MẶC CẢM TỘI LỖI
kimle 13.07.2009 15:38:49 (permalink)
                      MẶC CẢM TỘI LỖI.
 
 
 
Cô chủ nhiệm viết đề bài lên bảng “ Em hãy tả lại buổi tối ở gia đình em”.
Tôi ngồi cắn bút…
Buổi tối ở gia đình tôi thì có cái gì mà tả? Bố tôi làm xe ôm, thường xuyên đi làm về muộn. Mẹ bán hàng nước đầu ngõ, dọn hàng về cũng 9 giờ tối. Chả mấy khi bữa cơm tối tập trung đầy đủ. Anh Minh thì nháo nhào lùa vội bát cơm xong đến lớp học Anh văn. Cái Thu cầm bát cơm ra ngoài cửa vừa ăn vừa nô với lũ bạn. Còn lại tôi một mình trệu trạo. Ăn xong, tôi dọn dẹp để phần bố mẹ…
Tôi vẫn ngồi cắn bút.
Hay là viết “ Buổi tối ở gia đình em rất hạnh phúc. Cả nhà quây quần xung quanh mâm cơm ăn uống vui vẻ. Bố em ăn xong, ra bàn ngồi uống café và xem ca nhạc trên tivi. Mẹ em lên lầu sắp sửa quần áo và giục cả nhà chuẩn bị đi siêu thị. Đã thành thói quen, tối thứ bảy nào cũng thế, cả nhà em đều đi chơi. Hôm thì đi xem ca nhạc ở cung văn hoá, hôm thì bố lái xe lên Hồ Tây hóng mát và ăn kem, hôm thì đi siêu thị mua sắm…”.
Viết như thế thì giả dối quá. Chỉ là ước mơ  thôi. Ước mơ bao giờ mà chẳng đẹp…
 
Tôi ngó sang bên cái Vi. Nó đã viết già nửa trang giấy. Cái Vi sướng quá rồi còn gì. Bố nó làm sếp lớn . Cuối năm nay nó sẽ được sang Anh quốc du học. Cái Lan “điệu” ngồi sau tôi vẫn để giấy trắng, mồm nó tóp tép nhai chinggum. Con này học dốt toàn phần, nhưng không hiểu sao nó vẫn được lên lớp đều đều? Bố nó là giám đốc công ty xuất nhập khẩu, chiều nào cũng có một con Camry đen bóng đón nó ở cổng trường. Ngay thằng Hinh “lợn” ngồi kế bên tôi, mẹ nó cũng là chủ một nhà hàng lớn .
Còn bố mẹ tôi…?
Lắm lúc tôi cũng thấy tủi thân và xấu hổ. Tôi mặc cảm với xuất thân của mình. Tôi mặc cảm với công việc kiếm sống của bố mẹ. Tại sao bố mẹ không làm những công việc nhàn hạ và danh giá như người khác? Tại sao tôi lại sinh ra trong một gia đình nghèo hèn lam lũ? Tại sao tiền học phí của tôi bao giờ cô giáo cũng phải giục? Bố tôi dắt xe đi từ sáng đến tối mịt mới về , nước da đen sạm. Mẹ tôi ngồi bán hàng đầu ngõ, mặt bạc đi. Lắm lúc tôi cũng thấy chạnh lòng và thương bố mẹ vô cùng. Nhưng biết làm gì được? Gía tôi có phép lạ, sẽ biến bố mẹ trở thành tài giỏi như bố cái Vi, bố cái Lan “điệu”, mẹ thằng Hinh “lợn” thì hay biết mấy? Gía tôi có phép lạ? Nhưng tôi chỉ là con bé mới 14 tuổi đầu, không có phép lạ gì cả…
Tôi ngồi cắn bút. Bài làm văn vẫn để giấy trắng, một màu trắng ám ảnh đến nao lòng.
 
