Mẹ Loan - Lưu Quang Minh
12.07.2009 19:43:30
(
permalink)
Chẳng biết từ bao giờ, hễ mở miệng nó lại gọi cô là “mẹ”. Thằng bé chơi đùa, nghịch ngợm phá phách thế nào để mà bị té, khóc ré lên. Cô hốt hoảng chạy lại đỡ nó, ôm vào lòng, vừa xoa dầu lên chỗ đau vừa dỗ dành.
“Mẹ Loan ơi con mắc…”
Trưa trời trưa trật. Cả lớp hai mươi mấy thiu thiu trên những chiếc chiếu nhỏ nhắn trải dưới sàn phòng.
“Ừ, để cô dắt con đi!”
“Xi” xong, kéo quần lên cho nó, cô bẹo yêu má thằng bé một cái.
“Con là con hư lắm, chẳng bao giờ chịu ngủ trưa đâu, toàn nhắm mắt để đấy. Cô là cô biết hết đó nha!”
“Dạ, nhưng mà con không có buồn ngủ ạ. Mẹ ơi hay là mẹ ru con ngủ nha mẹ.”
Thằng nhóc lanh quá. Gần chục năm gắn bó với mái trường mầm non, hết lứa này đến lứa khác, trẻ thương và bám cô rất nhiều. Thế mà, chẳng hiểu sao dạo gần đây riêng thằng bé con cứ hay làm cô xúc động. Nhiều lúc xúc động lắm, nghe tiếng “mẹ” thôi cũng đủ làm cô hoen cả hai mắt.
Như thể giữa cô và nó vốn sẵn tình mẫu tử, máu mủ ruột rà vậy.
Cô út, sống một mình với cha mẹ. Mấy anh chị em đều làm ăn xa, rồi dựng vợ gả chồng hết, thỉnh thoảng lâu lâu mới về chơi. Nên một tay cô chăm sóc hai ông bà già. Rồi lần nọ, mẹ run run cầm tay cô bảo:
“Đi làm chăm trẻ về nhà chăm già, biết khi nào mới chăm một người con thương?”
Đáp lại chỉ có sự im lặng, đôi mắt buồn chênh vênh xa xăm ngoài ô cửa sổ.
“Ầu ơ ... ví dầu
Cầu ván đóng đinh
Cầu treo lắc lẻo
Gập ghềnh khó qua...
Ầu ơ ...
Khó qua mẹ dắt con qua...
Con đi trường học
Mẹ đi trường đời ...”
Nó nằm một lúc đã ngủ ngon lành. Cô phe phẩy cái quạt một hồi rồi bỏ xuống, ra ngoài sân ngồi chơi với mấy cô bảo mẫu. Câu chuyện nhiều vụn vặt, qua loa, không đầu cuối cốt xua mau cái nóng bức ngột ngạt pha lẫn ảm đạm của trưa hè.
“Chị để ý bố thằng bé này ngày nào cũng đón con muộn. Khổ, chắc mải làm ăn. Đường xá thì kẹt xe, đủ kiểu.”
“…Đi đâu cũng một điều mẹ Loan, hai điều mẹ Loan, người khác dắt đi nhất quyết không chịu là không chịu, con nít ghê thật đấy! Mà lạ nhỉ, chưa thấy mẹ nó đến rước con bao giờ…”
Cô nhặt mấy cái lá vàng héo hắt rụng dưới bậc thềm dồn gọn vào một góc. Những tia nắng xuyên qua tán cây rộng xum xuê trên cao rọi xuống sân tạo thành vô số mảng vàng cam, khi gay gắt, khi chập chờn le lói.
Buổi chiều có giờ học vẽ. Cô phát cho mỗi bé một tờ giấy, một hộp sáp màu, một cây bút chì, một cục gôm.
Hai mươi mấy cái đầu nhỏ xinh chụm trên những tờ giấy trắng tinh, cặm cụi tô vẽ, mải mê thỏa sức trí tưởng tượng. Cô nhắc:
“Cả lớp ngẩng đầu cao lên nào các con, thẳng lưng lên.”
* * *
“Mẹ Loan ơi mẹ Loan, con tặng mẹ nè…”
Tan học, cô ngồi cùng bọn trẻ chờ phụ huynh đến rước. Nó lon ton chạy lại đưa cho cô bức tranh nguệch ngoạc. Cô mở ra xem, xoa đầu nó:
“Giỏi quá, con vẽ đẹp lắm!”
“Bố con nè, con nè, mẹ Loan nè.”
Nó chỉ từng khuôn mặt, nét vẽ ngây ngô, hình thù méo mó.
Cô thoắt giật mình, mặt lại thấy nóng bừng.
“Bậy nào. Đây là mẹ con chứ!”
“Không, là mẹ Loan mà. Con vẽ mẹ Loan mà.”
Cô thấy hơi chóng mặt. Mất một lúc mới lấy được bình tĩnh, cười trừ:
“Ừ, cô cảm ơn con. Nhưng con vẽ thiếu một người rồi. Vẽ vậy chưa đủ đâu. Con vẽ thêm mẹ con nha…”
Chưa nói dứt, cô nhận ra bố nó đã đến. Nó la lên sung sướng:
“A hôm nay bố rước sớm. A hôm nay bố rước sớm…”
Bố nó đến sớm hơn thường ngày thật. Cô đưa cặp sách cho người đàn ông, nhận ra được từ đầu tới chân anh toát ra là hàng chục điều lo toan, nhọc mệt với công việc vốn dĩ lắm bộn bề.
“Dạo này anh bận lắm phải không ạ?”
“Dạ vâng, nhưng hôm nay tôi ráng thu xếp một ngày chở cháu đi ăn tiệm.”
“A hôm nay bố cho đi ăn tiệm. Thích quá, thích quá…” – Nó nhảy cẫng lên.
Thằng bé “ạ” chào “mẹ” ra về. Lên xe rồi còn vẫy tay tạm biệt cô cho đến khi chiếc xe máy khuất xa cánh cổng trường mẫu giáo bằng sắt to đoàng.
Về nhà, suốt đêm cô trằn trọc nghĩ ngợi mông lung đủ chuyện. Mỗi khi vừa chợp mắt hơi thiu thiu cô lại thấy ngay bức tranh thằng bé vẽ mình, có cả nó và bố nó, nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng dáng người mẹ đâu. Cô thắc mắc lắm, cả đêm khó chịu, bồn chồn không yên giấc.
Khuya lắc khuya lơ, đâu đó trong tiềm thức văng vẳng:
“Mẹ Loan ơi!”
Cô choàng tỉnh. Tiếng “mẹ” nghe sao mà thân thương trìu mến quá. Chợt ngộ ra rằng, từ lúc nào cô thấy mình thèm biết mấy được nghe tiếng thằng bé gọi.
Đôi mắt dần hoen cay.
* * *
Cả lớp học hát, ngân nga theo cô: