùa mê mạnh mẽ khi nàng đứng trong phòng thay đồ, đang chờ ý kiến của anh về trang phục của nàng, cũng như lúc nàng đứng trên sân khấu.

                Nàng là một nữ diễn viên xinh đẹp và tài năng mà anh từng được biết. Nàng đã làm việc của mình thật sự nghiêm túc, nhưng nàng lại không quá đề cao mình, và nàng thật khiêm nhượng cùng với óc hài hước làm cho anh cảm thấy thật ngưỡng mộ nàng.
                - Em bây giờ bắt đầu muốn mặc một quần jeans và một áo len thun. - Nàng cười to, nhắc anh rằng nàng đang phải chờ đợi anh cho một ý kiến.
                - Okay. - Anh nói. - Anh nói thật, mặc dù em không phải là gần như lộng lẫy như là ý của chồng em muốn, nhưng em lại có sức hấp dẫn đáng kể của một người phụ nữ.

                - Không giống một lời khen. - Leigh nói và cười khi nàng đã mở cửa và với lấy chiếc áo choàng. - Cảm ơn anh.
                Jason đã thật sự kinh ngạc bởi lời nói của nàng. - Dĩ nhiên đây là một lời khen, Leigh, nhưng tại sao em lại quan tâm em như thế nào bây giờ? Trong khi chỉ một giờ cách đây, em đã thuyết phục hơn bốn trăm khán giả em thực sự là người phụ nữ mù chỉ ba mươi tuổi vô tình nắm giữ chìa khóa để giải quyết một vụ sát nhân. Em đã làm cho tất cả mọi người phải ngưỡng mộ! . - Jason thả bàn tay của mình xuống trong ngơ ngác và chán nản. - Lạy chúa, tại sao một người phụ nữ lại quá quan tâm xem mình trông như thế nào trong một bộ đồ khác.

                Leigh cười và gật đầu. - Đó chính là vấn đề của một cô gái. - Nàng nói với một loé sáng trong ánh mắt. - Anh hiểu. - Anh đi nhanh tới cửa phòng đang mở và bước qua một bên với một cử chỉ ga lăng. - Mời em. - Anh nói và khuỳnh tay cho nàng nắm, nhưng khi họ bắt đầu xuống sảnh sau, anh trở nên điềm tĩnh. - Khi chúng ta tới Party, anh sẽ hỏi Logan, có phải là anh ta đã gửi cho em những hoa phong lan.
                - Anh không nên lo lắng về chuyện đó. - Leigh cao giọng. - Ngay cả khi không phải của Logan, nó cũng không thực sự quan trọng. Chúng em đã có sự đề phòng, em có một tài xế-bảo vệ mới. Matt Meredith và Farrell gởi anh ta đến cho em trong sáu tháng, trong khi họ đi. Anh ta giống như một thành viên của gia đình họ khi họ còn ở nhà ở Chicago. Em đang được bảo vệ rất tốt.

                Mặc dù giọng của Leigh có vẻ yên lòng, nàng có thể không hoàn toàn không lo lắng về giỏ hoa phong lan. Gần đây, nàng có nhận được một số quà tặng vô danh, tất cả đều rất đắt tiền và một vài món gợi lên tình dục, như tất ren màu đen và áo lót hiệu Neiman Marcus, hay là áo choàng ngủ rất quyến rũ hiệu Bergdorf Goodman. Có những tấm card nhỏ, màu trắng kèm theo quà tặng với những dòng quấy rầy ngắn, bí hiểm như tin nhắn, "Mặc cái này cho anh" hoặc là "Anh muốn nhìn thấy em mặc nó".

                - Em có đang mặc bây giờ không, Leigh? - Nàng nhận được một cú điện thoại ở nhà ngày hôm sau khi quà tặng đã được gửi đến nhà hát, giọng của một người đàn ông nhẹ nhàng và nịnh nàng.
                Vào cuối tuần, khi Leigh đi mua sắm ở cửa hiệu Saks, nàng mua một bộ y phục cho Logan và một ít kim găm cho mình, mà nàng đã bỏ cái hộp vào bên trong túi áo choàng của mình.
                Khi nàng sắp bước ra khỏi lề đường nơi giao nhau giữa đường năm mươi và năm mốt, cùng với một đám đông khách bộ hành thì có một bàn tay của một người chạm vào vai nàng từ phía sau, anh ta đang nắm giữ một túi nhỏ của hiệu Saks. - Chị quên cái này. - Anh ta nói thật nhã nhặn. Giật mình, Leigh đã tự động cầm lấy và bỏ nó vào trong túi lớn hơn có chứa đồ của Logan, nhưng khi nàng nhìn xung quanh để cảm ơn anh ta, thì hoặc là anh ta đi xa hơn vào trong đám đông hoặc là anh ta đang đi bộ nhanh xuống đường, áo choàng của anh ta cao phủ tai, đầu của anh ta nghiêng nghiêng trong gió.

                Khi nàng về đến nhà, Leigh nhận ra cái túi nhỏ Saks chứa kim vẫn còn trong túi, nơi nàng ban đầu đã bỏ nó vào đó. Người đàn ông trên đường phố đã đưa cho nàng một hộp bạc nhỏ, trong đó là một nhẫn cưới. Trên card viết: "Em là của anh". Mặc dù thế, nàng vẫn tin chắc hoa phong lan trong phòng thay đồ là của Logan. Anh biết nàng rất thích hoa.
                Trong ngõ phía sau rạp hát, anh tài xế-vệ sĩ mới của Leigh đã đứng bên cạnh cánh cửa mở của một chiếc Limousine. - Buổi diễn thật sự là một thành công ngoài sức tưởng tượng, Bà Manning, và bà đã diễn tuyệt hay!
                - Cảm ơn anh, Joe.

                Jason ngồi vào chiếc xe hơi sang trọng và gật đầu với sự hài lòng. - Mọi người nên có riêng cho mình một tài xế-vệ sĩ.
                - Chốc nữa là anh quên ngay. - Leigh đáp với nụ cười thương hại khi tài xế ngồi vào sau vô lăng và khởi động xe.
                - Anh ta lái như một ... - Xe thình lình phóng nhanh về phía trước, ném họ dính chặt vào chỗ ngồi của mình và chen vào đường giao thông chật như nêm. - Thằng điên! - Jason càu nhàu, vịn một tay vào tay cầm của ghế còn tay kia nắm chặt cổ tay của Leigh.

                (Hết Chương 2).
                #8
                  Toctien1 06.08.2009 14:32:15 (permalink)
                  0
                  CHƯƠNG 3.

                  Căn hộ của Leigh và Logan chiếm hết toàn bộ tầng thứ hai mươi bốn của cao ốc. Có một thang máy cá nhân vận chuyển như là một cái hộp "thông minh" riêng cho căn hộ của họ, và Leigh đang đưa chìa khóa vào ổ khoá trong thang máy để rồi cửa thang máy sẽ mở ra trên tầng của nàng. Ngay sau khi cửa thang máy mở ra, các âm thanh vui vẻ của một Party lớn vọng ra phía ngoài cửa trước căn hộ của nàng đón chào họ.
                  - Thật là một Party náo nhiệt. - Jason thốt lên, giúp nàng cởi áo choàng và giao nó cho người làm của Leigh, người đang đứng ngay bên ngoài thang máy để cất giữ áo khoác cho họ.
                  - Chúc mừng sinh nhật, bà Manning. - Hilda nói.
                  - Cảm ơn chị, Hilda.

                  Cùng đi với nhau, Jason và Leigh bước vào căn hộ trong cái nhìn toàn cảnh căn phòng ngập tràn những bộ trang phục đẹp, tao nhã, thanh lịch, mọi người đang cười vui vẻ, đang nhấm nháp thức uống, hay bánh mỳ từ khay được phục vụ xung quanh bởi hàng tá người phục vụ trong trang phục áo jacket dành cho bữa ăn tối. Jason ngay lập tức nhận ra một số người quen và cúi đầu chào, nhưng Leigh thì ngẩn ra hơi sửng sốt bởi sự hoành tráng của Party, sự hoành tráng của thành công và thịnh vượng mà Logan cùng nàng đã đạt được với nhau trong sự nghiệp cá nhân của mình. Có người thấy nàng và sau đó bắt đầu là một hợp xướng nồng nhiệt chúc mừng "Happy Birthday to You!"

                  Logan đến cạnh bên nàng với một thức uống mà anh đặt vào tay của nàng và sau đó hôn nhẹ vào môi nàng. - Em trông thật tuyệt vời đêm nay. Chúc mừng sinh nhật, em yêu. - Anh nói. Trong khi những người khách của họ đang quan sát, anh lấy từ túi áo vét của mình một cái hộp cột quanh bằng giải lụa. - Em hãy mở nó ra. - Anh khích lệ.
                  Leigh nhìn anh băn khoăn. - Bây giờ sao? - Thông thường Logan thích sự riêng tư cho những phút đa cảm, nhưng anh như trong một tâm trạng con nít thật vô tư đêm nay.
                  - Bây giờ. - Anh đồng ý, mắt anh nhìn nàng cười. - Chắc chắn là ngay bây giờ.
                  Đó có lẽ là một cái nhẫn hay bông tai, Leigh đoán, xét về kích thước và hình dạng của cái hộp trông như một quả trứng màu xanh.
                  Bên trong là một mặt dây chuyền bằng ruby và kim cương tuyệt đẹp trong hình dạng của một trái tim. Bây giờ nàng đã hiểu lý do tại sao anh muốn nàng mặc màu đỏ.
                  - Thật là tuyệt. - Nàng nói, không hề tưởng được rằng anh lại dành rất nhiều tiền bạc của mình cho nàng. Không thành vấn đề là Logan làm ra bao nhiêu tiền, mà là anh lại cảm thấy gần như có tội khi chi tiêu vào bất cứ điều gì đó không có khả năng để trở thành một lợi nhuận cho tài sản hoặc là chí ít đủ để khấu trừ thuế.

                  - Anh sẽ giúp em đeo vào dây chuyền. - Anh nói, và nhấc mặt dây chuyền lóng lánh từ cái hộp. - Em quay lại. - Khi đã đeo xong, anh quay nàng xung quanh để khách của họ có thể nhìn thấy mặt dây chuyền tuyệt đẹp, nằm ngay bên dưới cổ nàng. Món quà đã làm rộ lên tràng pháo tay và những lời bình phẩm xuýt xoa.
                  - Cảm ơn anh. - Leigh nói nhỏ, mắt nàng chợt e thẹn.
                  Anh vòng cánh tay của mình quanh vai nàng và cười nói. - Anh hy vọng là sẽ có sự cảm ơn thích hợp hơn sau đó, khi chỉ có riêng chúng ta. Còn lời nói vừa rồi không đáng giá hai trăm năm mươi ngàn Mỹ kim.
                  Thật choáng váng và rộn rã trong lòng, Leigh đáp lại. - Em không chắc là em biết phải làm thế nào để trả ơn một phần tư triệu đô la.
                  - Nó sẽ không dễ đâu, nhưng anh sẽ thực hiện một số đề xuất và khuyến nghị hữu ích, vào lát nữa đêm nay.
                  - Em biết rõ mà. - Nàng chọc, đón cái nhìn ấm và sexy của anh.
                  Anh cười và đặt bàn tay dưới khuỷu tay của nàng, dẫn nàng xuống những bậc thang cẩm thạch bước vào phòng khách. - Thật không may là trước khi chúng ta có thể cùng chăm sóc lẫn nhau về những vấn đề rất quan trọng của chúng ta, chúng ta phải có một vài giờ bắt buộc phải thực hiện xã giao. - Trên các bước dưới cùng, anh tạm dừng và nhìn xung quanh. - Có một người ở đây mà anh muốn em gặp.

                  Khi họ lách trên đường đi một cách chậm rãi ngang qua sự ồn ào, đông đúc trong phòng, chào mừng khách của họ, Leigh lại ngẩn ra lần nữa trong sự khôi hài tương phản giữa bạn bè và người quen kinh doanh của Logan so với bạn bè của nàng. Hầu hết các bạn bè Logan đều là thành viên của những gia đình quý tộc New York lâu đời nhất và là những gia đình có thế lực, họ là những nhà hảo tâm và chủ ngân hàng, là các thẩm phán và thượng nghi sĩ, tất cả họ đều không phô trương. Giàu có trong lặng lẽ. Họ giàu nứt đố đổ vách nhưng ăn bận khiêm tốn và đó là thói quen, với những người vợ hoàn toàn phù hợp với họ.