***
 
Chập tối trời nổi cơn dông . Tôi giúp mẹ dọn hàng về sớm. Lúc sau, mưa như trút nước. Nhà tôi ở tận cùng trong ngõ, nền nhà thấp, nước ở ngoài không thoát kịp tràn cả vào nhà. Những con gián ở mọi xó xỉnh chạy lụt ngoi ngóp trong dòng nước vẩn đục.  Con em gái  ngồi thu lu trên giường thả mảnh gỗ  làm “phao cứu sinh” cho lũ gián. Mưa vẫn sầm sập. Tôi phụ mẹ bì bõm nấu cơm , bì bõm quẩn chân những rác rều và xác gián chết. Anh Minh đi học về ướt như chuột lột. Anh bảo: Nhà mình còn ngập ít đấy, mấy nhà ở khu Tân Mai còn ngập ngang bụng. Mẹ bảo: Rõ khổ! Ông Giời thương thì tạnh đi cho chúng con nhờ. Nhưng ông giời ở cao quá, làm sao nghe thấy tiếng mẹ được?
Lướt thướt loay hoay  cũng xong bữa cơm. Trong lúc ăn, mẹ sốt ruột nhắc đến bố. Chắc lại ngập lụt ở đâu tắc đường không về được.Tôi hình dung bố đang gò lưng đẩy xe qua chỗ lụt, những làn mưa như ngọn roi quất vào mặt.Tôi nhai cơm như cảm thấy nhão nhoẹt  nước mưa.
C ơm nước dọn dẹp xong. Tôi bần thần ngồi ở bàn học. Bài làm văn “  về gia đình em” cô giáo cho về nhà làm vẫn còn giấy trắng. Mẹ đang lội lũm bũm thu dọn dưới bếp. Anh Minh đang ôn bài phòng bên. Cái Thu đã lăn ra ngủ. Trời mưa mỗi lúc một to. Mẹ đi lên, cất giọng lo lắng: Gìơ này mà bố mày chưa về…Tôi ngước nhìn đồng hồ, đã hơn 10 giờ khuya. Mâm cơm để phần bố lạnh ngắt trên bàn.
Nửa tiếng sau, có tiếng xe máy và ánh đèn pha quét vào ngõ. Bố tùm lum áo mưa, mặt nhợt nước đỗ xịch trước cửa. Anh Minh nhào ra đỡ xe hộ bố. Mẹ thở phào, ái ngại: Sao về muộn thế? Bố lập cập : Đi cố chuyến xuống Văn Điển, lúc về chỗ nào cũng lụt…
Bố bị cảm lạnh, đầu nóng hầm hập. Mẹ vội đi lấy rượu, sai tôi giã gừng đánh gió cho bố. Mẹ vừa đánh gió vừa chép miệng: Rõ khổ! Có tuổi rồi cố làm gì…Bố thở ra đằng mồm, phát ra tiếng hừ hừ ngắt quãng…
 
Sau khi ăn xong bát cháo tôi mua về, bố chùm chăn thiếp đi. Tôi ngồi vào bàn học. Mưa vẫn không ngớt, nước đã mấp mé thành giường, cứ cái đà này đêm nay đến bó gối mà ngủ. Tôi ngồi co chân  trên ghế, một con gián dập dềnh ngoi ngóp trong  làn nước, xong bám được vào chân ghế leo lên mu bàn chân tôi, tôi rúm mình hất nó xuống.
Những ý tưởng về bố, về mẹ, về gia đình, ập tràn trong đầu. Tôi giở quyển “Hoa học trò” mới mua lúc chiều. Anh Chánh Văn đã trả lời những tâm sự của tôi : “ Chọn được chồng, chọn được vợ chứ chẳng ai chọn được bố mẹ! Bố mẹ em đã hy sinh tất cả sự tài giỏi của mình cho em và mong muốn, kỳ vọng ở em sẽ giỏi hơn, tài hơn bố mẹ. Em không thể quên lãng sự hy sinh đó được. Vì nếu thế, em là người con bất hiếu…”.
Tôi ngồi thừ ra, thấy cay cay nơi khoé mắt. Tôi mở bài luận văn, vớ lấy cây bút. Ngòi bút lia nhanh trong tiếng mưa xối ào ào trên mái tôn, trộn lẫn tiếng giũ quần áo soàn soạt của mẹ, tiếng ngáy khò khè nghèn nghẹn của bố…
Tôi viết buổi tối lụt lội ở gia đình tôi và tất cả những điều vừa xảy ra…
Nước mắt tôi nhoè ướt nhìn những dòng chữ vống lên như một lời trách cứ.
 
                                             
                                                      
                                                        Hà Nội Những ngày ngập lụt

                                                                       Kim Lê
 
 
 
 
 

 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
]

<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.07.2009 11:03:52 bởi kimle >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9