Toctien1
-
Số bài
:
204
- Điểm: 0
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 03.05.2009
|
RE: SOME ONE TO WATCH OVER ME
-
26.07.2009 12:36:21
Leigh đã hy vọng rời nhà hát vào khoảng bốn giờ chiều, nhưng đạo diễn vở kịch và nhà văn muốn thực hiện một số thay đổi nhỏ trong hai cảnh của nàng sau khi đã xem những cảnh tập, và sau đó họ tranh luận gần như vô tận để phải thay đổi như thế nào, lần đầu tiên là thử như thế này, sau đó lại thử theo một cách khác. Cuối cùng thì khi nàng lên đường đến với chồng thì đồng hồ đã chỉ đến sáu giờ. Sương mù lẫn tuyết rơi nhẹ đã làm cho nàng không thể chạy nhanh. Leigh cố gắng gọi cho Logan hai lần trên điện thoại di động để báo cho anh là nàng sẽ đến trễ, nhưng hoặc là anh để điện thoại của mình ở đâu đó không nghe được hoặc khu nhà cũ nằm ngoài phạm vi phủ sóng. Do đó nàng đành phải nhắn tin cho anh. Vào lúc nàng tới được vùng núi, tuyết đã rơi xuống khá dày và nhanh, và gió đã thổi mạnh đáng kể. Chiếc xe Mercedes của Leigh khá nặng nên nàng điều khiển tốt, nhưng việc lái xe trong thời tiết khá xấu, tầm nhìn lại rất hạn chế do đó nàng chỉ có thể nhìn thấy khoảng mười lăm feet ở phía trước xe hơi của mình. Đôi khi lại không thể tìm thấy những bảng chỉ đường lớn, cho phép nàng đối chiếu với các mốc mà Logan đã ghi chú trên bản đồ. Các nhà hàng bên đường và các trạm xăng bình thường chỉ có thể mở tới mười giờ tối thì đóng cửa, bãi đậu xe của họ bây giờ trông thật hoang vắng. Đã hai lần nàng phải quay lại, một cách rõ ràng là nàng đã đi sai do mất dấu hiệu. Không có ai để nàng có thể ngừng họ lại và yêu cầu họ chỉ dùm, Leigh đã chẳng còn cách nào khác là tiếp tục lái xe và lại tiếp tục tìm kiếm các dấu hiệu đã chỉ ra trên bản đồ. Khi nàng có lẽ là trong vòng một vài dặm gần khu nhà cũ, nàng chuyển sang một con đường không được đánh dấu trên bản đồ và bắt gặp một hàng rào chắn ngang nó, nàng đã phải dừng xe, bật đèn xe hơi lên để xem lại bản đồ hướng dẫn của Logan. Nàng nhận ra hầu như chắc chắn là nàng phải quay đầu đi ngược lại hai dặm, một trong những dấu hiệu mà Logan đã mô tả như sau: "200 feet về phía Nam có đoạn cua gấp trên đường, phía đằng trước nó có một cái chuồng gia súc màu đỏ." Với ít nhất sáu Inches tuyết phủ lên tất cả mọi vật, thì cái gì giống cái chuồng màu đỏ đối với nàng bây giờ sẽ lại giống như một cái kho màu đen lớn, hoặc một hầm chứa đồ ngắn, hoặc một đàn bò trắng xoá, và Leigh quyết định phải quay trở lại và tiếp tục tìm. Nàng vào số xe Mercedes và cẩn thận vẽ một vòng cua hình chữ U quay trở lại. Khi nàng chạy tới đoạn cua gấp mà nàng đang tìm kiếm, nàng chạy chậm dần, tìm kiếm một con đường rải sỏi ở đoạn cua, nhưng việc đi xuống con đường thì khá dốc, địa thế của con đường lại quá quanh co, cho bất cứ ai lái vào con đường này. Nàng vội thả phanh và bắt đầu tăng tốc khi có một cặp đèn xe ra khỏi màn đêm xuất hiện ở phía sau xe của nàng, đang vòng qua khúc cua, và tiến gần đến nàng với tốc độ nhanh khủng khiếp. Trên con đường đầy tuyết phủ, Leigh không thể tăng tốc độ xe lên nhanh và tài xế của xe sau dường như cũng không có vẻ chậm lại. Anh ta lách sang phần đường bên trái để tránh tông vào nàng từ phía sau, nhưng anh ta lại bị mất kiểm soát, và đã đụng thật mạnh vào xe Mercedes ở phía bên cạnh cửa xe của Leigh. Trong trí nhớ của Leigh, với