                  Ngược lại, bạn của Leigh dường như hoàn toàn sáng rực, họ là các nghệ sĩ, diễn viên, nhạc sĩ, nhà văn. Những người được đánh giá là ngang bằng nhau, hợp gu theo cách nhìn của họ. Hai nhóm không tránh nhau, nhưng không phải là họ đã pha trộn vào với nhau.
                  Vào lúc này bạn của Leigh, Theta Berenson đang giải thích về ý nghĩa của một loại hình nghệ thuật mới cho nhóm của mình, thì những chiếc lông vàng trên nón của cô liên tục quét lên tai của một chủ ngân hàng đằng sau cô. Ông chủ ngân hàng, một người bạn của Logan, đang bị nhột bởi những chiếc lông dành cho ông trong khi hăng say tiếp tục thảo luận một chiến lược mới về sự phân bổ văn phòng với Sheila Winters, một nhà trị liệu được đánh giá cao.
                  Leigh và Logan đã gặp Sheila một vài lần để giải bày những xung đột trong mối quan hệ của họ một vài năm trước đó, trong sự can thiệp theo thời gian cô đã trở thành một người bạn thân của họ.

                  Khi cô nhìn thấy Leigh, cô gởi một cái hôn gió và vẫy tay chào. Mặc dù Leigh và Logan thường xuyên ngừng lại để trò chuyện với khách của họ, nhưng Logan đã không cho phép vợ của mình kéo dài câu chuyện. Anh đang tìm kiếm ai đó mà anh muốn nàng gặp mặt. - Anh ta kìa, ở đằng kia. - Logan cuối cùng nói, và ngay lập tức dẫn Leigh về hướng người đàn ông cao, tóc đen đứng biệt lập ở phía xa cuối cùng của phòng khách, đang nhìn vào một bức tranh sơn dầu treo trên tường. Biểu hiện của anh ta có vẻ không thích thú và xa cách, rất rõ ràng là anh ta không quan tâm gì đến ảnh nghệ thuật hay là Party.

                  (Còn tiếp)
                  #9
                    Toctien1 08.08.2009 05:10:10 (permalink)
                    0
                    Leigh nhận ra anh ta ngay lập tức, nhưng sự hiện diện của anh ta trong nhà của nàng làm nàng như không tin vào mắt mình. Nàng ngừng lại, nhìn Logan trong nỗi ghê sợ không tưởng tượng được. - Không phải là anh muốn em gặp người này chứ!
                    - Em nghĩ anh ta là ai?
                    - Có phải anh ta là Michael Valente.
                    - Em nói đúng. - Anh đưa nàng tiến tới, nhưng Leigh lại đứng như trời trồng, nhìn chằm chằm Valente, vẻ mặt hốt hoảng.
                    - Anh ta muốn gặp em, Leigh. Anh ta là một fan hâm mộ lớn của em.
                    - Ai cho phép anh ta ở đây?
                    - Anh đã mời anh ta. - Logan kiên nhẫn giải thích. - Anh đã không đề cập về anh ta với em trước đây, bởi vì việc giao dịch chưa xong, nhưng Valente được xem như là người rót vốn đầu tư liên danh cho toàn bộ dự án Crescent Plaza. Anh đã tiếp xúc vài lần với anh ta. Anh ta có thiên phú về đầu tư kinh doanh để sinh ra lợi nhuận cao.
                    - Và để tránh các truy tố sau đó nếu có. - Leigh đốp chát. - Logan, Anh ta là một tội phạm!
                    - Anh ta chỉ bị kết án vì làm sai một lần. - Logan nói, cười khi thấy phản ứng của nàng. - Bây giờ anh ta đã là một tỷ phú đáng kính với một hồ sơ thành tích không thể tin được cho việc chuyển những nguy hiểm cho các dự án thương mại, giống như Crescent Plaza, trở thành những thành công ngoạn mục đem lại cả một gia tài cho tất cả mọi người.

