SOME ONE TO WATCH OVER ME
Toctien1 10.07.2009 22:38:44 (permalink)
0
Truyện của Nữ văn sĩ nổi tiếng Judith Mcnaught.
Người dịch: VanTienSinh.


CHƯƠNG 1

- Miss Kendall, cô có nghe tôi nói không? Tôi là bác sỹ Metcalf, và cô đang ở trong bệnh viện Good Samaritan ở Mountainside. Chúng tôi sẽ đưa cô ra khỏi xe cứu thương ngay bây giờ và chuyển vào phòng cấp cứu.
Tiếng còi xe cứu thương vẫn rú ầm ĩ, Leigh Kendall đang có phản ứng lại với giọng nam đang van lơn nàng hãy tỉnh lại , nhưng dường như nàng không đủ sức mạnh để có thể mở được mi mắt.
- Cô có nghe tôi nói không, Miss Kendall?
Với một nỗ lực hết mình, nàng cuối cùng cũng mở được mắt ra. Người bác sĩ vừa cúi mình nói với nàng, đang kiểm tra đầu của nàng, và bên cạnh anh ta, một y tá đang cầm một túi nhựa trong chứa chất lỏng IV.
- Chúng tôi sẽ đưa cô ra khỏi xe cứu thương ngay bây giờ. Anh ta lặp lại khi anh ta soi cây đèn nhỏ vào mắt nàng.
- Cần phải ... gọi...cho chồng tôi là tôi ở đây. - Leigh cố gắng qua hơi thở yếu ớt. Anh ta gật đầu đồng ý và nắm chặt tay nàng để nàng yên lòng.
- Cảnh sát sẽ lo điều đó. Trong lúc này, cô có một số rất lớn người hâm mộ tại Good Samaritan, bao gồm có cả tôi, và chúng tôi sẽ nỗ lực hết mình cứu chữa cho cô.

Có nhiều giọng nói lao xao và bóng người quây lấy Leigh từ mọi hướng khi chiếc băng ca nâng ra khỏi xe cứu thương. Màu đỏ và màu xanh của đèn cứu thương chớp nháy trong một màu xám ảm đạm của bầu trời. Những người mặc đồng phục loang loáng trôi qua tầm nhìn của nàng. Cảnh sát New York , bác sĩ, y tá. Cửa bật mở, hành lang trôi như bay, một đám đông bao xung quanh nàng, những câu hỏi vây lấy nàng trong hốt hoảng. Leigh cố gắng lắng nghe, nhưng giọng nói của họ như chuyển thành những tiếng kêu vô nghĩa, và những sắc thái khác nhau lúc ẩn lúc hiện trên khuôn mặt của họ, hòa chung với bóng tối đã sẵn sàng phủ lấy phần còn lại của căn phòng.

Khi Leigh tỉnh lại, trời đã tối ở ngoài và tuyết đang rơi nhè nhẹ. Cố gắng không nghĩ tới việc đang dược truyền chất lỏng IV nằm trong cái túi phía trên đầu đang chảy vào người nàng qua kim găm trên cánh tay, nàng nhìn chăm chăm một cách ngây dại vào những bó hoa đầy trong phòng.

Ngồi trên một cái ghế gần chân giường, bên cạnh là một giỏ hoa phong lan trắng và một bình lớn hoa hồng vàng sáng, một cô y tá có mái tóc xám đang đọc một bản sao của tờ New York Post đăng hình Leigh trên trang nhất. Leigh quay đầu của mình trên cái cổ cứng ngắc trong phạm vi có thể được, tìm kiếm Logan, nhưng vào lúc này, nàng chỉ ở một mình với cô y tá. Nàng thử di chuyển chân của mình và nhúc nhích ngón chân, và cảm thấy an tâm rằng chúng vẫn còn thuộc về nàng và tuân theo điều khiển của mình. Cánh tay của nàng được băng lại và đầu của nàng đã được quấn chặt, nàng không thể di chuyển, sự khó chịu dường như bị đẩy tới giới hạn bởi một cơn đau toàn thân, đau nhói phía hai bên sườn, và một cổ họng khô khốc như bị nhồi đầy mạt cưa.