những gì theo sau đó là một sự chói sáng khủng khiếp, sự bùng nổ của các túi khí, tiếng va chạm ken két ghê rợn của kim loại và tiếng kính bị vỡ loảng xoảng khi chiếc Mercedes bị tông bắn vào đường chắn bảo vệ và bắt đầu lăn xuống sườn dốc đứng. Chiếc xe va vào một số thân cây, sau đó đụng mạnh vào những tảng đá trong một loạt dài những tiếng động va chạm vang lên chát chúa rồi kết thúc khi nó thình lình dừng lại lơ lửng, và cũng thật bất ngờ chiếc xe năm nghìn cân Anh bùng nổ. Đang dính chặt vào ghế nhờ nàng đã cột dây bảo hiểm, Leigh bị treo luôn ở trong xe, ở tư thế lộn ngược, như là một con dơi trong tư thế lơ lửng của nó ở một hang động, và lúc này ánh sáng đã bao bọc lấy nàng. Ánh sáng màu. Màu vàng, màu cam và màu đỏ. Lửa! Trong sự nguy hiểm khủng khiếp nàng trở nên bình tĩnh. Nàng đã tháo được khoá dây an toàn, thả người rơi xuống nền cứng bây giờ là mái của chiếc xe hơi lộn ngược, nàng bật lên tiếng rên rỉ vì đau, cố gắng để trườn qua cái lỗ mà đã từng là cửa xe. Máu, dinh dính và ẩm ướt, đang chảy đầy xuống cánh tay và chân của nàng, đồng thời chảy cả vào mắt của nàng. Cái áo khoác của nàng quá to choán hết chỗ nên không thể mở cửa, và khi nàng vừa cởi nó ra thì chiếc xe của nàng thình lình lại tiếp tục lao xuống. Leigh nghe tiếng mình thét lên khi chiếc xe đang cháy hừng hực lao về phía trước, cuộn tròn, và dường như là đang bay trong không khí, trước khi nó bắt đầu đâm xuống thật mạnh kết thúc trong một va chạm dữ dội với mặt nước đóng băng. Nằm trong bệnh viện giường với đôi mắt nhắm nghiền, Leigh nhớ lại cú đâm thật mạnh vào trong nước, và trái tim nàng lúc đó như bay khỏi lồng ngực. Chỉ một lát sau khi chiếc xe lao xuống nước, chiếc xe lại bắt đầu chìm nhanh, và trong sự đông cứng của sự sợ hãi, nàng bắt đầu quờ quạng hoảng loạn xung quanh mà tay chân của nàng có thể vươn tới. Nàng thật may mắn khi tìm được một cái lỗ ở phía trên đầu của nàng, một cái lỗ thật lớn, và với cái phổi sắp nổ tung vì ngộp trong nước, nàng đẩy người thông qua nó và chiến đấu cật lực với tất cả sức mạnh còn lại của nàng để cố gắng tiếp cận được với bề mặt của nước. Thời gian trôi qua dường như vô tận trước khi nàng cảm nhận được hơi gió lạnh buốt thổi qua mặt của nàng và lúc này nàng đã có thể hớp được không khí. Nàng đã cố gắng để bơi, nhưng mỗi một hơi thở lại đau như dao đâm vào ngực, và những nỗ lực của nàng đã trở nên quá yếu và không đều để có thể đẩy người nàng lên nhiều hơn một chút. Leigh đang bơi ở trong nước băng giá lạnh, và cơ thể của nàng đã tê cóng, nhưng nàng không hốt hoảng khi xác định là phải bình tĩnh và quyết tâm của nàng đã giúp cho nàng đủ sức mạnh và phối hợp đều hơn để bơi tiếp. Đầu của nàng đang nhấp nhô dưới bề mặt nước thì bỗng nhiên tay của nàng đụng vào cái gì đó cứng và nhám, một cành cây đang chìm trong nước. Nàng chụp vội, định bụng sử dụng nó như là một bè, cho đến khi nàng thấy là "bè" đứng yên. Nàng đã kéo mình dọc theo nó, tay theo tay, và dần dần nước lùi tới vai của nàng, sau đó tới eo, và cuối cùng là đầu gối. Người nàng run rẩy và chảy nước mắt vì đau đớn, nàng xuất hiện trong màn tuyết rơi dày và gió lồng lộng, cố tìm kiếm con đường mà chiếc Mercedes đã lăn qua các cây trước khi nó rời mỏm đất rơi xuống nước. Không có con đường trong tầm nhìn. Cũng không có mỏm đất trong