                    - Anh ta là một kẻ hung bạo!
                    - Đã lâu rồi em, và nó cũng có lẽ là một lời đồn xấu xa.
                    - Không phải! Em đã đọc báo và biết rằng anh ta đã hối hận về lỗi của mình.
                    Thay vì bị quấy nhiễu, Logan nhìn biểu hiện nổi loạn của nàng với sự ngưỡng mộ vui vẻ. - Em làm việc đó như thế nào?
                    - Làm cái gì?
                    - Duy trì sự nghiêm khắc, những giá trị tuyệt vời em có khi chúng ta gặp nhau lần đầu tiên?
                    - 'Nghiêm khắc' không nghe lọt tai với em.
                    - Với em. - Anh nói nhỏ. - thì 'nghiêm khắc' chính là một điều tuyệt vời.
                    Leigh đã không nghe rõ, khi nàng đưa mắt nhìn xung quanh phòng. Nàng thấy Thẩm phán Maxwell và Thượng nghị sỹ Hollenbeck, người đang đứng dựa vào bức tường phía sau bàn thức ăn, họ đứng xa đến mức có thể cách từ nơi Valente đang đứng.
                    - Logan, không có người đàn ông nào trong căn nhà này với một danh tiếng tốt đẹp muốn ở gần Michael Valente. Họ đã tránh xa anh ta nếu có thể được.

                    - Maxwell không phải là ông thánh, và Hollenbeck thì quá mập để có đủ chỗ cho ông ta. - Logan nhấn mạnh, nhưng như anh nhìn ra xung quanh, anh cũng đã đi đến cùng một kết luận như Leigh. - Đây có lẽ là điều không khôn ngoan khi anh mời Valente.
                    - Điều gì đã làm cho anh phải mời anh ta?
                    - Đó chỉ là một bất chợt. Anh đã phone cho anh ta chiều nay để thảo luận về một số chi tiết hợp đồng cho Crescent Plaza, và anh đã đề cập tới vở kịch của em sẽ được mở đêm nay và chúng ta sẽ có một Party sau đó. Anh ta có nói đến vở kịch, và anh ta cũng nói rằng anh ta vốn là một fan hâm mộ cuồng nhiệt của em. Anh biết là không có chỗ trống trong rạp hát đêm nay, vì vậy để thay thế anh đã thoả thuận và mời anh ta tới Party. Anh đã không lường được rằng anh ta ở đây lại có thể là một sự khó chịu, đặc biệt là đối với Sanders và Murray. Em không trách anh chứ, em yêu?
                    - Vâng, tất nhiên. - Leigh đáp, nhẹ lòng khi Logan ít nhất đã hiểu ra vấn đề.
                    - Anh đã nói trước với Valente là sẽ gặp em. Nếu em không phiền thì anh sẽ giới thiệu em gặp anh ta, anh sẽ qua chỗ Sanders và Murray để xoa dịu tính đa cảm của họ. Valente dùng thức uống Glenlivet không có đá, không pha nước. Anh ta thích uống chay. Em hãy đóng vai bà chủ nhà một vài phút. Đó là tất cả những gì mà em sẽ làm.
                    - Và sau đó em sẽ phải làm gì nữa? Để lại anh ta một mình? Hay là em có thể giới thiệu ai khác cho anh ta?
                    Ánh mắt của Logan có vẻ vui nhộn khi anh nhìn xung quanh phòng, tìm kiếm một ứng viên đủ điều kiện. - Quá dễ. Em hãy giới thiệu bạn của em Claire Straight với anh ta, cô ấy sẽ sẵn sàng tán chuyện với những ai chịu lắng nghe về vụ ly hôn của cô ấy. Jason và Eric thì rõ ràng là đang không thích thú gì. - Vào lúc này, Claire, Jason, và Eric đang tụm lại với nhau, Logan và Leigh vẫy tay chào họ.
                    - Claire... - Logan kêu. - Đừng quên nói cho Jason và Eric về luật sư của em và anh ta đã bán đứng em như thế nào? Hãy hỏi họ xem em có nên kiện về sự độc ác của anh ta hay không?