Nàng còn sống, và đó chính là phép lạ! Thực tế là nàng cũng cảm thấy mình gần như là tương đối không bị tổn hại nhiều và trong lòng nàng trào dâng một cảm giác biết ơn và niềm vui như phần lớn những người trở về từ cõi chết. Nàng nuốt nước miếng và thều thào trong cổ họng khô khốc
-Cho tôi chút nước?

Cô y tá nhìn lên, mỉm một nụ cười làm mặt cô ta sáng hẳn lên.
- Cô tỉnh rồi! - Cô y tá thốt lên và nhanh chóng gấp tờ báo lại, gập đôi , và đặt nó xuống phía dưới ghế.
Tên trên bảng gắn trên đồng phục của cô được ghi là "Ann Mackey, RN. Private Duty", Leigh để ý là cô y tá rót nước từ một bình nhựa màu hồng đặt trên khay bên cạnh giường.
- Cô cần phải có một ống hút. Tôi sẽ đi lấy.
- Xin làm phiền nhé. Tôi đang khát khủng khiếp.

Khi cô y tá bắt đầu đưa ly nước tới miệng của Leigh, Leigh lấy nó từ tay cô ta. - Tôi có thể cầm được. - Leigh đảm bảo với cô ta, và sau đó nàng thật sự kinh ngạc trước nỗ lực của mình chỉ để nâng cánh tay đã băng của mình và giữ cho nó được ổn định. Vào lúc cô đưa ly trở lại cho y tá Mackey, cánh tay của nàng run run và ngực nàng đau khủng khiếp. Với sự kinh ngạc là nàng có lẽ ở trong tình trạng tồi tệ hơn là nàng tưởng, Leigh thả đầu nàng rớt lại xuống gối và bằng hết sức của mình lúc này nói:
- Tình trạng của tôi thế nào?

Y tá Mackey hình như muốn nói cho nàng biết, nhưng cô phân vân:
- Cô nên hỏi bác sĩ Metcalf về vấn đề này.
- Tôi sẽ hỏi, nhưng tôi muốn nghe cô nói ngay bây giờ, từ một cô y tá. Tôi sẽ không nói cho anh ta là cô nói bất cứ điều gì.
Điều này đã đánh tan sự e ngại của cô y tá:
- Cô đã bị sốc khi được mang vào đây. - Cô nói tiếp như tâm sự. - Cô đã bị chấn động gãy xương sườn, hạ thân nhiệt, và nghi ngờ tổn thương tới các mô ở cổ. Cô có một số vết thương sâu trên đầu, cũng như các vết rách trên cánh tay, chân, và trên thân mình, nhưng chỉ rất ít trên khuôn mặt, và chúng không sâu lắm, thật là một phước lành. Ngoài ra là các vết bầm và xước trên người.

Mỉm cười trên đôi môi sưng tấy, Leigh nhấc cánh tay của mình lên cho đỡ đau:
- Có vết thương nào cần phải phẫu thuật?
- Không. - Nhìn thái độ của Leigh, cô y tá trả lời với một chút ấn tượng. Cô sờ nhẹ lên vai của Leigh.
- Có sử dụng vật lý trị liệu?
- Tôi không nghĩ như vậy. Nhưng cô sẽ rất đau trong một vài tuần, và sườn của cô sẽ đau lắm. Các vết bỏng và vết cắt của cô sẽ đòi hỏi việc chăm sóc liên tục, việc lành vết thương và đi lại bình thường phải cần có sự chăm sóc đúng mức.

Leigh gián đoạn sự thao thao bất tuyệt của cô y tá bằng một nụ cười gượng.
- Tôi sẽ rất cẩn thận. - Cô nói, và sau đó cô chuyển sang các chủ đề khác.
- Chồng của tôi ở đâu?
Y tá Mackey lưỡng lự và sau đó sờ nhẹ vào vai Leigh một lần nữa.
- Tôi sẽ đi và hỏi về việc này. - Cô ấy hứa, và nhanh chóng đi khỏi, để lại Leigh với cảm giác là Logan đang ở gần đâu đây.

Một cách mệt mỏi, Leigh nhắm mắt của mình và cố gắng ráp lại những mảnh vụn ký ức lại với nhau, những gì đã xảy ra với nàng từ hôm qua, khi Logan đã hôn tạm biệt nàng vào buổi sáng ...

(Còn tiếp)
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9