tầm nhìn. Chỉ có sự giá lạnh, những nhánh cây gai góc cào vào người nàng khi nàng lết trên đường lên dốc đứng nàng không nhìn thấy, hướng tới một con đường mà nàng cũng không chắc là có. Leigh đã mơ hồ nhớ lại là nàng cuối cùng cũng đã tới được mỏm đất và cuộn tròn cơ thể của mình như một trái banh nằm trên mặt đất phẳng ướt nhẹp, nhưng tất cả mọi thứ sau đó chỉ còn là mờ ảo. Tất cả mọi thứ, ngoại trừ một điều lạ, lấp loé trong ánh sáng có một người đàn ông, một người đàn ông đang tức giận và văng tục với nàng. - Miss Kendall? Miss Kendall, tôi thật xin lỗi vì đã thức cô, nhưng chúng tôi đã chờ rất lâu để được nói chuyện với cô. - Leigh bất ngờ được kéo về hiện tại bởi một giọng nam nhỏ nhẹ từ bên giường trong bệnh viện của nàng. Leigh mở mắt và nhìn một cách vô hồn người đàn ông và người phụ nữ đang vắt chiếc áo khoác dày mùa đông trên cánh tay của họ. Người đàn ông chưa tới 40 tuổi, thấp và mập, với mái tóc đen và một màu da sậm. Người phụ nữ trẻ hơn, hơi cao, và rất đẹp, với mái tóc dài đen kéo lại cột vào phía sau thành một cái đuôi gà. - Tôi là thanh tra Shrader ở Sở Cảnh Sát New York . - Người đàn ông nói. - Và đây là thanh tra Littleton. Chúng tôi có một số câu hỏi cần phải hỏi cô. Leigh thầm nghĩ họ đang muốn hỏi về tai nạn của mình, nhưng nàng lại cảm thấy quá yếu để có thể mô tả nó hai lần, một lần cho họ và một lần nữa cho Logan. - Các vị có thể chờ cho đến khi chồng tôi đến được không? - Đến từ đâu? - Thanh tra Shrader hỏi. - Từ bất cứ nơi nào mà anh ta đang ở lúc này. - Cô có biết nơi mà anh ta đang ở? - Không, nhưng y tá đã nói với tôi đi kêu anh ấy. Thanh tra Shrader và Littleton trao đổi nhau bằng ánh mắt. - Y tá đã được hướng dẫn đến thẳng với chúng tôi ngay sau khi thấy cô đã hồi tỉnh - Shrader giải thích, sau đó anh nói không cảm giác. - Miss Kendall, cô đã nhìn thấy chồng cô lần cuối khi nào? - Hôm qua, vào buổi sáng, trước khi chồng tôi đến vùng núi. Tôi sẽ gặp anh ấy như kế hoạch của chúng tôi ở đó ngay sau khi tôi kết thúc buổi tập hôm Chủ nhật, nhưng tôi đã không đến được đó. - Một linh cảm bất an làm Leigh sợ hãi. - Hôm qua là thứ Hai. Đây là đêm Thứ ba. - Shrader nói một cách nghiêm trang. - Cô đã ở đây từ sáu giờ sáng hôm qua. Sự sợ hãi bất chợt đã làm cho Leigh quên cả đau đớn. - Chồng của tôi ở đâu? - Nàng lo lắng, nâng mình lên trên khuỷu tay và lại nẩy người lên khi bị nhói đau trong sườn. - Tại sao không phải là chồng tôi đang ở đây? Có việc gì sao? Có gì đã xảy ra? - Có lẽ là không có gì. - Thanh tra Littleton nói nhanh. - Trong thực tế, chồng cô chắc là rất lo lắng cho cô, đang phải tự hỏi là cô đang ở đâu. Vấn đề là, chúng tôi đã không thể liên hệ với anh ta để nói cho anh ta những gì đã xảy ra với cô. - Cô đã cố gắng liên hệ trong bao lâu? - Kể từ đầu buổi sáng hôm qua, khi cảnh sát tuần tra xa lộ đã yêu cầu sự trợ giúp của chúng tôi. - Shrader xen vào. - Một trong những nhân viên cảnh sát của chúng tôi đã được phái tới ngay lập tức để vào căn hộ của cô ở Upper East Side, nhưng không có ai ở nhà. Anh ngừng một chút, để cho cô theo được giải thích của mình, sau đó anh tiếp tục. - Anh ta nói chuyện với người gác cửa và biết được rằng cô còn có một người làm tên là Hilda Brunner, do đó, anh ta đã yêu cầu người gác cửa thông báo cho anh ta ngay sau khi cô ấy đến. (Còn tiếp)
|