                    - Anh đúng là một người đàn ông xấu xa. - Leigh cười to.
                    - Đó chính là lý do tại sao em yêu anh. - Logan mỉm cười. - Thật tệ là Valente không phải gay. - Anh bật cười hăng hắc. - Nếu là gay, em có thể ghép anh ta với Jason. Bằng cách đó, Jason sẽ kết thúc tình yêu và sự theo dõi thường trực cho tất cả các vở kịch của mình. Tất nhiên, điều đó sẽ làm cho Eric ghen tuông và thậm chí có thể tự tử, do đó, có lẽ không phải là một ý kiến hay. - Anh khôi phục lại tư thế nghiêm trang của mình theo dõi các vị khách cho đến khi những chiếc lông vàng trên mũ của Theta làm anh chú ý. - Anh giả định, chúng ta có thể giới thiệu Theta với anh ta. Cô ấy cũng xấu tính như một kẻ phạm tội, Valente có một bộ sưu tập nghệ thuật tuyệt vời, và cô ấy lại là một họa sỹ với 'tánh tình kỳ cục'.
                    - Bức tranh sơn dầu cuối cùng của cô ấy vừa bán một trăm bảy mươi lăm ngàn Mỹ kim. Em chẳng thấy có gì 'kỳ cục' trong đó cả.

                    - Leigh, cô ấy đã vẽ bức tranh đó bằng khuỷu tay của cô ấy với cái chổi quét nhà.
                    - Làm gì có. - Nàng phản bác.
                    Logan cười nghiêm trang, và anh nâng ly của mình lên miệng. - Có, cô ấy đã làm thế, em yêu. Cô ấy đã kể cho anh nghe như vậy. - Bất ngờ ánh mắt anh hân hoan khi nhìn thấy một cô gái hấp dẫn với mái tóc vàng đang đứng ở một nhóm. - Vấn đề Valente đã được giải quyết. Hãy giới thiệu anh ta với bạn của em, Sybil Haywood. Cô ấy có thể nói về tài sản của anh ta...
                    - Sybil là một nhà chiêm tinh học, không phải là một người đánh giá tài sản. - Leigh quả quyết.
                    - Có gì khác nhau?
                    - Cái đó còn phụ thuộc vào người mà anh đề cập. - Leigh nói, cảm giác hơi lạc lõng về cách Logan đánh giá bạn của nàng, và đặc biệt là Sybil. Leigh ngưng lại một chút để gật đầu và mỉm cười khả ái với hai cặp vợ chồng ở gần đó, sau đó nàng nói tiếp.
                    - Sybil có rất nhiều khách hàng nổi tiếng, bao gồm cả Nancy Reagan. Bất kể cho dù anh có tin chiêm tinh học hay không, thì Sybil vẫn được tin tưởng trong lĩnh vực của mình bởi các khách hàng cũng như anh tin vào chính anh vậy.
                    Logan đã ngay lập tức hối hận. - Anh cũng tin cô ấy. Và cảm ơn em đã không chỉ ra bạn của anh và anh chỉ muốn đùa một chút, để cuộc nói chuyện giữa chúng ta không buồn chán. Bây giờ, em có nghĩ rằng Sybil sẽ tiếp Valente thay chúng ta và bỏ một ít thời gian cùng với anh ta đêm nay?
                    - Cô ấy sẽ làm nếu như em yêu cầu. - Leigh nói, đã quyết định rằng kế hoạch như thế thật là hữu hiệu.

                    Hài lòng với kế hoạch đã định, Logan ôm nhẹ vai nàng. - Không được ở cách xa anh quá lâu đấy. Mặc dù đây là đêm hội của em, nhưng anh lại muốn được hưởng thêm niềm vui của em càng nhiều càng tốt.
                    Thật là một cách cởi mở đa cảm khi anh nói lên như thế, ngay lập tức Leigh quên ngay chuyện anh nghĩ về bạn của nàng và ngay cả lời mời Valente. Khi Logan hôn phớt qua hai bên má nàng, Leigh nhìn theo hướng Valente và phát hiện anh ta không còn nhìn bức tranh. Anh ta đã quay lại và nhìn thẳng chằm chằm vào họ. Nàng đang khó chịu vì có nhiều cuộc tranh luận mà anh ta đã chứng kiến và anh ta cũng đoán rằng anh ta chính là nguyên nhân của những cuộc nói chuyện đó. Không quá khó tưởng tượng để có thể hình dung ra như thế, Leigh nghĩ. Nàng đồ rằng bất cứ khi nào Valente tham dự vào Party mà có những người danh tiếng đoan chính trong xã hội họp lại, thì hầu hết các bà chủ nhà có lẽ cũng phản ứng với cùng sự khó chịu và miễn cưỡng như Leigh cảm thấy ngay bây giờ.

                    (Hết Chương 3)
                    #10
                      Toctien1 08.08.2009 21:33:36 (permalink)
                      0
                      CHƯƠNG 4.

                      Mang một tâm trạng không lấy gì vui mà nàng cũng đã thể hiện một ít ra ngoài mặt, Leigh đi ngang qua những nhóm khách cho đến khi nàng tới được nhóm của Sybil Haywood.
                      - Sybil, mình cần chút giúp đỡ. - Nàng nói, kéo nhà chiêm tinh sang bên cạnh. - Mình đang có một vấn đề xã hội khó chịu...
                      - Bà chắc chứ. - Sybil đồng ý với một nụ cười hiểu biết . - Chòm sao Hoàng đạo có thể rất khó khăn để đối phó, đặc biệt là khi sao Diêm vương và sao Hoả...
                      - Không, không phải. Không phải là một vấn đề về chiêm tinh. Mình cần một ai đó mà mình có thể tin tưởng để có thể đối phó với một người đàn ông đặc biệt...
                      - Ai sẽ là một sao Hoàng đạo... - Sybil bắt đầu hăng hái.
                      Leigh tuy sùng bái Sybil, nhưng vào thời điểm này, sự hăng say về bói toán của nhà chiêm tinh học làm cho nàng muốn nổi khùng. - Sybil, mình xin bà. Mình không phải đến xin ý kiến gì về cung mạng gì đó của anh ta. Nếu bà chịu cặp tay anh ta và trò chuyện với anh ta dùm cho mình cho một vài phút, bà có thể hỏi anh ta...
                      - Valente là một sao Hoàng đạo. - Sybil cắt ngang.
                      Leigh sững sờ. - Làm sao bà biết?
                      - Mình biết, bởi vì khi Hội đồng quản trị điều tra anh ta vào cuối tháng chín, Valente đã được yêu cầu cung cấp đầy đủ tên và ngày sinh. Tờ Times thông báo về lời khai của anh ta, và báo cáo đã lưu ý rằng Valente thực sự trên bốn mươi ba tuổi. Chính là điều đó đã nói cho mình biết anh ta chính là một sao Hoàng đạo.

                      - Không, ý mình muốn nói là tại sao bà biết rằng Valente chính là 'vấn đề xã hội khó chịu' của mình.
                      - Oh, về điều đó ấy à? - Sybil nói với nụ cười khi cô đang nhìn lướt qua chầm chậm trên tất cả những người khách trong tầm nhìn. - Anh ta hiện đang là đề tài nổi bật trong đám đông các chính trị gia, chủ ngân hàng, và những nhà lãnh đạo kinh doanh. Hiện không có tội phạm khác ở đây để anh ta có thể làm bạn, có thể là tội phạm ở đây rất nhiều, nhưng họ chưa bị bắt và đi tù như anh ta.
                      - Bà nói đúng. - Leigh đồng ý . - Mình sẽ gặp và giới thiệu về mình với anh ta. Bà có thể vui lòng lấy một thức uống và mang lại cho anh ta sau đó một vài phút để cho mình có thể thoát khỏi anh ta một cách lịch sự?

                      Sybil cười. - Bà muốn tôi giao tiếp với một người đàn ông cao, không thân thiện, hơi đẹp trai, người đã để xảy ra một tội lỗi trong quá khứ, một sự hồ nghi trong hiện tại, và cùng với mười lăm tỷ đô la trong tài sản, có lẽ tất cả chúng cũng chẳng trong sạch? Phải vậy không?
                      - Khá là đầy đủ. - Leigh nhận xét một cách rầu rầu.
                      - Mình sẽ mang thức uống gì lại cho anh ta? Máu hả?
                      - Glenlivet. - Leigh nói, nhanh chóng ôm cô. - Không có đá, không pha nước, và tất nhiên là ...không có máu.
                      Nàng nhìn theo Sybil đang bắt đầu hướng về một trong những quầy bar, và với vẻ miễn cưỡng, Leigh tạo một nụ cười trên khuôn mặt của mình và đi về hướng Valente. Anh ta đang xem xét nàng một cách hiếu kỳ khi nàng đang đi tới. Kiểu không mời mà đến của anh ta làm Leigh nghi ngờ rằng anh ta không biết có phải thực sự là "một fan hâm mộ" của nàng hay là thậm chí anh ta đặc biệt chỉ muốn gặp nàng.

