Con người ta luôn luôn có hai cặp phạm trù "tốt" và "xấu" đan xen nhau. Đến một lúc nào đó, cái "tốt" được ngoại cảnh tác động sẽ trở lên tốt hơn, nhân bản hơn, và ngược lại. Trường hợp của bé Thủy, một học sinh có hoàn cảnh đặc biệt, nghèo, bệnh tật đã vượt khó vươn lên để học tập đã tác động đến Thắng, đặc biệt đã thay đổi cả cảm nghĩ nhân sinh của cô giáo ( Chả biết từ lúc nào, tâm hồn tôi đã biến thành sa mạc).
Đúng như Thế Duyên viết, cái chết của bé Thủy không vô ích!
Truyện cảm động. ( hơi bị lý tưởng hóa nhân vật, theo như nhận xét của TâmTu). Nhưng bố cục truyện của bạn hơi dài dòng, có những chi tiết thừa khiến mạch truyện bị loãng.( Chi tiết ông giáo già gặp viên cảnh sát, học sinh cũ của mình là không cần thiết). Đoạn viết về cảm nghĩ của cô giáo( hay chính là tác giả). (Cac em ơi! Sau này có thể có em làm tiến sỹ, có em làm xe ôm, có em làm đến bộ trưởng nhưng trước tiên các em phải làm một con người.) Làm cho truyện mất đi tính khách quan. Hãy để bạn đọc tự cảm nhận qua cốt truyện, qua nhân vật.
KimLe có vài lời mạo muội ( có múa rìu qua mắt thợ không đấy). Mong Thế Duyên cảm phiền nhé.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.07.2009 15:22:04 bởi kimle >