                      Vào lúc nàng tới đủ gần anh ta để đưa tay ra bắt, nàng để ý thấy anh ta cao ít nhất là sáu feet ba inches, đôi vai rộng và săn chắc lạ thường, mái tóc đen dày, và đôi mắt màu hổ phách với cái nhìn sắc nhọn.
                      Leigh đưa tay ra. - Ông Valente?
                      - Vâng.
                      - Tôi là Leigh Manning.
                      Anh ta cười và có một chút lạ, đó là nụ cười trên miệng nhưng mắt không cười. Mắt anh ta lúc này đang soi mói nàng, anh ta cầm tay của nàng trong một cái bắt tay hơi siết chặt và kéo dài. - Bà khoẻ chứ, bà Manning. - Anh ta nói bằng một giọng trầm khoẻ mà thật lịch sự hơn là Leigh mong đợi.

                      Leigh cố sức gây đủ áp lực trong tay nàng để cho anh ta biết nàng muốn bàn tay của nàng được thả ra và cuối cùng anh ta cũng đã thả ra, nhưng anh ta vẫn tiếp tục nhìn chăm chăm nàng khi anh ta nói. - Tôi rất thích thú về sự biểu diễn của bà trong đêm nay.
                      - Tôi thật sự ngạc nhiên là ông cũng đã ở nhà hát. - Leigh nói như máy không suy nghĩ. Dựa trên những gì nàng biết về anh ta, anh ta dường như không phải loại người thưởng thức một vở kịch sân khấu nhạy cảm với rất nhiều cảm xúc.
                      - Có lẽ bà nghĩ rằng thay vì thế chắc là tôi đang nốc rượu ở nơi nào đó?
                      Điều anh ta nói quả rất là gần với sự thật mà cảm xúc của Leigh đang có, và nàng chối. - Tôi chỉ muốn nói là vé của đêm diễn tối nay là hầu như không thể nhận được.

                      Nụ cười của anh ta đột ngột lan đến mắt, chúng hơi nồng ấm một ít. - Đó không phải là những gì bà muốn nói, nhưng thật là ngưỡng mộ khi bà đã nói như vậy.
                      Leigh liền chụp lấy chủ đề vừa đến ngay trong đầu. Với một nụ cười thật tươi, nàng nói - Tôi đang nghĩ chắc là ông đang tính đến việc đi sâu vào công việc liên doanh với chồng tôi.
                      - Bà không chấp nhận, tất nhiên. - Anh ta nói một cách khô khan.
                      Leigh cảm thấy như đang bị dồn vào thế bí. - Tại sao ông lại nghĩ như thế?
                      - Tôi đã quan sát bà một vài phút trước khi Logan nói với bà tôi đã ở đây, và lý do tại sao tôi ở đây.
                      Mặc dù thanh danh của anh ta không tốt, anh ta dù sao cũng đã là một người khách trong nhà nàng, và Leigh cảm thấy xấu hổ nếu nàng để những cảm xúc tiêu cực về anh ta biểu hiện ra công khai. Nàng chợt nhớ tới một câu ngạn ngữ cũ "bảo vệ tốt nhất chính là phải biết tấn công", nàng bỗng nói rất mạch lạc và trang nhã.
                      - Ông đang là khách trong nhà tôi, và tôi là một diễn viên, ông Valente. Nếu tôi có cảm xúc tiêu cực về bất cứ khách nào, bao gồm cả ông, ông sẽ không bao giờ biết điều đó vì tôi sẽ không bao giờ cho phép mình biểu lộ chúng.
                      - Thật là những lời nói rất làm vui lòng người. - Anh ta nói nhẹ nhàng.
                      - Vâng, vì thế ông đã nhầm hoàn toàn. - Leigh nói tiếp, hài lòng với toan tính của mình.
                      - Không phải là bà đang muốn nói là sẽ không chấp thuận doanh nghiệp của tôi tham gia cùng với chồng của bà?
                      - Tôi không có ý nói như thế.

                      (Còn tiếp)
                      #11
                        Chuyển nhanh đến:

                        Thống kê hiện tại

                        Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                        Kiểu:
                        2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9